Đối Tượng Yêu Thầm Cũng Yêu Thầm Tôi

"Tiểu Nhạc, Tiểu Nhạc, cháu có ở nhà không?"

Tiếng gọi đánh thức Ninh Nhạc, cô đã nhìn căn biệt thự ngẩn người được một lúc lâu rồi.

Bây giờ, trong nhà chỉ có một mình cô, chỉ có thể nhanh chóng chạy xuống xem ai ở ngoài.

"Tiểu Nhạc?" Người ngoài cửa lại gọi thêm một tiếng nữa, giọng nói rất to, đó là lý do vì sao cô ở trên gác mà còn nghe được.

Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên xuất hiện trước mặt cô, Ninh Nhạc nở nụ cười: "Dì Vương."

"Ây da, con làm gì mà lâu thế! Hôm nay ông chồng dì về, nhà dì có nấu vài món ngon, dì đem sang cho con một ít này."

Giọng nói sang sảng, nhưng lại không cho người khác cảm giác đột ngột, ngược lại có vài phần thân thiết.

Ninh Nhạc bị bắt cầm một đống đồ hộp, hơi ngẩn người, cô vội vàng đáp: "Dì Vương, ở đây nhiều quá, dì đem về cho nhà ăn đi ạ."

Dì Vương vừa nói, vừa đi vào trong nhà, tự nhiên mở tủ lạnh ra, đặt đồ ăn vào trong đó, miệng không ngừng nói: "Được rồi được rồi, nhà dì có nhiều lắm, ăn cũng không hết, dì chia cho nhà con một ít, chút nữa lại đi chia cho mấy nhà."

Gương mặt phúc hậu hiếm khi tỏ ra sự hạnh phúc như vậy, có lẽ việc chồng về đã khiến bà rất vui vẻ.


Ninh Nhạc cũng thôi không đôi co nữa, là hàng xóm mấy năm, cô cũng biết được ít nhiều tính của dì Vương, vậy nên vào bếp rót cho dì một cốc nước mát.

"Con cảm ơn dì Vương ạ."

Dì Vương đập lên vai cô một cái: "Khách sáo cái gì, mẹ con hôm qua có sang nhờ dì chăm sóc con vài hôm, chậc, lại phải đi công tác nữa rồi, tuần này con cứ sang nhà dì ăn, nhớ chưa?"

Bà Ninh, mẹ của cô rất bận rộn, hiếm khi ở nhà, quanh năm suốt tháng đều phải đi công tác.

Ninh Nhạc không trách mà chỉ thấy thương mẹ, vì gia đình cô là gia đình đơn thân.

"Dạ, dì không cần nấu thêm phần cho con đâu, mẹ đã mua đầy đủ thức ăn để trong tủ lạnh rồi ạ."

Cô thật sự không dám làm phiền gia đình nhà dì, chồng dì quanh năm ở ngoài khơi, lâu lâu mới có thể về nhà vài hôm, cô sang thì ít nhiều cũng ảnh hưởng đến không khí gia đình.

Dì Vương cũng không ép Ninh Nhạc, chỉ dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, ánh mắt trìu mến: "Tiểu Nhạc nhà chúng ta là ngoan nhất, cố gắng học hành, sau này trả ơn cho mẹ nhé, mẹ con... đã rất vất vả rồi."

Bàn tay trên đùi siết chặt lại, cô biết chứ, vậy nên cô mới ra sức học tập như vậy, không màn mọi thứ mà lao đầu vào học hành như vậy.

Chợt, bóng lưng của một người lướt qua tâm trí cô, Ninh Nhạc rũ mắt.

"Vâng ạ."

"Ngoan lắm, dì nói này, con có thấy căn biệt thự đối diện có người dọn vào rồi không? Nghe nói là con trai ruột của chủ nhà đó."

Lần đầu tiên được nghe chuyện về thiếu niên, tim Ninh Nhạc đập hơi nhanh, cô cố gắng bày ra bộ dáng không quan tâm đến, lẳng lặng lắng nghe: "Con chỉ thấy... nhiều người ra vào." Thật ra, cô chỉ nhìn thấy một mình cậu thiếu niên ấy.

"Chậc, ngôi biệt thự đó có tuổi đời còn lớn hơn cha của dì, nghe nói là nó được xây đầu tiên trong khu của chúng ta đó, trước đó không thấy ai ở, còn tưởng là bỏ rồi chứ."

Dì Vương uống ngụm nước, nhuận họng rồi kể tiếp: "Dì thấy thiếu gia nhà ấy rồi, đẹp còn hơn cả mịnh tinh trên màn ảnh nữa, nhìn qua chắc cũng tầm tuổi của con đấy."

"Vậy sao ạ?" Ninh Nhạc nhẹ nhàng đáp lời.

"Chứ còn gì nữa, có khi vào học chung trường với con cũng nên."

Thân hình Ninh Nhạc cứng đờ, lỗ tai nóng hổi, cô có thể học cùng cậu ấy sao?


"Nhưng nhìn qua không dễ gần nha, dù sao vừa nhìn là biết không với tới rồi."

Bên tai Ninh Nhạc có tiếng ve kêu, tiếng lá cây xào xạc, cô chầm chậm nhìn qua cửa sổ, không biết trong lòng nghĩ gì.

[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]

=====

Vẫn trong mùa hạ ấy, Ninh Nhạc một lần nữa mắt đối mắt với thiếu niên.

Thật ra, số lần cô nhìn thấy cậu thì rất nhiều, gần như ngày nào, thiếu nữ cũng đeo chiếc kính dày cộm của mình để nhìn sang căn biệt thự đối diện kia.

Nhưng đây mới là lần thứ hai cậu nhìn thấy cô.

Ngày hôm đó, bầu trời còn trong hơn ngày thường rất nhiều, ánh nắng lại không quá gay gắt, rất thích hợp để đi ra ngoài tản bộ.

Lần đầu tiên, Ninh Nhạc có ý nghĩ muốn ra ngoài chỉ để đi dạo mà không phải đến tiệm sách hay trường học.

Cô không đeo kính mà đeo cặp len bị lãng quên đã lâu, mặc một chiếc váy hoa nhí vàng nhạc được mẹ mua từ hè năm ngoái.

Cô không dám nhìn về phía biệt thự, từng bước, từng bước chậm rãi đi đến gốc cây ngô đồng cao lớn ở cuối con đường.

Ngồi xuống, tựa người vào gốc cây, Ninh Nhạc thầm than trong lòng.


Thật là, làm tất cả mọi thứ, nhưng ngay cả dũng khí nhìn vào nhà người ta cũng không khó, có vô nghĩa không cơ chứ.

Co chân lại, vòng hai tay lên đầu gối, đặt cằm mình lên trên, đôi mắt khẽ nheo lại, ngắm nhìn bầu trời trong xanh.

Cõ lẽ vì không quen đeo lên, mở mắt một lúc thì hai mắt đỏ lên, có chút ánh nước.

Ninh Nhạc hơi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, một chiếc khăn đã xuất hiện trước mặt.

Cô ngạc nhiên, hai mắt mở lớn, từ chiếc khăn nhìn lên chủ nhân của nó.

"Nước mắt chảy rồi."

Thiếu niên đứng ngược sáng, hơi cúi người đưa khăn cho cô.

Đó là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của hai người.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận