Đối Tượng Yêu Thầm Cũng Yêu Thầm Tôi

Lúc Ninh Nhạc tỉnh dậy, phòng y tế vô cùng yên ắng, nhìn màu hoàng hôn ngoài cửa sổ, vậy mà cô đã ngủ lâu như vậy rồi sao?

Mãi ngắm bầu trời ấy, Ninh Nhạc không chú ý đến việc trong phòng còn một người nữa.

Cho đến khi giọng nói ấy cất lên: "Tỉnh rồi thì về đi."

Không phải là giọng nói của cô y tế, là của một thiếu niên, và đương nhiên cô biết đó là của ai. ngôn tình tổng tài

Ninh Nhạc không trả lời, cô chỉ nhẹ nhàng ngồi dậy, cảm thấy ngoài cổ họng hơi khô thì đầu đã đỡ nặng hơn, người cũng không còn nóng nữa.

Thầm thở phào, như vậy tốt quá, nếu để mẹ biết, hẳn là bà ấy sẽ vì lo lắng mà cuống cuồng lên mất.

Cảm giác khát nước càng ngày càng tăng, cô nhìn quanh một vòng, nhưng mãi không thấy chai sữa sáng nay đâu.

Cô tính uống nó, sau đó mua lại chai sữa khác trả cho lớp trưởng, hẳn là cậu ấy sẽ nhận thôi.

Nhưng cô nhớ là bản thân đã để nó ở trên bàn mà nhỉ? Hay cô y tế dọn mất rồi?

Đang suy nghĩ, một cốc nước bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô.

"Uống đi, cô ấy bảo cậu tỉnh thì đưa nó cho cậu."


"Cảm ơn." Ninh Nhạc cũng không từ chối, chỉ là... thầm giấu tia thất vọng trong đáy mắt mà thôi.

Cô không ngờ bản thân sẽ có ngày ảo tưởng như vậy.

Đồ ấm của nước vừa phải, cậu ấy... canh đúng giờ vậy sao.

"Nếu đã ghét tớ như vậy, đừng đối tốt với tớ như thế có được hay không?"

Buổi tối ngày hôm đó, trước khi đi vào giấc ngủ, Ninh Nhạc cuối cùng vẫn viết vào cuốn nhật ký đã lâu không động vào những dòng ấy.

[Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]

=====

Từ ngày hôm đó, cuốn nhật ký của Ninh Nhạc lại đầy ắp những dòng tâm sự về một người.

Khoảng cách giữa top 1 cùng top 2 cũng không còn xa như trước đây nữa.

Mọi người đều cùng thở phào một hơi, dù sao có một người bạn quá giỏi thì ai cũng sẽ áp lực.

Cuộc sống của Ninh Nhạc vẫn như quỹ đạo trước đây, sự việc ở ngày y tế hôm đó giống như bọt biển, xao động một chút rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

Từ ngày hôm đó, cô và Thẩm Dương chưa từng nói với nhau một câu nào nữa.

À, có một thay đổi nho nhỏ, đó chình là lớp trưởng và Ninh Nhạc có vẻ nói chuyện nhiều hơn trước đây.

Lớp trưởng vốn là học bá trong lớp, nhưng so với người thuộc top đầu như Ninh Nhạc thì...

Nên cậu ấy rất hay lấy sách vở của mình đến hỏi Ninh Nhạc.

Trước đây cậu ấy cũng có hỏi, nhưng kể từ lần tặng chai sữa đó, tần suất cậu hỏi mới nhiều như bây giờ.

Ninh Nhạc vốn không phải là sợ giao tiếp hay gì cả, chỉ là mối quan tâm của cô đặt hết vào việc học nên rất ít khi giao tiếp với bạn bè.

Vậy nên khi lớp trưởng thảo luận bài với mình, Ninh Nhạc đương nhiên sẵn sàng.


Nhưng thời gian ra chơi không đủ, vậy nên vào những giờ như ăn trưa hay là ra về, ai trong lớp cũng có thể thấy hai người đang ở cùng nhau.

"Ninh Nhạc, bài tập toán thầy giao hôm qua tớ làm nhưng mãi không ra kết quả, bên cậu làm như thế nào vậy."

Ninh Nhạc vừa ngồi xuống chỗ ngồi của mình, Từ Thành đã xuất hiện bên cô ngay lập tức.

Vài ngày đầu, cô có hơi không được tự nhiên, nhưng dần dà, cô đã quen với sự xuất hiện bất ngờ này của cậu bạn.

"Tớ làm ra đáp án nhưng cũng không biết có đúng không, lớp trưởng xem thử đi." Ninh Nhạc mở cặp ra, đưa cho đối phương.

Lần này, Từ Thành không về chỗ của mình nữa, cậu mượn chỗ ngồi của bạn nữ cùng bàn Ninh Nhạc, sau đó ngồi xuống thảo luận bài cùng cô luôn.

"Chỗ này của cậu làm tắt sao, tớ chưa thấy công thức như vậy bao giờ cả."

"Ừm, thật ra cái này không phải công thức, tớ làm như thế này..."

Cả hai đều say sưa thảo luận, mãi đến khi có tiếng động cắt ngang.

Rầm!

Cửa sau của lớp bị một lực đẩy mạnh, đập vào tường gây ra tiếng vang lớn.

Nhất thời, tất cả học sinh đều dừng lại hoạt động của mình, nhìn ra phía cửa sau.

Thì ra là Thẩm Dương cùng đám bạn của cậu.


Không biết có chuyện gì, ai nấy đều đang nhìn Thẩm Dương với vẻ dè chưng, thiếu niên bình thường tuy không dịu dàng nhưng cũng chưa từng sầm mặt như vậy bao giờ.

Từ Thành thân là lớp trưởng, vậy nên cậu lên tiếng nhắc nhở: "Đó là vật thuộc quyền sở hữu chung, cậu nên cẩn thận một chút."

Thẩm Dương đã ngồi vào chỗ, nghe vậy thì ngước mắt lên, đôi mắt bình tĩnh khiến người khác không hiểu cậu đang nghĩ gì, chỉ thấy cậu bỗng nhiên cười, thoải mái nói: "Xin lỗi mọi người nhé, chút nữa sẽ có người đến thay cửa."

"Ý tớ không phải như vậy..." Từ Thành không ngờ đối phương sẽ đáp lại như vậy, nếu để người khác nghe được, có khi lại thành cậu đòi Thẩm Dương đền cũng nên.

"Tớ thấy cánh cửa này của lớp mình có vấn đề từ lâu rồi, vừa rồi tớ còn dùng lực như vậy, có khả năng nó sẽ không hoạt động được như trước, vẫn nên thay cái khác thì hơn."

Các bạn học sinh khác cũng gật gù, họ thấy cánh cửa này nên thay từ lâu rồi, nếu giờ có người đồng ý thay cho, đương nhiên họ ủng hộ không điều kiện.

"Cứ để người ta thay đi lớp trưởng lớp bên, nếu không Thẩm Dương của mấy người sẽ day dứt lắm đấy." Hà Quân không biết ở đâu đi ra, hai tay đút túi, ngả ngớn dựa vào tường nói.

Ninh Nhạc cũng nhìn lướt qua Thẩm Dương bên dưới, không ngờ lại chạm mắt cậu.

Cô không hiểu ánh mắt đó là gì, nhưng cô không dám đối diện với nó.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận