Đối Tượng Yêu Thầm Cũng Yêu Thầm Tôi

Nhìn gương mặt thâm thúy của người đàn ông phía trên mình, Ninh Nhạc thất thần.

Gương mặt của hắn cùng người thiếu niên trong trí nhớ của cô như hòa vào nhau.

Ninh Nhạc nhắm mắt.

Em nhớ anh rồi, thiếu niên mùa hạ của em.

[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]

=====

Mùa hạ của thành phố A nổi tiếng là mùa hạ đẹp nhất cả nước.

Có một vị khách hay đi đây đi đó đã từng nhận xét rằng ông đã đi qua rất nhiều tỉnh thành, nhưng không nơi nào mà bầu trời mùa hạ lại trong vắt như ở đây cả.

Nó đẹp đến mức ai cũng tiếc nuối khi trời sang thu.


Có lẽ, đối với họ, đối với chúng ta, thứ tiếc nuối nhất chính là thứ đẹp nhất phải không?

Ninh Nhạc khoanh xong đáp án cuối cùng của đề toán, lại chuẩn bị lấy đề tiếng anh ra làm tiếp.

Bỗng nhiên, một tiếng động khe khẽ vang lên, rõ ràng là kêu 'meo meo' nhưng cô có thể nhận ra rằng đó là tiếng người, hơn nữa, người kia còn là nam.

Một người xưa nay không quan tâm mọi thứ xung quanh như Ninh Nhạc lại dừng việc đang làm, hướng mắt nhìn về phía phát ra thứ âm thanh xa lạ kia.

Đối diện phòng ngủ của cô là một căn biệt thự sang trọng, dù được dọn dẹp hằng ngày, nhưng nhìn vào vẫn nhận ra chủ nhân của nó không thường xuyên đến đây, hay thậm chí là... chưa từng đến.

Vậy mà không biết từ khi nào, cả căn biệt thự đã náo nhiệt hẳn lên, người ra người vào, vô cùng tấp nập.

Một thiếu niên mặc đồ thể thao đang chơi đùa với một con mèo chân ngắn có bộ lông trắng như tuyết.

Hình như thiếu niên vừa mới chơi thể thao xong, dưới những tia nắng hạ, cô có thể nhìn thấy được ánh nước trên làn da trắng như sứ ấy.

Cậu chọc nhẹ vào đầu mèo, miệng lại phát ra tiếng 'meo meo', Ninh Nhạc cảm thấy... bộ dạng kia của thiếu niên rất giống như người xấu đang dụ dỗ con mèo ngây thơ.

Thiếu niên cúi đầu làm cô không nhìn được gương mặt của cậu, nhưng qua vóc dáng với làn da thì có thể đoán được hẳn là một cậu chủ nhỏ được chiều chuộng.

Chỉ là màn chơi đùa của một người một mèo, nhưng không hiểu tại lại làm cô không rời mắt được.

Khoảng mười phút sau, chắc hẳn thiếu niên đã chơi chán rồi, cậu ôm mèo đứng lên, như phát hiện ra gì đó mà nhìn về phía cô.

Giây phút đó được Ninh Nhạc viết vào nhật ký như thế này: "Từ trước đến nay, tôi chưa từng cảm thấy mùa hạ ở nơi đây đẹp như lời mọi người thường nói. Thứ tôi nhìn thấy chỉ có những tờ đề chi chít chữ, những tri thức dùng cả đời để tiếp thu. Nhưng ngày hôm đó, tôi lại thấy trời hạ đẹp, vì tôi gặp cậu."

Ninh Nhạc không biết như thế nào được gọi là đẹp, cho đến khi nhìn thấy thiếu niên ấy, rõ ràng vị trí cô đang ngồi cao hơn cậu đang đứng ở dưới, rõ ràng cô đang nhìn xuống, cậu nhìn lên. Nhưng cô biết, vị trí thật sự của hai người là ngược lại.

Hình như cậu cười, sau đó cúi xuống nói gì đó với con mèo trong lòng. Cô không nghe thấy được, chỉ có thể qua cặp kính dày cộm chăm chú nhìn cậu xoay người vào cửa mà thôi.


Và cảnh tượng cô nhìn thấy nhiều nhất trong những năm tháng cấp ba ấy chính là bóng lưng này.

"Cậu thiếu niên mùa hạ của tớ, nhờ cậu, tớ đã nhận ra rằng, khi thích một người thì ngay cả bóng lưng của người đó cũng khiến tim tớ run lên."

=====

Cơn đau xé người lôi kéo Ninh Nhạc trở về hiện tại.

Ở hiện tại, không có thiếu niên mùa hạ của cô, cũng không có thiếu nữ Ninh Nhạc cùng những dòng nhật ký ngây thơ nữa.

Khắp người cô không chỗ nào không có dấu hôn xanh tím, cả người đều là mồ hôi nhễ nhại.

Người đàn ông mang gương mặt trưởng thành của thiếu niên ấy nhìn chằm chằm vào cô, không ngừng chiếm lấy cô.

"Em đang nghĩ gì?"

Hắn ghé sát người xuống, mồ hôi từ đuôi tóc rơi xuống làn da của cô, nóng hổi.

Ninh Nhạc kiềm nén âm thanh của mình, nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có cặp mắt câu người kia nhìn hắn để giải bày.

Có lẽ vì đã quen với sự im lặng của cô, Thẩm Dương không gặng hỏi nữa, chỉ có động tác càng thêm tàn nhẫn thể hiện sự phẫn nộ của hắn lúc này.


Nhất thời, cả căn phòng tràn đầy hơi thở của dục vọng.

Ninh Nhạc không biết mọi chuyện kết thúc khi nào, vì cô đã sớm vì mệt mỏi quá độ mà chìm vào giấc ngủ.

Trời đã hừng sáng, người đàn ông rốt cuộc cũng dừng lại, khác với lúc cô tỉnh táo, lúc này, khi cô đã ngủ, biểu cảm thâm trầm của người đàn ông lại thay bằng sự dịu dàng hiếm có.

Hắn đưa tay vuốt ve gò má của cô, đặt trên trán cô một nụ hôn, sau đó mới nhẹ nhàng đưa cô về phòng ngủ, dọn dẹp tất cả.

Gần một tiếng sau, hắn lại trở lại, leo lên giường, ôm chặt người vào trong lòng.

"Nhạc Nhạc..."

Lời thì thầm rất nhỏ rất nhỏ, theo gió cuốn trôi đi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận