Đối Tượng Yêu Thầm Cũng Yêu Thầm Tôi

Ninh Nhạc vội vàng chạy vào nhà, cặp cũng không kịp bỏ mà chạy đi lấy hộp rượu thuốc, sau đó lại chạy nhanh ra ngoài.

Cô cứ tưởng Thẩm Dương đã vào trong, không ngờ cậu lại đang ngồi trước cổng trêu chọc mèo con.

Đứng từ xa, cả chủ lẫn mèo nhìn rất hài hòa đáng yêu.

Chỉ khi đến gần, cô mới thấy sự kháng cự rõ rệt của mèo con.

Thẩm Dương đang dùng sức xoa nắn hai má của nó, trong miền còn đang không ngừng lẩm bẩm cái gì đó.

Bước chân của Ninh Nhạc chậm lại, sau đó dừng hẳn.

Bởi vì... hiếm khi cô thấy bộ dạng ngốc nghếch này của cậu.

Mèo con nhận ra có người đến, giãy dụa càng dữ hơn. Lúc này Thẩm Dương mới chú ý đến Ninh Nhạc ở phía sau.

Mắt cậu sáng lên, gương mặt từ tức giận chuyển sang vui vẻ thấy rõ.

Nhịp tim Ninh Nhạc chậm lại, cô cố gắng không cho mình nghĩ nhiều, bước từng bước về phía thiếu niên, sau đó đưa rượu thuốc cho cậu.

"Cậu... bôi cái này lên vết bầm, sẽ nhanh tan hơn đó."

Thẩm Dương hết nhìn rượu thuốc rồi nhìn cô, sau đó bỗng nhiên bật cười.


Ninh Nhạc giật mình, nhớ ra nhà cậu như vậy, đương nhiên sẽ không thiếu thứ này, liền định hạ tay xuống.

Dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô, Thẩm Dương ngừng cười, nhíu mày kéo lại.

"Đã đưa rồi, sao lại có chuyện lấy lại được." Giọng điệu còn có chút không vui, không đợi cô nói gì đã kéo hũ rượu thuốc về, cầm chặt trong tay.

Thầm thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng cậu định chê cười mình cơ, cũng may là cậu nhận rồi.

Thiếu niên đứng dưới ánh trăng, đôi mắt phượng sâu rũ xuống nhìn ngắm đồ vật trong tay giống như đó là thứ gì đó quý giá vậy.

Ninh Nhạc không dám nhìn thêm, nếu còn nhìn, cô sợ mình sẽ thất thố.

"Không có chuyện gì nữa... vậy tớ về đây, cậu nghỉ ngơi đi."

Cô còn chưa ăn cơm, bụng nhỏ đã sớm biểu tình rồi. Quan trọng hơn là... cô không biết đối mặt với cậu như thế nào.

Thẩm Dương nhìn cô, không trả lời.

Ninh Nhạc cho đó là sự ngầm đồng ý, vì vậy không nói gì nữa mà rời đi.

Chỉ là... cô chưa đi được ba bước thì đã bị một bàn tay kéo lại.

Lưng bất ngờ đập vào một bức tường thịt, Ninh Nhạc giật mình, cố gắng thoát ra theo bản năng.

Lần này, Thẩm Dương không giữ khư khư nữa, thấy cô khó chịu liền buông ra.

Nhưng rất nhanh lại cầm lấy cổ tay cô lần nữa: "Tôi chưa nói xong, đi cái gì mà đi."

Còn chuyện gì để nói sao? Ninh Nhạc trong đầu đầy nghi hoặc nhưng vẫn quay ra nghe thiếu niên nói.

Một phút... hai phút... ba phút...

Năm phút trôi qua, Thẩm Dương vẫn đứng im như tượng, một chữ cũng không nói.

Mèo con không biết đã chạy đi đâu rồi, bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Chuyện cậu nói... là gì vậy?" Rốt cuộc Ninh Nhạc cũng không nhịn được mà hỏi một câu.

Cũng may là cô thích cậu, nếu không... Ninh Nhạc nắm chặt nắm đấm, kiềm chế hơi thở của mình.

"Tức giận à?" Ánh đèn đường hắc lên khuôn mặt thiếu niên, lúc sáng lúc tối làm cô không nhìn rõ được chính xác biểu cảm bây giờ của cậu. Truyện Thám Hiểm


"Không có." Không tức giận nhưng đói bụng.

Đúng lúc này, cái bụng của cô lại không nghe lời, kêu to một tiếng.

Bầu không khí lần này còn yên tĩnh hơn vừa rồi.

Yên tĩnh đến mức, cô có thể nghe được tiếng thở của đối phương.

Hai tai Ninh Nhạc nóng ran, sức nóng lan từ tai xuống mặt, không cần nhìn gương thì cô cũng có thể tưởng tượng ra được gương mặt như trái cà chua bây giờ của mình.

Ngay lúc cô tưởng rằng cô Thẩm Dương sẽ trêu chọc mình thì đối phương lại nhẹ nhàng đưa ra yêu cầu: "Đi ăn không?"

[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]

=====

"Ông chủ cho ba bát hoành thánh!"

"Ông chủ, thêm hai bát hoành thánh nữa!"

"Đến đây đến đây, ba hoành thánh... hai hoành thánh đây. Chúc quý khách ăn ngon miệng."

Trong một quán hoành thánh nhỏ ọp ẹp nhưng vô cùng đông đúc, Ninh Nhạc và Thẩm Dương cuối cùng cũng chen vào được một chỗ ngồi coi như là tạm ổn.

Đôi mắt Ninh Nhạc phát sáng nhìn chằm chằm nồi canh nghi ngút khói của ông chủ.

Ông chủ hình như cũng quen biết với cô, vừa nhìn thấy cô liền tiến đến: "Tiểu Nhạc đấy à, hoành thánh thêm thịt phải không?"

Hỏi được một câu, ông chủ mới nhìn thấy thiếu niên đi cùng với cô, hai người mắt đối mắt với nhau vài giây, sau đó ông chủ mới cười nghiền ngẫm hỏi: "Còn cậu bạn này ăn cái gì?"


Ninh Nhạc bây giờ mới kéo sự chú ý của mình về Thẩm Dương.

Khác với trong tưởng tượng của cô, cậu không tỏ vẻ gì là ghét bỏ nơi này cả, thấy cô nhìn mình thì nhìn lại cô, không hiểu sao cô có thể đọc hiểu được ánh mắt ấy.

Ninh Nhạc mỉm cười với ông chủ: "Dạ chú cho cháu hai phần như bình thường ạ, cháu cảm ơn chú."

Ông chủ quán miệng thì không có gì, ánh mắt vẫn không rời Thẩm Dương, ai nhìn cũng biết ông đang rất tò mò về người này.

Nhưng cũng không lâu lắm, vì quán quá đông người, ông chủ rất nhanh đã bị gọi đi.

Từ lúc vào quán đến giờ, Thẩm Dương vẫn không nói tiếng nào, Ninh Nhạc hơi hắng giọng một chút, sau đó nói: "Khụ, quán ăn này rất ngon, cũng rất gần nhà, cậu thử đi."

Vốn dĩ ban đầu, địa điểm không phải ở đây. Nơi mà Thẩm Dương định đưa cô đi chính là nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố.

Nhưng làm sao cô có thể theo cậu đến một nơi như thế cơ chứ. Hai người chỉ là học sinh, đi ăn một nơi như vậy, là sợ người khác không đủ chuyện để bàn tán sao?

Huống hồ, cả hai còn chưa tính là bạn bè bình thường...

Vậy nên Ninh Nhạc nhất quyết chọn nơi này, Thẩm Dương hết cách cũng đành phải đi theo.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận