Đối Tượng Yêu Thầm Cũng Yêu Thầm Tôi

Suốt nhiều năm về sau, khung cảnh ấy vẫn luôn hiện diện trong những giấc mơ của cô, vừa là kỉ niệm đẹp, vừa là dằm trong tim.

Hai người không nói chuyện nhiều, thiếu niên chỉ kịp đưa khăn tay cho cô, sau đó liền phải chạy đi ngay, dường như cậu đang rất bận.

Cô cứ mãi ngồi đó, ngóng theo bóng lưng tràn đầy sức sống ấy, chưa từng nghĩ rằng cậu sẽ quay lại nhìn cô.

Thiếu niên thật sự quay lại, mặc kệ bạn bè đang gọi cậu ở đằng xa: "Sắp trễ rồi."

Cậu chạy đến trước mặt cô, sau đó khụy một chân xuống, trong tiếng ve kêu, cậu nói: "Tớ tên là Thẩm Tùng, cậu tên là gì?"

Nhịp tim đập nhanh bất thường, bị cậu nhìn quá lâu, lâu đến nỗi cả người đều như bị luộc chín lên, cô mới khẽ trả lời: "Ninh Nhạc."

Thiếu niên bật cười, không nói gì nữa mà quay người rời đi.

Có điều cậu không biết, cô biết cậu tên là Thẩm Dương.

[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, tất cả các trang web khác đều là reup!]

=====

Lúc Ninh Nhạc tỉnh dậy đã là buổi sáng ngày hôm sau, cả người ê ẩm, khắp nơi trên cơ thể đều là dấu hôn cùng dấu tay để lại.

Cả người cô không cử động được, như có ngọn núi đè lên vậy.

Nhìn lại mới phát hiện ra bản thân bị một thân hình cao lớn ôm lấy, cả người đều nép vào người hắn.


Không cần nhìn mặt cô cũng biết rằng đối phương là ai, trên người dường như đã được tắm rửa qua, điều đó làm cho cơ thể thoải mái hơn một chút.

Cô hơi cử động người, nhưng vòng tay ôm quanh eo cô lại càng siết chặt hơn nữa.

Giong nói trầm khàn khiến cả người cô tê dại vang lên: "Ngủ thêm đi."

Cô hơi dừng lại một chút, nhưng đối phương biết được cô muốn nói điều gì, trước một bước nói: "Dời họp đến chiều rồi."

Người đàn ông dụi đầu mình vào hõm cổ của cô, đôi môi hơi mơn trớn vùng da thịt ở đó: "Tiếp tục hoặc ngủ, em chọn một."

Ninh Nhạc ngay lập tức nhắm hai mắt lại, dứt khoát nói: "Ngủ."

Có tiếng cười khẽ vang lên: "Đồ thỏ đế."

Dứt lời, đối phương xoay người cô lại, không báo trước mà áp môi mình lên môi cô.

Nhất thời, Ninh Nhạc bị làm cho bất ngờ đến quên mất phản ứng, cô bị ép ngửa đầu đón nhận, hai mắt mông lung mở lớn.

"Ưm ưm!" Mãi một lúc sau, cô mới hoàn hồn để chống cự lại.

Rõ ràng đã cho cô chọn kia mà!

Cảm nhận được sự oan ức của cô, Thẩm Dương nhéo nhẹ eo cô, buông tha đôi môi của cô, nhướng mày nói: "Hôn chào buổi sáng, ngủ tiếp đi."

Lần này, hắn cứ để cô nằm đối diện mình như vậy mà ôm cô vào lòng.

Đợi một lúc, khi nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của đối phương, cô mới ngẩng đầu mình lên, thầm nói: "Đồ thần kinh."

Ninh Nhạc không hề hay biết, người mà cô cho là đã ngủ rồi lại chưa ngủ, nghe cô nói vậy, không những không tức giận mà còn cong cong khóe môi.

Nói là ngủ một chút thì thật sự là chỉ một chút, một tiếng sau, hai người đã không hẹn mà cùng thức dậy, ăn sáng sau đó ăn ý ai làm việc nấy.

Nói là ai làm việc nấy, nhưng hai người lại vào cùng một phòng làm việc, chỉ khác là mỗi người một bàn mà thôi.

Bàn làm việc này của Ninh Nhạc là có sau khi hai người cưới nhau, ngoại trừ màu sáng hơn cùng với cách bài trí trên bàn thì mọi chi tiết khác đều giống y hệt của Thẩm Dương.

Nói ngắn gọn chính là bàn đôi.

Nếu để nhân viên công ty nhìn thấy cảnh này, cũng không biết sẽ bày ra vẻ mặt gì.

Điều đó không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Ninh Nhạc, vì một khi ngồi vào bàn làm việc, não cô sẽ tư thiết lập rằng cô chính là trợ lý của Thẩm Dương, vậy nên ngoại trừ công việc, cô sẽ không nghĩ đến chuyện gì khác.


"Thẩm tổng, đây là báo cáo của các phòng."

Ninh Nhạc xem đi xem lại kĩ lưỡng những tập tài liệu kia, sau đó mới đưa cho Thẩm Dương.

"Chậc, mặc đồ vào là trở mặt."

Thẩm Dương không đưa tay nhận lấy tài liệu mà ra hiệu cho cô đứng bên cạnh, lật cho hắn xem.

Gương mặt vô cảm của Ninh Nhạc ửng đỏ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, phối hợp lật tài liệu cho ai kia.

Trong phòng chỉ còn mỗi tiếng lật giấy, không ai nói chuyện, nhưng cũng không quá cứng nhắc.

Lật được vài trang thì bên hông Ninh Nhạc bị một bàn tay ôm lấy, kéo cả người cô ngã vào lòng hắn, Ninh Nhạc quát khẽ: "Thẩm Dương!"

"Khó nhìn quá." Hắn nói như lẽ đương nhiên, cằm đè lên vai cô, không có động tác gì nữa, chỉ đơn giản là đọc tài liệu mà thôi.

Trong lòng thầm mặc niệm mấy lần là đang ở nhà, Ninh Nhạc mới có thể giữ bình tĩnh không mắng người.

Ngửi được mùi hương sạch sẽ quen thuộc, cô hơi thất thần.

Dạo này, số lần cô nhớ về những kí ức đó càng ngày càng nhiều, đây là ông trời đang nhắc nhở cô sao?

Giọng nói trầm thấp kéo cô về với hiện thực: "Cô Ninh có nghe tôi nói không?"

"Có."

"Thế tôi nói gì?"

Ninh Nhạc im lặng, thật ra cô không nghe hắn nói gì cả.

"Tôi nói ngoại trừ cái số 2 và số 3, còn lại đều đem trả về cho các phòng đi."


"Vâng." Nhưng chưa đợi cô thở phào thì cả người đã bị bế lên, đè lên bàn làm việc.

Thẩm Dương vẫn đang mặc đồ ở nhà, tóc cũng không được vuốt keo, cứ rũ xuống như vậy, nhìn qua có vài phần dịu dàng hiếm có.

"Lại thất thần sao? Cô Ninhh?"

Hai chữ cô Ninh bị hắn cố tình kéo dài ra, cả người Ninh Nhạc run lên.

"Sẽ không..." có lần sau...

Nhưng cô chỉ kịp nói hai chữ thì người đàn ông đã cuối xuống, mang theo sự trừng phạt mà lấp đầy môi cô.

Không biết qua bao lâu, khi mà cô sắp không thở nổi, hắn mới buông người ra, giọng nói dịu dàng nhưng không giấu được sự âm trầm: "Ở bên cạnh tôi mà cô Ninh đây còn thất thần như vậy nữa, thì sẽ không kết thúc đơn giản như thế này đâu."

Trong vô thức, Ninh Nhạc giơ hai tay mình lên, muốn được ôm.

Người đàn ông vửa rồi còn tức giận, nhìn thấy cô như vậy thì không nói gì nữa, nhẹ nhàng ôm người lên, vỗ về cho cô hít thở.

"Chậc, vẫn yếu ớt quá." Phải bồi bổ thêm thôi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận