Đối Tượng Yêu Thầm Cũng Yêu Thầm Tôi

Đến lượt Ninh Nhạc, cô vẫn không dám ngước lên nhìn cậu.

Sau khi thi đại học xong, mẹ Ninh liền đưa Ninh Nhạc đi mổ cận, bà nói một đôi mắt đẹp như vậy không thể mãi bị cái kính giấu đi được.

Bây giờ, cô có thể thấy rõ từng chi tiết của cậu mà không cần dùng đến kính nữa rồi.

Nhưng cô vẫn... không dám nhìn.

"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ." Như bao người khác, cô chúc cậu một câu như vậy.

Không phải là người đặc biệt, ngay đến cả lời chúc cũng không dám nói quá đặc biệt.

Thẩm Dương không đưa tay nhận quà của cô.

Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán: "Thủ khoa, á khoa gặp nhau là như vậy sao?"

"Nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Dương lúc còn đi học luôn đứng sau Ninh Nhạc, thi đại học cũng đạt được vị trí sau người ta, thật sự... ân oán này không nói rõ được đâu.

Những lời như vậy, Ninh Nhạc đã nghe rất nhiều lần, cô không cho rằng bọn họ có ân oán gì, nhưng giờ đây, khi đứng đối diện với cậu, cô bỗng nhiên không xác định được.

Liệu cậu có để ý điều này không?

Vừa nghĩ, Ninh Nhạc vừa ngẩng đầu nhìn thiếu niên.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, tất cả bao nhiêu tình cảm được cô chôn giấu lại muốn phá tan gông xích mà chui ra ngoài.

Đôi mắt của hai người đối diện nhau mà không qua bất kỳ sự ngăn cách nào nữa.

Một dòng điện chạy từ đôi mắt xuống trái tim, khiến Ninh Nhạc không chịu được mà lui lại một bước.

Nhưng chân cô chỉ vừa nhúc nhích, người phía trước đã đưa tay ra kéo cô lại, hai tay ôm lấy eo cô rồi lại buông ra như chưa có chuyện gì.

Cậu nhận lấy phần quà, giữ trên tay, sau đó mỉm cười: "Cảm ơn, Ninh Nhạc."

Ninh Nhạc hoàn hồn lại, gật đầu nói không có gì, sau đó di chuyển ra chỗ khác.

Khoảnh khắc cô quay người lại, một ánh mắt như muốn xuyên thủng qua người chiếu thẳng vào cô.

Ninh Nhạc giật mình, dừng lại, ngay sau đó lập tức bước đến chỗ ít người. Cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Nơi này không phù hợp với cô, quà cũng đã tặng, cô không còn gì luyến tiếc.

Khi bước ra ngoài, bỗng có người gọi tên cô: "Ninh Nhạc."

Giọng nói này...

Ninh Nhạc quay người lại, thì ra là lớp trưởng cũ, Từ Thành.

Kể từ ngày hôm đó, cậu ta đã chuyển sang lớp khác, cô cũng không gặp lại cậu ta nữa.

"Lâu quá không gặp." Cậu ta vẫn dịu dàng như trước đây, chỉ có điều, Ninh Nhạc chậm rãi lui ra sau kéo dài khoảng cách một chút.

"Chào cậu." Ninh Nhạc theo phép lịch sự chào lại.

"Bạn cũ gặp mặt, sao cậu không ở lại một chút, về sớm thế làm gì?" Vừa nói, cậu ta vừa đánh giá cô từ trên xuống dưới.


Ninh Nhạc vô cùng khó chịu với loại ánh mắt như thế này, cô quyết định kiếm một cái cớ: "Tôi có việc gấp đột xuất, phải đi ngay, chào cậu."

Cô không hiểu tại sao Thẩm Dương lại mời cậu ta đến, nhưng theo bản năng, cô không thích cậu ta một chút nào.

