Edit: Diệc Linh Pisces
Buổi sáng hôm nay mọi chuyện lại trở về bộ dạng như thường, êm đềm không chút gợn sóng.
Chỉ là sự trầm lắng tột độ này khiến đáy lòng mọi người hơi hốt hoảng.
Thời Lục đi rồi.
Nhà trọ ngay lập tức trở nên vắng vẻ.
Thiên Huỳnh đứng ngây ra ở cửa một lúc lâu, cho đến khi Thiên Chính Dân thở dài, vỗ nhẹ vai cô, “A Thiên, chúng ta mau vào thôi.”
Đại Hoàng ở trong sân vẫn đang chạy nhảy không biết mệt mỏi.
Thấy Thiên Huỳnh đi vào, nó lập tức bổ nhào về phía cô, không hề nhận ra có người rời đi và chia xa.
Đồ đạc của Thời Lục đều dọn đi cả rồi.
Thiên Huỳnh đặt chiếc vali trên tay xuống, đi lên tầng hai sau khi mất mấy phút chuẩn bị tâm lý.
Cả hành lang im lặng, cánh cửa ở căn phòng cuối vẫn khép hờ, cô nhẹ nhàng đẩy ra.
Căn phòng vẫn như cũ với rèm cửa màu xanh nhạt, nội thất màu be, chiếc giường vuông bốn mảnh.
Mọi thứ vẫn giống như lúc Thời Lục còn ở đây, chỉ thiếu người.
Tủ quần áo của cậu trống rỗng, chiếc vali cạnh đó cũng không thấy nữa.
Ngăn tủ, bàn học quá ngăn nắp, đến cả thùng rác cũng sạch bong, không hề có dấu vết sinh hoạt của ngày thường.
Thiên Huỳnh cảm thấy chua xót trong lòng, lẳng lặng đứng trong phòng hồi lâu, dụi dụi mắt rồi đi ra ngoài.
Cô không ở nhà lâu, vừa chào Thiên Chính Dân xong thì chạy ra ngoài tìm bọn Thư Mỹ Mỹ chơi.
Một số người vẫn đang điên cuồng làm đề cương, nhưng sau nhiều ngày như vậy, hiệu quả cũng rõ rệt.
Thiên Huỳnh dạo quanh nhà của từng người, dụ dỗ họ chiều nay đi đào củ sen.
Mọi người đã lâu không được chơi bời lập tức ăn ý với nhau, hẹn cùng ra ngoài muộn một chút.
Bên chỗ mặt trời chiếu vào phía Tây đầm sen, cả nhóm bạn tụ tập lại, chưa bắt tay vào làm mà đã trò chuyện rôm rả, vẫn vô cùng náo nhiệt như trước.
Hôm qua, Ngô Kỳ – người đi thăm họ hàng nhiều ngày cũng đã trở lại.
Đội ngũ lớn mạnh một lần nữa.
Thời Lục không ở đây nên hơi không quên.
Trong đội thiếu mất một cậu ấm nhiều tật xấu được cưng chiều từ bé.
Khi nhìn thấy một khu vực thoải mái râm mát bên ao, Phương Hổ quay đầu định gọi tên Thời Lục.
Lời vừa định thốt lên thì mới nhớ ra cậu ấm yếu ớt sợ nóng đã về thành phố rồi.
Lá sen to rộng xanh mướt.
Một cây sào mỏng vươn ra khỏi bùn đất.
Mọi người cúi đầu xuống nên đỉnh đầu không bị mặt trời chiếu nắng.
Tất cả những gì còn lại là hơi nước mát mẻ.
Cả hai tay của Thiên Huỳnh mò mẫm trong nước, móc hai củ sen mảng dài từ trong bùn ra.
Chỉ cần rửa sạch qua với nước sẽ để lộ ngay phần trắng nõn bên dưới.
Cô chắc chắn là nếu Thời Lục ở đây thì kiểu gì mắt cũng hơi mở to, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, “Hoá ra củ sen được đào ra như vậy.”
Hơn nữa đầm sen rất mát mẻ, có lá sen to như vậy chắn nắng, cậu mà trốn phía dưới để chơi thì chắc chắn sẽ rất vui.
Có thể ban đầu cậu sẽ cáu kỉnh vì ngại bẩn, không dám chạm vào chúng.
Nhưng chẳng mấy chốc cậu sẽ hòa nhập với bọn họ, trở thành một cậu bé nơi miền quê thôn dã.
Cảm giác trống vắng quen thuộc lại lần nữa trào dâng trong lòng Thiên Huỳnh.
Giống như khi còn nhỏ có một người bạn đang chơi với mình rất vui vẻ thì phải trở về nhà, cô cũng buồn bã nhiều ngày rồi sau đó họ không gặp lại nhau nữa.
Liệu cô và Thời Lục có giống như vậy không?
Mỗi người phải trưởng thành trong chính thế giới của riêng mình.
Đợi đến khi củ sen trong một góc hồ sen gần như bị đào hết thì cuối cùng một đứa trẻ họ Vương cũng nhổm dậy khỏi đầm, rửa tay rửa chân ngay bên hồ.
Mỗi người đều đào được một rổ, đưa về nhà nấu củ sen ngâm đường coi như làm đồ ăn vặt.
Phương Hổ mang theo một con dao nhỏ.
Cả đám ngồi trên những tảng đá ven bờ ngâm chân, sau đó lấy dao gọt vỏ củ sen rồi cầm ăn luôn.
Củ sen vừa đào ra khỏi bùn vừa giòn vừa ngọt, rất hợp để giải khát vào mùa hè.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá trên những tán lá cao, thắp sáng cả những hòn đá.
“Hizzz, tớ vẫn hơi nhớ Thời Lục.” Ngô Hiểu Thiên nhìn về trước, hơi rầu rĩ nói.
Lúc sáng Thiên Huỳnh đưa máy bay không người lái kia cho cậu, tiện thể gửi lời Thời Lục nói.
Khi đó Ngô Hiểu Thiên ôm máy bay không người lái mà sốc vô cùng.
“Tớ cũng vậy.” Thư Mỹ Mỹ đạp chân trong nước hai lần rồi thở dài, cảm thấy rất tiếc nuối.
“Sau này không được ngắm một chàng trai đẹp như vậy nữa rồi.”
Trước khi gặp Thời Lục thì cô chưa từng thấy một chàng trai nào đẹp như vậy trong thị trấn.
Cho dù cậu không làm gì cả, chỉ đơn thuần nằm ngủ dưới mái hiên thì khuôn mặt xinh đẹp và khí chất khó tả cũng đủ khiến người ta nhìn mà thích thú.
“Mặc dù lúc đầu cậu ta tạo cảm giác rất khó chịu, tính tình cũng tệ nhưng sau này quen dần thì cũng dễ sống chung.” Phương Hổ gãi gãi đầu, vừa nghe lời bình vừa há cái miệng rộng để gặm củ sen trên tay, có vẻ miễn cưỡng khen ngợi.
“Đôi khi cũng hơi dễ thương.”
“Đại Hổ, đừng giả bộ.
Rõ ràng trong số chúng ta, cậu là người thích Thời Lục nhất.” Thư Mỹ Mỹ vạch trần cậu không chút thương tiếc, “Bất kể cậu có thứ gì tốt cũng đưa cho Thời Lục đầu tiên.”
“Ồ” Thiên Huỳnh hé môi sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô biết chuyện này.
“Đại Hổ, thật à?” Cô quay đầu lại hỏi.
Hiếm khi khuôn mặt ngăm đen của Phương Hổ lộ vẻ bối rối.
Hắn cọc cằn nói.
“Chẳng qua tớ thấy da thịt cậu ta non mịn nên mới chăm sóc nhiều hơn một chút thôi.”
“Tại sao cậu lại thích Lộc Lộc?”
“Không biết nói sao nữa…” Phương Hổ trông có vẻ phiền não, sau khi suy nghĩ nửa ngày thì cậu ta gắt gỏng rút ra một kết luận đơn giản.
“Kiểu khiến cho người ta muốn chơi với cậu ấy.”
Vài người thuận miệng trò chuyện về Thời Lục.
Chàng trai bất ngờ xuất hiện trong thế giới của họ vào mùa hè năm nay đã nhanh chóng rời khỏi.
Cậu như một phần ký ức đặc biệt xẹt qua cuộc đời họ.
Cuối cùng không biết là ai đã thở dài đầy xúc động.
“Đột nhiên tớ hơi nhớ Thời Lục rồi.”
–
Nhà trọ đã lấy lại dáng vẻ như xưa, khi Thời Lục chưa đến.
Ở đây hầu như không có khách, thỉnh thoảng Thiên Chính Dân ra ngoài làm mấy việc lặt vặt nên không có ai ở nhà.
Ông cũng không có thời gian ở nhà một ngày nấu ba bữa.
Vì vậy, đôi khi Thiên Huỳnh tự lo cho mình, lúc thì nấu mì, lúc thì tự nấu gì đó để ăn.
Vài ngày sau, cô nhận được một cuộc gọi từ Thời Lục.
Điện thoại bàn vang lên đúng lúc cô đang mải mê làm bữa trưa trong phòng bếp, nghe thấy tiếng reo thì lập tức ra ngoài nhận cuộc gọi mà không nghĩ nhiều.
“A lô, xin chào.”
“Cậu đang làm gì đấy?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên trong, cảm nhận được rõ ràng sự lười biếng và thiếu kiên nhẫn của thiếu niên.
Mặt mày Thiên Huỳnh ngay lập tức đong đầy niềm vui, cô hét lớn.
“Lộc Lộc!”
“Nói to như vậy làm gì, tai sắp điếc rồi.” Giọng nói bên tai xen lẫn ý cười nhè nhẹ, Thiên Huỳnh ngạc nhiên hỏi, “Sao đột nhiên cậu lại gọi cho tớ?”
Sau khi Thời Lục rời đi thì không liên lạc gì cả.
Vào ban đêm, Thiên Huỳnh thường vô tình hay cố ý đi ngang qua điện thoại bàn trong phòng khách nhiều lần.
Nhưng vì không có động tĩnh gì nên sau đó cô đành dứt khoát đi ngủ.
Và rồi theo thời gian, cô không quan tâm đến nó nữa.
Cô không ngờ cậu lại đột nhiên gọi cho cô.
“Sao vậy? Tớ không gọi cho cậu thì cậu không biết đường mà chủ động gọi cho tớ à?” Ở đầu dây bên kia, Thời Lục khẽ khịt mũi, vẫn ngang ngược như trước.
Nhưng Thiên Huỳnh vẫn cảm thấy tính tình của cậu ấm nhỏ này dường như nóng nảy hơn sau khi về nhà được hai ngày.
Cô dịu giọng giải thích: “Tớ không có số điện thoại của cậu.”
“Cậu không có số điện thoại của tớ? Không biết đường gửi tin nhắn cho tớ à?” Thời Lục không chịu bỏ qua cho cô.
Thiên Huỳnh suy nghĩ kỹ mới biết cậu đang nói gì.
Cậu đang nhắc đến QQ mà hôm bữa bọn họ kết bạn với nhau.
“Căn bản tớ không dùng điện thoại, cũng ít khi lên mạng.” Thiên Huỳnh nói một cách vô tội.
Cô có một chiếc điện thoại cục gạch cũ của Thiên Chính Dân, có thể miễn cưỡng đăng nhập vào tài khoản của mình thông qua kết nối Internet nhưng chẳng có gì thú vị cả.
Thiên Huỳnh ném nó ở một góc coi như làm đồ trang trí.
Thời Lục không nói gì, bên kia điện thoại yên tĩnh một lúc, Thiên Huỳnh ngay lập tức hỏi: “Cậu gọi đến là có chuyện gì vậy?”
“Báo cho cậu biết chuyển phát nhanh đến rồi, để cậu ra nhận nó.”
“Ồ.” Sau khi cô trả lời, ống nghe lại im lặng.
Thiên Huỳnh suy tư đôi chút rồi lên tiếng.
“Lộc Lộc, cậu về nhà có khoẻ không?”
“Không ổn.” Cuối cùng bên kia cũng đáp lời, dường như Thời Lục vừa sụt sịt mũi, giọng nói rất trầm.
“A Thiên, tớ khó chịu đến chết mất.”
Thành phố Đài rất nóng, nóng đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Hơi thở oi bức của mùa hè bao trùm khắp thành phố, không thể nào tránh được ánh mắt trời chói chang.
Thời Lục chỉ có thể giống như một bệnh nhân không thể gặp ánh nắng, ngày ngày trốn trong căn phòng được che kín bởi những tấm rèm dày cộp.
Tiếng điều hòa kêu lạch cạch rất nhỏ, nhiệt độ thấp bất thường bao trùm từng lỗ chân lông của cậu.
Vào ngày đầu tiên trở về, Thời Lục đã cãi nhau một trận to với Thời Tư Niên.
Người đàn ông ngồi trong phòng khách dường như đang chờ hắn về, trên bàn đầy thức ăn.
Đây là lần đầu tiên hai cha con gặp nhau sau hai tháng.
“Có vẻ hai tháng này con sống không tệ, vui đến quên trời quên đất.” Thời Tư Niên nhàn nhạt nói, cảm xúc trong đôi mắt sau thấu kính không hề thay đổi.
“Nhờ ơn của ngài.” Miệng lưỡi Thời Lục sắc bén, trên mặt bộc lộ sự thù địch trước nay chưa từng thể hiện trước mặt Thiên Huỳnh.
“Ba nghe nói con chỉ phát bệnh hai lần ở quê.” Thời Tư Niên nói tiếp khiến tâm trạng của Thời Lục nhất thời căng thẳng, từng lỗ chân lông đều vô thức mở ra trạng thái phòng bị.
“Thì sao?” Cậu nhìn chằm chằm vào ông, hỏi ngược lại.
Thời Tư Niên đẩy nhẹ gọng kính lên, bỏ quyển sổ ghi chép xuống đùi.
“Cho nên cũng không phải không có thuốc chữa.”
“Ông định nói là tôi mắc chứng thiếu gia nhà giàu, ra ngoài phơi nắng nhiều hơn là khỏi đúng không?” Thời Lục nhếch môi chế nhạo.
Lông mày Thời Tư Niên khẽ cau lại, sức chịu đựng của ông đã gần đến giới hạn.
“Thời Lục, chú ý thái độ của con.”
“Thời Tư Niên, ông chỉ xứng nhận thái độ này của tôi mà thôi.”
“Choang —” Có tiếng vang lớn phát ra, một ly thủy tinh vỡ vụn ngay dưới chân Thời Lục.
Một vài mảnh vỡ xẹt qua mu bàn chân Thời Lục, từng tia máu chảy ra nhưng cậu như thể không phát hiện.
Người đàn ông kia vừa xả được cơn tức, hít một hơi thật sâu, nhắm nghiền mắt để thả lỏng chân mày, cố kiểm soát cảm xúc của mình.
Thời Tư Niên đứng ở vị trí cao đã lâu, có rất ít người dám ngang ngược với ông, huống chi là phản nghịch, nổi loạn như Thời Lục.
Ông ta ngước mắt lên nhìn thẳng chàng trai đang ngẩng cao đầu giữa phòng khách.
Đây là thằng con trai duy nhất của ông.
Ánh mắt ông ta nặng nề đến mức đáng sợ.
“Thời Lục, con cút về phòng cho ba.”
Cuối cùng hai người cũng không ăn bữa cơm này.
Thời Tư Niên ở nhà chưa được 10 phút thì đã vội vàng rời khỏi với tài xế và vệ sĩ.
Tiếng động cơ xe từ ngoài cửa sổ truyền đến, cả căn biệt thự chìm vào sự im lặng chết chóc như trước.
Rèm trong phòng vẫn che đi bầu trời, đồ đạc trong phòng không có gì thay đổi như thể cậu chưa từng rời đi.
Thời Lục nhắm chặt mắt nằm trên giường, mặc cho bản thân rơi vào bóng tối vô tận.
Không biết qua bao lâu, có tiếng gõ cửa vừa nhẹ nhàng vừa kính cẩn vang lên.
“Cậu chủ, bữa cơm đã chuẩn bị xong rồi.”
Thời Lục còn chẳng thèm nhếch mi, lạnh lùng thốt ra một từ: “Biến.”
*
Sau khi hết cuộc gọi, Thiên Huỳnh đi lên tầng, lục tung các ngăn tủ để tìm chiếc cục gạch sắp bị vứt thùng rác tái chế.
Lớp vỏ màu trắng xám bị bong tróc, bàn phím mòn đến mức không đọc được chữ.
Thiên Huỳnh nhấn phím khởi động, sau khi màn hình hơi nháy thì một số ứng dụng nhỏ hiển thị trên màn hình.
Cô click vào biểu tượng chim cánh cụt của QQ, mất gần một phút nó mới đăng nhập được.
Trên phần mềm vốn chẳng có gì từ trước đến nay, giờ lại có thông báo mới, xuất hiện hai chấm nhỏ màu đỏ.
L: “Tớ về đến nhà rồi.”
Đây là tin nhắn vào 10 giờ tối hôm Thời Lục rời khỏi.
Tin nhắn tiếp theo cách khoảng chục tiếng.
L: “Cậu đâu rồi?”
L: “Dám không trả lời tin nhắn của tớ, cậu chết chắc rồi.”
Mới nhất là một tiếng trước.
L: “Chuyển phát nhanh đến rồi, cậu mau đi lấy đi, người nhận đề tên cậu.”
Thiên Huỳnh gõ từng chữ trên bàn phím.
“Nhận được rồi!”
“Cảm ơn Lộc Lộc (*^^*)”
Trước khi gửi, cô vắt hết óc để tìm một biểu tượng cảm xúc dễ thương có thể nhập từ bàn phím, tìm xong mới hài lòng gửi đi.
Di động của thiếu niên ở bên này nhanh chóng nhận được thông báo.
Thời Lục tùy tiện cầm lên nhìn thì trông thấy ảnh đại diện luôn xám xịt trong danh sách đột nhiên sáng lên.
Cô nghiêm túc gửi lại cho hắn hai tin nhắn, kèm theo một biểu tượng cảm xúc ngộ nghĩnh đáng yêu.
Thời Lục có thể tưởng tượng ra cảnh cô vụng về gõ phím nhắn tin ở đầu bên kia.
Đồng thời, trước mắt cậu hiện lên gương mặt rạng rỡ và nụ cười tươi tắn của cô.
Tất nhiên Thiên Huỳnh là một cô gái rất xinh đẹp.
Đôi mắt hạnh lanh lợi, gương mặt trái xoan, môi lúc nào cũng đỏ hồng, mái tóc ngắn xõa tung mềm mại, khi cô cười sẽ lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, vừa trong sáng vừa đáng yêu.
Nhưng hình như cô không biết mình có những điều này.
Ngay cả đám bạn xung quanh cô dường như vẫn chưa trưởng thành, gần như mang tâm hồn ngây ngô của trẻ thơ, không ai phát hiện cô đẹp đến nhường nào.
*
Thiên Huỳnh và bọn Thư Mỹ Mỹ cùng đi xuống thị trấn để nhận chuyển phát nhanh.
Lúc họ mở ra sau khi đã trở về, cả đám trẻ chưa hiểu sự đời phải thốt ra tiếng cảm thán.
Thời Lục tặng cho Thư Mỹ Mỹ một bộ búp bê phiên bản giới hạn, mỗi con mặc một chiếc váy công chúa khác nhau, cùng nằm trong một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy nó, Thư Mỹ Mỹ đã hét một tiếng chói tai, thích thú ôm chặt chiếc hộp như không muốn buông ra.
Cậu mua cho Phương Hổ một bộ đồ quyền anh, mũ bảo hộ, băng tay, găng boxing,… Trang bị đầy đủ hết.
Vận động viên cao to manly Phương Hổ lập tức vui mừng khôn xiết, cậu ta nhìn đi nhìn lại, cẩn thận nghiên cứu kỹ lưỡng, suýt nữa chảy nước miếng.
“Thời Lục đủ nghĩa khí, tuyệt vời.
Cậu ấy sẽ là anh em tốt của Phương Hổ tớ cho đến hết đời.”
“Cũng phải xem lại người ta có chấp nhận hay không kìa.” Thư Mỹ Mỹ vừa vuốt ve búp bê của mình vừa không quên móc mỉa hắn.
“Lêu lêu lêu.” Phương Hổ làm mặt quỷ với cô ấy khiến Thư Mỹ Mỹ trợn trừng mắt.
“Đồ ngây thơ!”
Thiên Huỳnh nhìn cảnh tượng trước mặt, không nói nên lời, cô cảm thấy bọn họ đều rất ngây thơ.
Chả trách lúc trước ngày nào Thời Lục cũng mắng bọn họ.
Cũng không hiểu sao sau kỳ nghỉ hè này, cô cảm thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều.
Ngày 1 tháng 9, chính thức khai giảng.
Thiên Huỳnh học trung học ở trấn Vân, trở thành học sinh THPT.
Trường THCS và THPT ở trấn Vân nằm ở hai nơi khác nhau.
Mặc dù đều ở trong thị trấn nhưng nơi này ở Nam, nơi kia ở Bắc.
Ngoại trừ cô và Ngô Hiểu Thiên thì những người khác đều còn học ở cấp hai, chưa lên đây được.
Hồi Phương Hổ còn học Tiểu học, cậu ấy phải ở lại một năm.
Thư Mỹ Mỹ thì nhỏ hơn họ một tuổi.
Còn Ngô Kỳ đăng ký nhập học muộn một năm.
Nhóm nhỏ năm người bị chia thành hai, không còn cách nào rủ nhau đi học cùng nữa.
Chưa kể cấp 3 có tiết tự học buổi sáng và tối nên họ không có thời gian khớp nhau.
Việc học ở trường cũng nhiều lên trông thấy.
Trước kỳ nghỉ hè này, Thiên Huỳnh vẫn cảm thấy mình như một đứa trẻ, suốt ngày chạy nhảy bên ngoài mà không phải lo nghĩ gì.
Nhưng sau ngày đầu năm bước vào cấp 3, cô chợt nhận ra nhiệm vụ bây giờ của mình là gì.
Có vẻ như đã đến lúc bắt đầu học hành chăm chỉ.
Thiên Huỳnh bắt đầu đi sớm về muộn, trời chưa sáng đã dậy, ăn cơm xong thì đạp xe đến trường cùng Ngô Hiểu Thiên.
Đôi khi hắn chờ cô ở ngoài sân, đôi khi Thiên Huỳnh phải xuống nhà hắn gọi.
Cả hai đạp xe đến trường trước khi mặt trời mọc và bắt đầu một ngày mới trong tiếng lật mở sách vở để đọc bài.
Giáo viên mỗi môn ra rất nhiều bài tập về nhà.
Sau khi tan học, buổi tối về đến nhà cô còn phải làm một đống bài tập về nhà và học thuộc lòng bài cũ.
Bọn Phương Hổ và Thư Mỹ Mỹ đến tìm cô vài lần nhưng Thiên Huỳnh phải làm bài tập, không thể đi chơi với họ được.
Dần dần, họ cũng ít khi đến rủ cô đi chơi.
Chỉ Ngô Hiểu Thiên là có càng nhiều chủ đề chung với Thiên Huỳnh nhưng cuộc trò chuyện của họ hầu như xoay quanh vấn đề học tập ở trường.
Chỉ qua một kỳ nghỉ hè.
Khí chất trên người Thiên Huỳnh dần trở nên điềm tĩnh trong vô thức, từ một đứa trẻ đã trở thành một thiếu nữ.
Ngay cả dì hàng xóm bên cạnh cũng nhận thấy sự thay đổi đó, còn nói rằng cô đã trưởng thành hơn rất nhiều từ sau khi lên cấp 3.
Đây có lẽ là kỳ nghỉ hè vô lo vô nghĩ nhất của cô rồi.
Việc kinh doanh nhà trọ của Thiên Chính Dân đang gặp khủng hoảng, thực ra dấu hiệu cũng xuất hiện lâu rồi.
Từ khi nhà trọ khai trương đến giờ chẳng có bao nhiêu khách ghé thăm, gần như đóng cửa vào mùa đông năm ngoái.
Trong cả kỳ nghỉ hè vừa qua cũng chỉ phục vụ một vị khách duy nhất là Thời Lục.
Sau này, Thiên Huỳnh càng lớn, chi phí sinh hoạt sẽ càng tăng.
Chỉ dựa vào khoản thu nhập ít ỏi này của gia đình thì hầu như không thể trang trải cuộc sống.
Ban đêm, lúc cô xuống tầng thì thường xuyên thấy Thiên Chính Dân ngồi trong sân hút thuốc một cách mệt mỏi, cũng lâu lắm rồi mới thấy ông ấy hút thuốc.
*
Thiên Huỳnh đi học về, vô tình nghe thấy Thiên Chính Dân đang nói chuyện điện thoại với ai đó trong phòng khách.
Hai chữ “vùng duyên hải” và “công tác” xuất hiện trong đó.
Cách chỗ cô không xa, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.
Thiên Huỳnh ủ rũ trở về phòng, thả cặp sách xuống, lấy vở bài tập ra bắt đầu làm.
Có lẽ là vì đang phiền lòng nên chưa viết được mấy chữ, Thiên Huỳnh đã mở ngăn kéo ra, lấy điện thoại ở trong rồi mở nguồn.
Cô đăng nhập vào QQ, trong này chỉ có vẻn vẹn một khung thoại với Thời Lục.
Hai người tám chuyện với nhau không nhiều, hầu hết chỉ nhắn vài câu.
Khi Thời Lục gửi tin nhắn cho cô, Thiên Huỳnh phải mất một thời gian mới đọc rồi trả lời.
Dần dà, cậu cũng ít khi gửi hơn.
Thiên Huỳnh mở hộp thoại, xem cuộc trò chuyện giữa hai người.
Lần mới nhất là khi cô vừa đi học, Thời Lục nhắn tin hỏi cô cảm thấy trường mới như thế nào.
Mấy ngày sau đó khá bận nên Thiên Huỳnh cũng quên kiểm tra điện thoại của mình.
Đến khi cô đọc được tin nhắn này thì đã là chuyện của hai ngày sau, trả lời xong, cô bị Thời Lục mắng té tát.
Lướt lên một chút sẽ thấy một trong những lần hiếm hoi cô chủ động nhắn tin cho cậu.
Báo cho cậu biết đã nhận được chuyển phát nhanh rồi, Phương Hổ và Thư Mỹ Mỹ đều rất thích nó.
Thời Lục hỏi cô có thích không?
Cậu gửi cho cô một túi lớn đựng đầy socola thuộc thương hiệu mà Thiên Huỳnh thích.
Như thể có thần giao cách cảm, Thiên Huỳnh còn chưa đọc xong lịch sử trò chuyện thì điện thoại rung lên.
ID người gọi hiện rõ trên màn hình, phóng to cái tên.
“Lộc Lộc.”
Sự vui vẻ in hẳn lên mặt Thiên Huỳnh, cô lập tức nhận cuộc gọi, giọng nói lanh lảnh:
“Lộc Lộc!”
“Cậu đang làm gì đấy?” Vẫn là chàng trai bắt chuyện trước, hỏi thẳng với giọng điệu lười biếng pha chút thiếu kiên nhẫn.
Số lần hai người gọi điện cho nhau không nhiều.
Trường của Thiên Huỳnh cấm học sinh đưa điện thoại đến lớp.
Về đến nhà thì vội vàng làm bài tập nên thường xuyên quên lên lầu khởi động điện thoại.
Thời Lục gọi điện cho máy bàn nhiều hơn nhưng hầu hết thời gian là do Thiên Chính Dân nhận.
Sau nhiều lần như vậy, Thời Lục ít gọi hẳn.
“Tớ vừa tan học, chuẩn bị làm bài tập.” Giọng nói của cô nhuốm vẻ buồn bã mà ngay cả cô cũng không nhận ra.
“Có chuyện gì vậy?” Thời Lục vô thức hỏi một cách dịu dàng.
Mặc dù hai người không thường xuyên liên lạc nhưng cậu đều biết mọi chuyện lớn nhỏ xảy ra với Thiên Huỳnh.
Cậu biết trường của cô có một sân thể dục rất lớn.
Biết sau khi lên cấp 3, giáo viên rất nghiêm khắc, việc học cũng ngày càng áp lực.
Cậu còn biết ngày nào cô cũng đến trường với Ngô Hiểu Thiên.
Thời Lục ghen tị muốn chết, hận không thể đòi lại chiếc máy bay không người lái đã đưa cho cậu ta.
Chẳng thà cho Đại Hoàng chơi còn hơn.
Ngay khi nghe thấy âm thanh dịu dàng của Thời Lục, Thiên Huỳnh chợt cảm thấy uất ức mà không tài nào hiểu nổi.
Cô không biết tại sao nữa.
Cô sụt sịt mũi, cúi thấp đầu xuống, “Lộc Lộc.”
“Sao vậy?”
“Lộc Lộc.”
“A Thiên?”
Cô không nói gì, chỉ lặp đi lặp lại tên cậu.
Thời Lục vừa vội vừa tức giận, cố gắng hít một hơi thật sâu, kìm nén sự lo lắng nóng nảy của mình.
“Có chuyện gì xảy ra sao?” Thời Lục bình tĩnh lại cảm xúc của mình, cố không để cô phát hiện sự khác thường, trầm giọng hỏi.
Thiên Huỳnh im lặng chốc lát, sau đó đột nhiên thả lỏng, “Không có gì.”
Thậm chí lời nói của cô còn chứa chút ý cười: “Tớ chỉ muốn gọi tên cậu mà thôi, lâu lắm rồi không được gọi tên cậu.”
“Lộc Lộc, Lộc Lộc, đúng là êm tai.” Khi Thiên Huỳnh gọi tên cậu rất khác so với mọi người.
Hai chữ tròn trịa, nghe vui tươi và dễ thương hơn, như thể đang ở ngay bên tai vậy.
Ngây thơ đến mức không nhiễm bụi đời.
Trái tim đang treo trên cao của Thời Lục hơi hạ xuống.
Bàn tay cậu để trong túi áo vô thức siết chặt thành nắm đấm, giờ đã dần thả lỏng, chỉ muốn xoa rối mái tóc trên đỉnh đầu cô.
“A Thiên, cậu mà còn dọa tớ nữa thì lần sau tớ sẽ gửi cho cậu một lưỡi dao đấy.”
“Tại sao?” Cô gái hoang mang hỏi.
Thời Lục cong khoé miệng: “Đe doạ.”
“Doạ cậu sợ chết khiếp.”
“……..” Đồ con nít.
*
Cổng trường Nhất Trung ở thành phố Đài.
Giờ tan học, tốp năm tốp ba học sinh mặc đồng phục đi ra trường.
Khi Thời Lục cúp điện thoại, nụ cười trên môi vẫn chưa kịp tắt.
Người bên cạnh lập tức thò đầu lại, cợt nhả.
“Lục thiếu gia, lúc nãy ai gọi điện thoại vậy? Cười tươi thế.”
Thời Lục dừng lại, hỏi: “Tớ cười sao?”
“Chứ sao nữa, mặt cậu cười toe toét.” Ninh Trữ giơ ba ngón tay đặt bên tai, mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Tớ thề, đó là sự thật.”
“Điên.” Thời Lục lườm hắn một cái, sau đó đi tiếp.
Ninh Trữ vội vàng đuổi theo, kéo đai cặp sách của cậu.
“Tiết lộ chút thì có sao!” Cậu ta đuổi kịp Thời Lục, vốn định trực tiếp vồ tới nhưng lại không dám đặt tay lên vai hắn, cuối cùng chỉ có thể ấm ức vỗ nhẹ cánh tay hắn, nháy mắt.
“Có phải là người tên Tiểu Huỳnh bữa trước không?”
Thời Lục ngừng bước, quay đầu nhìn hắn, mặt vô cảm.
Ninh Trữ nhanh chóng giơ tay đầu hàng.
“Thiếu gia, tớ sai rồi.”
Hắn biết co biết duỗi.
Sau khi nhận sai xong, thấy Thời Lục đi tiếp, không có vẻ gì muốn so đo tính toán với mình nên hắn lại lập tức đuổi theo, tính xấu chưa chừa.
“Thời Lục, cậu thật sự không được tìm bạn gái dưới quê.
Nếu chuyện này đồn ra thì có khi nữ sinh cả trường sẽ đau lòng muốn chết.”
Ninh Trữ và Thời Lục quen nhau từ hồi tiểu học, học chung lớp piano.
Năm đó, họ cùng nhau luyện tập một thời gian vì phải tham gia cuộc thi.
Ninh Trữ tự làm quen với hắn.
Dưới sự lì lợm la liếm của cậu ta, hai người miễn cưỡng trở thành bạn bè, cứ lằng nhằng như vậy cho đến cấp 3.
Cậu ta là người gửi chiếc máy bay không người lái đó, có lẽ cũng là người duy nhất trong trường biết Thời Lục bị bố tống về một vùng quê hai tháng trong kỳ nghỉ hè.
Kết quả đúng là bất ngờ, người bạn được cưng chiều từ bé của cậu ta không hề phàn nàn về bất cứ điều gì không hài lòng.
Thậm chí sau khi trở về còn ôm cái điện thoại cả ngày mà chả chịu rời?
Có một lần Ninh Trữ vô tình nhìn trộm màn hình của cậu.
Lúc đó vẫn đang trong giờ học, cứ hai phút là Thời Lục lại nhìn màn hình một lần, giống như đang chờ tin nhắn của ai đó.
Sau khi cậu ta nghe thấy tiếng động thì lập tức lén nhìn qua.
Đối diện là một ảnh đại diện hình con đom đóm, tên acc chỉ có hai chữ duy nhất là “Tiểu Huỳnh”.
Kể từ đó, nó trở thành từ khóa giữa hai người.
“Nếu cậu hết chuyện để nói”, Thời Lục không thèm nhìn hắn, cũng không ngoảnh lại, lạnh lùng bảo: “Con chó tôi nuôi ở nông trường đã chết rồi, cậu có thể đến đó hai ngày giùm tôi được không?”
Ninh Trữ: “……….”
Hoàn toàn câm như hến.
*
Khi Thời Lục về nhà, căn biệt thự lớn như vậy đã không còn một bóng người.
Trên bàn có thức ăn được dọn sẵn, người hầu thì về cả rồi, họ đều sống ở một khu nhà nhỏ bên cạnh biệt thự.
Cứ mười ngày nửa tháng là Thời Tư Niên không về nhà.
Lúc dài nhất là cả mấy tháng không thấy ai, hầu hết thời gian chỉ có mình Thời Lục trong nhà.
Cậu không chạm vào cơm chiều trên bàn, chỉ vứt cặp sách xuống, bật máy chơi game lên.
Màn hình game hiện trên máy chiếu trong phòng khách, cậu mải mê cầm điều khiển chơi cho đến khi trên màn hình xuất hiện chữ “OVER” lớn.
Sau khi thoát hoàn toàn khỏi trò chơi, cậu ném điều khiển xuống.
Trời bên ngoài đã tối, Thời Lục nằm ngửa trên thảm, hai tay mệt mỏi dang ra.
Qua cửa sổ, cậu có thể nhìn thấy màu đỏ thẫm duy nhất còn sót lại trên bầu trời.
Đó là ánh chiều tà cuối cùng trước khi mặt trời lặn.
Mọi thứ dường như trở nên vô vị.
Nhàm chán.
Thời Lục nhìn chằm chằm lên trần nhà, hai mắt trống rỗng, miệng lẩm bẩm tên một người.
“A Thiên, A Thiên, A Thiên…” Cậu lặp đi lặp lại một cách vô thức.
Chàng trai nhắm mắt lại.
Tia sáng duy nhất còn sót lại đã chìm vào chân trời.
Ba ngày sau gặp lại Thời Tư Niên, Thời Lục đẩy cửa bước vào mà không biết ông đã về.
Vừa đi được vài bước thì loáng thoáng nghe thấy giọng ai đó đang nói chuyện điện thoại.
“Không phải nhà trọ chuẩn bị mở lại sao? Đi đến vùng duyên hải… Vẫn còn cơ hội thích hợp…”
Cách hành lang và phòng khách nên nghe không rõ lắm, nhưng lồng ngực của Thời Lục đột nhiên nhảy dựng lên.
Không biết tại sao, cậu cho rằng chuyện này có liên quan đến Thiên Huỳnh.
Khi tìm được Thời Tư Niên thì cuộc gọi đã kết thúc.
Người đàn ông bước vào từ ngoài ban công, nhìn thấy Thời Lục đang đứng thẳng trước mặt mình thì ánh mắt có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Có chuyện gì à?”
“Ừ.” Từ trước đến nay, hai người cứ như nước với lửa, hiếm khi nói chuyện bình tĩnh với nhau như thế này.
Thời Lục hỏi: “Ông vừa gọi cho ai?”
Thời Tư Niên hiểu rõ, mắt ông trầm ngâm đánh giá hắn, chiếc điện thoại bị kẹp ở giữa ngón tay vô thức xoay, “Thiên Chính Dân.”
Thời Lục đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ông ta chằm chằm: “Bọn họ xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì nghiêm trọng, chẳng qua chuyện kinh doanh đi xuống nên ông ấy buộc phải đóng cửa, định ra ngoài làm việc.”
“Vậy còn Thiên Huỳnh thì phải làm sao?” Thời Lục buột miệng hỏi mà không thèm suy nghĩ.
Giọng điệu của Thời Tư Niên vẫn nhạt nhẽo.
“Ở lại nhà nhờ người khác chăm sóc.
Con bé cũng lớn vậy rồi, hoàn toàn có thể ở ký túc xá của trường.”
“Không được.” Thời Lục chưa cần nghĩ đã phản bác.
Cậu nhìn thẳng vào mắt ông ta, suy nghĩ quẩn quanh trong đầu nhiều ngày cuối cùng cũng tìm được cơ hội thích hợp.
“Tôi muốn đi học với cô ấy.” Suy nghĩ đủ thứ, cuối cùng lại bày tỏ một cách mềm mỏng.
Cậu nhìn thẳng vào Thời Tư Niên, biết ông sẽ đồng ý.
Từ nhỏ đến lớn, không có gì hắn muốn là không giành được, trừ một chuyện.
Người đàn ông chìm vào trầm tư, một lúc lâu sau, đôi mắt sau thấu kính nhướng lên, đen nhánh và sâu thẳm.
“Vậy ba được lợi gì?”
“Ông muốn gì?” Hai người đối mặt với nhau, Thời Tư Niên bình tĩnh nhìn hắn.
Thời gian lặng lẽ kéo dài, không biết đã trôi qua bao lâu.
Ông cúi đầu chỉnh thẳng chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, giọng điệu thản nhiên.
“Hãy tìm lại cho ba những gì con đã đánh mất trong những năm qua.
Thời Tư Niên này không có một đứa con trai vô tích sự.”.