"Ừm." Thẩm Dương chỉ trả lời một câu như vậy, sau đó không nói gì nữa.
Quán ăn ồn ào như vậy, có tiếng gọi ông chủ, có tiếng nói chuyện cười đùa, chỉ riêng tiếng của hai người bọn họ là không có.
Ninh Nhạc vốn không phải người nói nhiều, đa số mỗi lần cô và Thẩm Dương ở chung một chỗ, cậu sẽ là người nói nhiều hơn.
Không biết như thế nào, trong đầu Ninh Nhạc bỗng hiện lên hai từ 'giận dỗi'.
Cô cố gắng không liên tưởng hai từ này với Thẩm Dương, nhưng nhìn như thế nào cô cũng thấy giống.
Hai người cứ im lặng như vậy cho đến khi ông chủ bưng hoành thánh lên.
"Hoành thánh của Tiểu Nhạc đây, ăn mau kẻo nguội nhé cháu."
Cái gì mà Thẩm Dương, cái gì mà giận dỗi, ngay khi bát hoành thánh xuất hiện trước mặt cô, Ninh Nhạc đã không còn quan tâm cái gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm bát canh nóng hổi của mình mà thôi.
Cũng may, cô vẫn chưa đến mức quên hết tất cả, trước khi cầm muỗng lên ăn, vẫn mở miệng nói một tiếng: "Ăn ngon miệng."
Dứt lời, cô cũng không đợi người kia phản hồi, đã cúi đầu xuống ăn.
Vỏ bánh mềm mại, phần nhân ngập sốt đậm đà, kết hợp với nước dùng nóng hổi thơm ngon. đúng là mỹ vị nhân gian mà.
Cho đến khi húp đến phần nước canh còn lại trong bát, Ninh Nhạc mới để ý đến thiếu niên từ đầu đến cuối chưa động vào đồ ăn kia.
Thẩm Dương vẫn đang nhìn cô, trong mắt có chút... ai oán, cùng chút... dịu dàng.
Ninh Nhạc chột dạ cuối đầu, cô... cô vừa rồi là làm mất hình tượng rồi sao? Đáng lẽ cô nên đi quán ăn nào không ngon một chút chứ? Giờ thì hay rồi, cô bị lộ mất rồi.
"Sao... sao cậu không ăn đi? Để lâu sẽ không còn ngon đâu, hay là cậu không thích." Ninh Nhạc cẩn thận nhìn mặt thiếu niên, vừa nhìn vừa đoán ý cậu.
"Cậu thích nhất là hoành thánh à?" Thẩm Dương bỗng nhiên hỏi một câu như vậy.
Ninh Nhạc đang định trả lời là đương nhiên theo quán tính thì chợt nhìn thấy ánh mắt cố chấp của thiếu niên.
Cô hơi dừng lại, sau đó nói ra một câu cắn rứt lương tâm: "Tớ chỉ là thích ăn, không phải thích nhất."
Hình như biểu cảm của thiếu niên hơi dịu lại một chút, nhưng vẫn cố chấp: "Vẫn là thích."
Đúng lúc này, ông chủ đang bưng đồ cho bàn bên cạnh quay mặt lại nói một câu: "Ấu trĩ."
Ninh Nhạc: "???"
Thẩm Dương: "..."
Cô cảm thấy không nên đi quá sâu vào chủ đề này nữa, bèn nói: "Sắp trễ rồi, cậu ăn đi."
Lần này, Thẩm Dương không kì kèo nữa, nhanh chóng quét sạch hoành thánh trong chén, ăn còn muốn sạch sẽ hơn cả Ninh Nhạc.
Xe cô qua lại, người người nói cười, đồ ăn tỏa khói nghi ngút, giữa khung cảnh náo nhiệt ấy, vậy mà trong mắt Ninh Nhạc chỉ còn lại thiếu niên đang cúi đầu rũ mắt ăn hoành thánh.
Thiếu niên dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu ngước mắt lên, đôi môi cong nhẹ, đáy mắt đều là ánh sáng.
Một đôi mắt, một nụ cười. Chỉ có vậy, nhưng lại lưu lại trong vùng kí ức nhỏ bé của Ninh Nhạc cho đến mãi về sau.
Ước gì... ngày nào cũng được như vậy nhỉ.
[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]
=====
Sau ngay hôm đó, mỗi buổi chiều sau khi Ninh Nhạc tan học về nhà, cô đều có thể nhìn thấy Thẩm Dương chơi cùng mèo trước cổng nhà cậu.
Thẩm Dương xin nghỉ hai tuần, thì hai tuần đó, buổi chiều nào cô cũng đều thấy cảnh này.
Lần đầu, Ninh Nhạc còn có thể nhịn được, giống như mắt không thấy thì tâm không loạn, dứt khoát đi vào nhà, đóng cửa lại.
Nhưng có một lần, cô thấy trời sắp mưa, mà cậu và con mèo vẫn đang ở cổng, cuối cùng vẫn không đành lòng mà đi xuống chơi cùng cậu, nhắc cậu vào nhà.
Lúc đó, Ninh Nhạc chỉ nghĩ đơn giản là cậu ở nhà nhàm chán, không có ai chơi cùng nên mới như vậy.
Nhưng cô quên mất rằng, so về bạn bè thi cô ngay cả móng chân của cậu cũng không bằng.
Hôm nay, trên đường đi về thì thấy một hàng bán khoai lang nướng, Ninh Nhạc ban đầu chỉ định mua hai cái, sau đó lại không biết nghĩ đến cái gì mà mua thêm một củ nữa.
Đúng như cô đoán, Thẩm Dương hôm nay vẫn đứng ở cổng.
Ninh Nhạc bước đến, mèo con trong vòng tay cậu đã ngọ nguậy muốn cô bế rồi.
Cô chưa vội bế nó, ngược lại lấy củ khoai được gói cẩn thận trong giấy bạc ra, đưa nó cho Thẩm Dương.
Cậu cũng tự nhiên nhận lấy, sau đó thuận tay đưa mèo con cho cô.
Mà Ninh Nhạc cũng không cảm thấy có gì sai, ôm lấy mèo con, nhẹ nhàng vuốt lông nó.
Hai người ngồi xuống bậc thềm, không nói gì mà nhìn ngắm hoàng hôn.
"Của cậu đâu?"
Ninh Nhạc lúc này mới nhớ bản thân cũng mua một phần, vậy là để mèo con vào lòng, sau đó cẩn thận lột giấy bạc ra.
Mềm mại, ngọt ngào, đó chính là những gì mà Ninh Nhạc cảm nhận được.
Cô chầm chậm ăn từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng lại lấy một ít đút cho mèo con.
Một người một mèo phối hợp vô cùng nhịp nhàng.
"Đưa mèo cho tôi."
Thẩm Dương không biết đã ăn xong từ bao giờ. Cậu đưa tay ra, muốn đón lại mèo con, giọng điệu có chút không vui.
Ninh Nhạc chỉ nghĩ là cậu không muốn mèo con thân thiết với người khác, vậy nên lập tức đưa lại cho cậu.
Chỉ là...
Meo meo meo, bé mèo đáng thương níu lại áo sơ mi của cô.
Lòng Ninh Nhạc mềm nhũn, đang định thương lượng với cậu thì chợt nhìn thấy gương mặt đen thui của đối phương.
Cậu đang nhìn chằm chằm vào chỗ mèo còn níu lấy cô.
Mèo con hình như cũng cảm nhận được nguy hiểm, ngoan ngoãn buông ra, bò qua người Thẩm Dương.
Ninh Nhạc: "..." Ừm... lanh lợi thật đấy.