"Cậu khác xưa quá, đẹp hơn rất nhiều." Đối phương vẫn bám mãi không tha.

Ninh Nhạc dừng lại, nói một câu: "Cậu vẫn vậy, không làm người khác thích được."

Buổi sáng ngày hôm sau cũng là ngày mà Ninh Nhạc và mẹ chuyển nhà, hai người không có nhiều người quen lắm, chỉ có vài người biết họ sẽ chuyển nhà lên thành phố Y mà thôi.

Ninh Nhạc đem bọc rác xuống dưới nhà, để người thu gom rác đem đi.

Đã dặn lòng rất nhiều lần rằng không được nhìn về phía ngôi nhà có cậu nữa, nhưng cuối cùng cô vẫn nhìn.

Ngôi nhà vẫn còn náo nhiệt, người người ra vào tấp nập.

Không thấy bóng hình ấy, Ninh Nhạc thu tầm mắt lại.

Đúng lúc này, mắt cô chợt cố định tại một nơi.

Bãi rác dù đã bị chất đống, nhưng cô vẫn nhìn thấy được trong đó có hộp quà nhỏ của mình.

Trái tim nhói lên một cái, cô cố gắng ngăn bản thân không được nghĩ nhiều, nhưng khi người giúp việc để thêm rác vào, hộp quà nhỏ lại rơi xuống đất, mũ len và một chiếc khăn quàng cổ rơi ra.

Tất cả... đều là quà của cô.

"Chậc, vừa nhìn là biết đồ rẻ tiền rồi, vứt đi là phải."

Người giúp việc ghét bỏ đem chiếc mũ và khăn len ném vào đống rác, phủi tay rời đi.

Ninh Nhạc cứ đứng như vậy cho đến khi xe thu gom rác đến, lấy món quà đó đi, cũng lấy cả tình cảm của Ninh Nhạc đi theo.

Cô không khóc, cũng không muốn hỏi tại sao, tất cả đối với cô đã là một dấu chấm hết hoàn chỉnh.

=====

Hai mẹ con chỉ thu dọn đồ đạc của bản thân và đem theo một số đồ dùng cần thiết.

Còn lại, đều được giữ nguyên vẹn.

Mẹ Ninh đã thuê người cứ mỗi tháng sẽ đến đây dọn dẹp một lần, đảm bảo khi quay về có thể ở được ngay.

Vì dù sao... đây cũng chính là ngôi nhà do ba và mẹ tích góp mà có được.

Ngồi trên xe, nhìn lại ngôi nhà đã gắn bó với mình bao nhiêu năm qua, Ninh Nhạc mỉm cười coi như tạm biệt.

Xe nổ máy, ngôi nhà dần lướt qua, thứ cảm xúc thiếu nữ cũng được cô bỏ lại phía sau.

Trong tiếng gió thổi, cô nghe thấy tiếng thiếu niên gọi tên mình: "Ninh Nhạc!!! Ninh Nhạc!!!"

Tiếng gọi rất lớn, mẹ cũng nghe được.

Bà dường như biết mà cũng dường như không biết: "Nhạc Nhạc, con có muốn quay lại không?"

Bàn tay nắm chặt lấy dây an toàn, Ninh Nhạc nhìn về gương chiếu hậu, thiếu niên đang điên cuồng chạy theo phía sau.


Cô khẽ nhắm mắt lại: "Không cần đâu ạ."

Miệng thì nói như vậy, nhưng nước mắt cô vẫn cứ không ngừng rơi.

Mẹ Ninh không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa cho cô khăn giấy, mãi lâu sau, bà mới nói: "Môn đăng hộ đối, con gái của mẹ nên lấy một người có thể cho con một tổ ấm chứ không phải người khiến con lo trước lo sau. Con hiểu không?"

Mẹ cô nói đúng, môn đăng hộ đối, đó là khoảng cách lớn nhất giữa cậu và cô. Có lẽ sau một thời gian nữa, cô sẽ dần quên đi cậu, rồi sẽ chấp nhận một người khác phù hợp hơn mà thôi...

=====

Ánh đèn mơ hồ, Ninh Nhạc không biết bản thân đã uống bao nhiêu ly rồi, cô chưa say, nhưng từng ký ức, từng hình ảnh một lại hiện về trong tâm trí cô.

Một bàn tay to lớn quàng vào eo cô, sau đó kéo cô vào lòng.

Thẩm Dương gục mặt lên hõm cổ của cô, mùi rượu nồng nặc ập đến, vây cả người cô vào trong.

Ninh Nhạc nhìn người đàn ông đã say đến không biết trời trăng mây đất gì mà vẫn bám lấy mình, không nói gì.

Cô biết hai người họ không cùng một thế giới, vậy nên đoạn hôn nhân hợp đồng này, cô không dám cho quá nhiều tình cảm vào.

Thứ hắn cần là một người vợ để ông nội yên tâm, thứ cô cần là tiền.

Hai người đều có mục đích riêng, không ai chịu thiệt.

"Anh say rồi, vào phòng đi."

Hôm nay là sinh nhật của Thẩm Dương, hắn không giống như bình thường, tổ chức linh đình, mà chỉ ăn một bữa cơm với gia đình sau đó về nhà.

Về nhà thì lại bắt Ninh Nhạc uống rượu cùng hắn.

Ninh Nhạc không tặng quà sinh nhật, cảm thấy bản thân vẫn nên có chút thành ý, vậy nên đã đồng ý.

Thẩm Dương lúc say đặc biệt cứng đầu, hắn ôm cô không chịu buông tay.

"Tại sao em lại không tặng quà cho tôi nữa?"

Lại là câu hỏi này, từ khi kết hôn, mỗi lần sinh nhật, hắn đều hỏi cô câu hỏi này.

Cô cũng vẫn như trước đây, trả lời: "Vì không biết tặng gì."

Khác với những lần trước, lần này, Thẩm Dương không im lặng nữa, hắn ôm cô càng chặt hơn, nói với chất giọng mệt mỏi: "Nói dối."

Ninh Nhạc cũng không ngạc nhiên khi hắn biết cô nói dối, chỉ là sau đó...

"Em nói dối, vì rõ ràng... em không muốn tặng cho tôi nữa, em hận tôi, hận tôi từ bữa tiệc năm đó."

Cả người Ninh Nhạc run lên, hồi ức lại một lần nữa lặp lại, cảnh tượng món quà bị vứt đi không thương tiếc lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí cô.

"Tôi đã tìm kiếm rất lâu... nhưng không thấy, không phải tôi không muốn... không phải tôi không muốn..."

Thấy Ninh Nhạc không trả lời gì, Thẩm Dương bỗng nhiên nắm cằm gặng hỏi: "Em có từng yêu tôi không?"


Ninh Nhạc cảm nhận trái tim đang đập nhanh quá mức cho phép của mình, cô biết chỉ cần một chút nữa thôi, cô sẽ không thoát khỏi cạm bẫy này, vậy nên nhẹ nhàng than thở đáp lời: "Chưa từng yêu."

Thẩm Dương giả vờ say rượu không đạt được câu trả lời mong muốn, liền không giả vờ nữa: "Nhưng mẹ nó, tôi yêu em chết đi được."

Ninh Nhạc: "???"

Đôi mắt Thẩm Dương đã không còn trạng thái mơ mơ hồ hồ nữa, ngược lại sáng đến kinh người, từng bước từng bước ép sát cô.

"Chuyện món quà sinh nhật năm đó, tôi chưa từng không trân trọng hay ghét bỏ món quà của em, càng không cho người vứt nó đi, nếu không tin, tôi có thể đưa em đến bệnh viện gặp tên bệnh thần kinh Từ Thành kia để làm chứng."

Cái gái bấy lâu nay lại là trò đùa của người khác, Ninh Nhạc không biết cảm giác bây giờ của cô là gì, chỉ là trái tim đập càng nhanh hơn nữa, mặt hồ vốn bị ép tĩnh lặng nay lại dâng lên từng đợt từng đợt sóng.

Thẩm Dương cầm bàn tay của cô lên, đặt lên đó một nụ hôn trân trọng: "Nhưng tôi vẫn phải xin lỗi em, xin lỗi vì để em ấm ức lâu như vậy."

Nhưng Ninh Nhạc chưa kịp cảm động thì người nào đó đã lên tiếng trước: "Còn việc ly hôn, em nghĩ cũng đừng nghĩ, người đã rơi vào tay tôi thì không thể nào trốn thoát được. Em cứ ở như vậy với tôi cả đời đi."

Ninh Nhạc trợn tròn mắt nhìn nụ cười chiến thắng của người đàn ông.

"Anh... anh nói dối?"

"Phải đó." Thẩm Dương vừa hôn lên cổ cô, vừa sảng khoái đồng ý.

"Hợp đồng là giả, kết hôn là thật."

"Hơn nữa..." Hắn bỗng nhiên hôn lên đôi môi của cô một cái rồi bật cười: "Nói ghét em cũng là giả."

"Ngay từ lúc đưa khăn tay cho em, tôi đã muốn nuốt em vào trong bụng rồi."

Ninh Nhạc chấn động ngẩng mặt lên, không thể tin được thiếu niên dịu dàng mỉm cười với mình khi đó lại có suy nghĩ như vậy.

Ninh Nhạc nổi lên một suy nghĩ, hắn quên mất lúc đó hắn nói với cô hắn tên là Thẩm Tùng rồi sao?

"Thẩm Tùng..." Chỉ vừa nhắc đến cái tên đó, người đang dịu dàng bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.

"Giờ phút này mà em còn nghĩ đến hắn ta."

Xem ra hắn không nhớ thật rồi.

"Lúc đó, anh nói với em anh tên là Thẩm Tùng."

Bàn tay đang vuốt ve cơ thể cô khựng lại, sau đó mảnh liệt ngẩng đầu lên: "Em nói gì cơ?"

Ninh Nhạc ngậm miệng không nói nữa, hóa ra người này tự lấy đá đập chân mình.

Thẩm Dương đương nhiên nghe rõ cô nói gì, nhưng hắn không chắc chắn bản thân có nói câu đó.

Lúc đó, hắn đang thời kì nổi loạn, bản thân lúc nào cũng bị đem ra so sánh với Thẩm Tùng, người anh họ tài năng của hắn, vậy nên đi đâu hắn cũng giả danh thành Thẩm Tùng, muốn tạo tiếng xấu cho anh ta một chút.

Ai ngờ, lúc nhìn thấy cô, hắn cũng hồ đồ báo tên như thói quen cơ chứ.

Ai bảo lúc đó cô hớp mất hồn hắn làm gì, làm hắn một chút cũng không suy nghĩ được gì nữa.

Từ từ đã, vậy thì...

Thẩm Dương đè người xuống sofa, không chút kiêng kị mà điên cuồng hôn môn.

Mút, quấn lấy, cắn rồi lại mút lấy.

Niềm vui sướng bao trùm làm hắn không khống chế được.

Giữa lúc hơi thở giao nhau, Thẩm Dương hơi tách môi ra một chút, kề sát vào tai cô: "Hóa ra bà xã yêu thầm ông xã sao?"

Ninh Nhạc không muốn để người này đắc ý, cô vũng vẫy muốn thoát ra khỏi khống chế của đối phương, miệng nhất quyết không thuận theo: "Không phải."


Thẩm Dương cũng không ép người quá đáng, hắn chỉ ôm người lại, nhẹ nhàng cười sung sướng: "Ừm, chỉ có Thẩm Dương này là nhớ mãi không quên em mà thôi."

Bàn tay to lớn lại không ngoan ngoãn mà luồng vào bên trong, không ngừng xoa nắn.

Ninh Nhạc bị trêu đùa cho không còn hơi sức đâu để suy nghĩ nữa.

Người đàn ông bế cô lên, đi về phía phòng ngủ.

Lúc được đặt lên giường, cô nghe Thẩm Dương nói: "Em chỉ cần ở bên tôi, tất cả mọi chuyện đều có tôi gánh vác."

Cô không hiểu câu này có nghĩa là gì.

Mãi đến khi đứng trên lễ đường, nhìn người mẹ hiền hậu của mình mỉm cười rơi nước mắt hạnh phúc, cô mới biết Thẩm Dương đã yên lặng làm tất cả mọi thứ.

"Ninh Nhạc, con có bằng lòng ở bên Thẩm Dương cả đời, dù hoạn nạn khó khăn hay bệnh tật cũng không rời hay không?"

Ninh Nhạc nhìn vào đôi mắt đong đầy dịu dàng cùng bờ vai vững chắc của người đàn ông, cuối cùng cũng mỉm cười trả lời: "Con đồng ý."

======

"Bà ơi bà, ông nội lại giận dỗi không ăn cơm rồi ạ." Một đứa bé bụ bẫm chạy ù vào ôm lấy chân một bà cụ, giọng non nớt tố cáo.

Bà cụ cười hiền xoa xoa đầu cháu nhỏ, sau đó giao cháu cho mẹ bé rồi đứng dậy đi đến căn phòng của người kia.

"Đã nói bà ấy không vào thì tôi không ăn mà." Ông lão ngồi bên cửa sổ, khó chịu lên tiếng.

Bà lão không nói gì, chỉ cầm bát cháo mà người làm bưng lên, sau đó bước đến gần ông.

Ông lão dường như cảm nhận được ai đến, ngay lập tức quay đầu lại nhìn bà.

Bà lão không nói gì, múc từng muỗng từng muỗng đút cho ông lão.

Ông lão cũng ngoan ngoãn ăn hết từng muỗng cháo bà đút.

Chẳng mấy chốc mà chén cháo đã thấy đáy, bà lão lại đưa cho ông lão chén thuốc đen ngòm.

Ông lão vẫn ngoan ngoãn uống hết, ánh mắt vẫn không rời khỏi bà.

"Đắng không?" Bà lão hỏi.

"Đắng." Ông lão mặt không đỏ nói dối.

Bà lão thừa biết ông nói dối, nhưng vẫn lấy viên kẹo đường ra, bóc vỏ, rồi đưa cho ông ăn.

Cuối cùng, bà ngồi xuống ghế cùng ông, nhẹ nhàng cầm tay ông lên xoa bóp.

"Thẩm Dương, ông phải uống thuốc đúng giờ, như vậy mới khỏe mạnh được."

Ông lão dựa lại gần bà, sau đó kéo đầu bà dựa vào vai mình, hơi giận dỗi nói: "Nhưng Ninh Nhạc không có ở đây, tôi không muốn uống."

Ninh Nhạc bật cười, chiều chuộng đáp: "Vậy tôi mãi ở bên cạnh ông, được không?"

Thẩm Dương về già cuối cùng cũng không giận dỗi nữa, mỉm cười thỏa mãn.

Cả hai người giống như những năm tháng đó, cùng nhau ngồi ngắm hoàng hôn.

Đâu ai biết bản thân sẽ yêu ai, cũng đâu ai biết bản thân sẽ được ai yêu. Nhưng hãy tin vào tình yêu trên đời này nhé, vì ai cũng xứng đáng yêu và được yêu.

Cứ tiến về phía trước, vì người đó đang ở phía trước đợi chúng ta đó!





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận