Đối Tượng Yêu Thầm Cũng Yêu Thầm Tôi

Có một lần, thầy dạy môn Toán không nhịn được hỏi cô: "Tại sao lại không chọn ban tự nhiên?"

Lúc đó, thiếu niên cũng đang đứng ở trong văn phòng với cô, hình như là cậu đại diện lớp đi nộp bài tập toán.

Không hiểu suy nghĩ như thế nào, Ninh Nhạc lại trả lời: "Vì em muốn chung đường với một người."

Thầy giáo đang uống ngụm nước thì bị câu này làm cho nghẹn họng, khó khăn lắm mới không phun ngụm nước ra ngoài.

Ông ấy ngại có học sinh nam đang ở đây, vậy nên không nói gì nữa, chỉ có thể gật gật đầu rồi xua xua tay cho cô đi.

Bước ra ngoài, Ninh Nhạc mới hoàn hồn lại, cô cười khổ.

Bởi vì biết rõ không chung đường nên mới chủ động không đi cùng ngay từ ban đầu mới đúng.

Cô không biết tại sao mình lại nói như vậy nữa.

Chỉ là khi đó, cô nhìn thấy được hoa khôi bước vào đứng cùng Thẩm Dương mà thôi.

Trả thù ư? Đối phương không hề hay biết gì hết thì sự trả thù này có ích gì chứ?

Lần đầu tiên Ninh Nhạc cảm thấy bản thân hèn mọn như vậy.

Tự yêu, tự hận, sau đó cũng tự làm mình đau.

Đau nhất có lẽ không phải là có rồi lại mất đi, đau nhất là khi câu chuyện này từ đầu đến cuối chỉ có một mình em diễn.

[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]


=====

Ngày thi đại học cuối cùng cũng đến.

Mẹ Ninh dù bận rộn cũng xin công ty nghỉ một tuần để bên cạnh con gái.

Ngày đi đi, hai mẹ con như bình thường, thức dậy, ăn sáng.

Mẹ Ninh đưa cho cô ly sữa đậu nành, múc cho cô chén cháo đậu đỏ.

Tất cả đều là đậu, bà không nói gì về việc đậu hay không, chỉ dùng hành động của mình để bên cạnh, chúc cô may mắn.

Hai mẹ con hiếm khi được ngồi cạnh nhau như vậy, mẹ Ninh dịu dàng nhìn con gái ăn cháo, không ngừng dặn dò những điều cần lưu ý.

"Nhạc Nhạc à, con đã làm rất tốt rồi, lần này, con cứ như bình thường mà phát huy là được rồi, hít thở thật sâu, rồi hai ngày này sẽ qua thôi, và con sẽ được bước đến một thế giới tốt đẹp hơn."

"Vâng ạ, mẹ cũng ăn đi."

Hôm nay, trời đẹp hơn bình thường rất nhiều, ngôi nhà đối diện cũng nhộn nhịp hơn bình thường.

Hình như là dòng họ của cậu đến để chúc may mắn.

Hai ngôi nhà, hai con người, hai sự đối lập.

Ninh Nhạc đứng ở cổng đợi mẹ lấy xe, trên tay cô cầm một cuốn sách văn, không ngừng đọc lại tất cả các tác phẩm.

Chỉ còn một chút thời gian, cô không thể nào để chúng lãng phí được.

Chợt, một đôi giày thể thao xuất hiện trước mắt cô.

Ninh Nhạc không dám ngước mắt lên.

Bao lâu rồi nhỉ? Bao lâu rồi cô chưa nhìn thấy cậu.

Có, có gặp, nhưng Ninh Nhạc luôn cố gắng không nhìn đố phương, thứ cô nhìn thấy chỉ là bóng lưng, sườn mặt mờ ảo của cậu.

Đợi mãi, Ninh Nhạc vẫn thấy đôi giày không nhúc nhích, nhưng cần cổ như bị giữ lấy, làm thế nào cô cũng không ngước mặt lên nhìn cậu được.

"Ninh Nhạc." Thẩm Dương nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Chỉ một tiếng, trái tim tưởng như đã bình lặng của cô lại run lên, đáy lòng gợn sóng.

Ninh Nhạc nhắm mắt lại, giấu đi tất cả cảm xúc, sau đó lấy hết sức lực mà nhìn cậu: "Có chuyện gì sao? Thẩm Dương."

Hãy để tớ được gọi cậu lần cuối, sau này... mong không trùng phùng.

Hình như cậu cao hơn trước rất nhiều, đường nét trên gương mặt cũng ngày càng thâm thúy hơn, đẹp đến mức mọi thứ xung quanh đều lu mờ.


Ninh Nhạc thầm nói lần cuối thôi, lần cuối cùng trong lòng.

Vậy nên, cô không lãng tránh nữa, mà nhìn thẳng vào mắt cậu.

Đôi mắt của thiếu niên sâu như giếng cổ, vừa nhìn liền làm người khác không thoát ra được, cũng không đoán được trong đó có gì.

Thẩm Dương cúi người xuống, đến khi chỉ còn cách đôi môi của Ninh Nhạc, cậu mới ngừng lại, sau đó đưa cho cô một sợi dây chuyền cỏ bốn lá: "Thi tốt."

Nói rồi, thiếu niên sải bước dài bước đi.

Nhìn sợi dây chuyền còn hơi ấm trong tay, đôi mắt Ninh Nhạc đỏ lên, vội tiến lên...

Thẩm Dương... Thẩm Dương... Tớ...

"Nhạc Nhạc." Mẹ Ninh đã lái xe ra, đang ngồi trong xe hiền từ nhìn cô.

Nhịp tim của Ninh Nhạc chậm dần lại, cuối cùng trở về bình thường.

Cô tỉnh táo lại, tiến đến ngồi vào ghế lái, sau đó tiếp tục đọc sách.

Biết trước sẽ không cùng nhau đi đến hết con đường, vậy thì đừng bắt đầu, Thẩm Dương. Chúc cậu tương lai rộng mở, sớm sớm chiều chiều có người tốt ở bên.

=====

Ninh Nhạc điều chỉnh tâm trạng rất tốt, hầu hết các câu cô đều đã từng gặp dạng tương tự, quá trình làm bài cũng xem như thuận lợi.

Đặt một dấu chấm lên bài thi, Ninh Nhạc buông bút, kiểm tra lại toàn bộ bài văn.

Không lâu sau đó, tiếng chuông báo hết giờ vang lên, từng bài thi được thầy cô thu lại.

Ninh Nhạc nhìn bài thi của mình được đặt chung với những bài thi khác.


Đây có lẽ... là lần cuối cùng được thấy cảnh tượng thu bài này, từ ngày hôm nay trở đi, cô và bọn họ sẽ không còn được trải qua những chuyện thường ngày khi đến trường được nữa.

Cuộc sống cấp ba, cứ như vậy mà đi qua rồi.

Bước ra khỏi cổng thi, nhìn từng những gương mặt của những phụ huynh đang đứng đợi con, cảm giác trống rỗng trong cô lại càng rõ ràng hơn.

Cô không vui vẻ, cũng không buồn thương, chỉ là... một chút trống rỗng... cô không biết tiếp theo bản thân sẽ ra sao, cũng không biết có thể gặp lại những gương mặt này hay không.

Trong đám đông đang chen lấn, cô nhìn thấy mẹ.

Mẹ cô cũng đang nhìn cô, nở một nụ cười vô cùng tự hào.

Khoảnh khắc đó, nước mắt Ninh Nhạc tuôn rơi.

Phải rồi, cô còn có mẹ, vì mẹ, vì tương lai của bản thân, dù phía trước có là cái gì đi chăng nữa, cô vẫn phải bước tiếp.

Dù phía trước không có thầy cô, không có bạn bè, không có... Thẩm Dương... thì cô vẫn phải bước tiếp.

Ninh Nhạc giống như những học sinh khác, chạy ùa vào lòng mẹ, ôm mẹ khóc rất lâu.

Cô không khóc thành tiếng, chỉ lặng yên rơi nước mắt.

Giống như những lời nói trong lòng không thể nói thành lời, chỉ có thể để ở trong tim.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận