Editor: Giản Linh Kiwi
Thiên Huỳnh im lặng nghe hết tất cả.
Cô không nói chuyện, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Dưới ánh đèn, gương mặt cô tái nhợt, môi mím chặt không có tí huyết sắc nào.
Một lúc sau, cô nhìn Thời Lục, nhẹ giọng hỏi.
“Bác sĩ, vậy nguyên nhân gây bệnh của Thời Lục là gì ạ?”
“Là do biến cố gia đình sao?”
“Cũng có thể nói thế.” Lục Trí gật đầu, “Thời Lục mắc bệnh chắc là do mẹ cậu ấy.”
“Mùa hè năm chín tuổi, mẹ cậu ấy để một mình cậu ấy ở nhà rồi rời đi.
Năm ấy cũng rất nóng, giống như mùa hè ở thành phố Đài năm nay vậy.”
“Thời Lục chạy theo ô tô mẹ cậu ấy suốt mấy dãy phố, lúc trở về bị cảm nắng rồi té xỉu.
Hôm đó người làm ở nhà bọn họ đều bị đuổi đi, mãi đến ngày hôm sau mới có người phát hiện.”
“Thời Lục sốt suốt một đêm, sau đó sốt cao liên tục mấy ngày không giảm.
Bắt đầu từ lần đó, cậu sinh ra cái bệnh đau đầu này, nguyên nhân dẫn đến là do cảm lạnh, cảm nóng hoặc mệt mỏi quá độ.
Cũng có thể là do phương diện tinh thần gặp kích thích và áp lực.”
“Đặc biệt là đầu mùa hè, hầu như phát bệnh liên tục, ngắn thì mấy giờ, mà dài đến một tuần cũng có.”
“Tính tình Thời Lục trải qua năm này tháng nọ dưới sự tra tấn của bệnh tật cũng ngày càng cáu kỉnh.
Người làm trong nhà không dám ở gần cậu, học hành ở trường cũng chẳng kiêng nể gì.
Lúc giám đốc bận việc công ty, đa số mọi thời điểm đều dung túng cho Thời Lục, một phần vì thế mà hình thành tính cách bây giờ của cậu ấy.”
Thiên Huỳnh nghe ông ta nói xong cũng chẳng có cảm giác gì khác.
Thời Lục trong miệng ông và Thời Lục mà cô biết tựa như hai người khác nhau.
Nếu không phải hôm nay thấy được bí mật dưới vòng tay cậu.
Thiên Huỳnh cũng sẽ hoàn toàn không nghĩ đến.
Bầu trời buổi sáng đầy mây mù sau cơn mưa ấy, lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu, một nam sinh xinh đẹp tái nhợt nằm trên ghế, vừa mới từ cận kề cái chết kéo về.
Thiên Huỳnh nhớ rõ mỗi mặt của Thời Lục.
Dưới mái hiên, cậu kiêu ngạo gọi cô cùng nhau đi chơi, ánh mắt nhìn mọi thứ mới mẻ toát ra niềm vui sướng không thể kìm nén.
Cậu sợ sâu rồi lén trốn sau lưng cô cũng là cậu trong trí nhớ, đều đơn giản là Lộc Lộc đáng yêu, tựa như chưa bao giờ phải trải qua tổn thương, chưa bao giờ có đau khổ.
Bác sĩ Lục đi rồi, ông ta nói nếu Thời Lục ngủ được một giấc thì tốt rồi.
Nếu vẫn đau đầu, như thế chứng tỏ thuốc cũng không có nhiều tác dụng, hơn nữa không thể sử dụng liên tục.
Ý tứ chính là, tất cả chỉ có thể tự mình vượt qua, hoặc là tìm kiếm biện pháp vật lý để giải quyết.
Nhưng Thời Tư Niên đã thử các phương pháp truyền thống như châm cứu, xoa bóp, các liệu pháp mát xa, chườm lạnh, chườm nóng, hiệu quả cũng chẳng mấy khả quan, không có bất kì phương pháp trị liệu nào hiệu quả và nhanh chóng.
Thiên Huỳnh chưa bao giờ có cảm giác như bây giờ, thấy người khác đau đớn mà như thể chính bản thân mình đau đớn.
Cô cảm thấy trái tim của mình như đang chịu đựng sự đau đớn tra tấn cùng cậu.
Ban đêm yên tĩnh không có chút tiếng động, biệt thự rộng lớn như thế càng giống một cái xác trống không.
Toàn bộ lầu hai chỉ có phòng Thời Lục thắp một ngọn đèn nhỏ, cậu nằm dưới ánh đèn mờ ảo, một mình một người đắm chìm trong bóng đêm vô tận.
Thiên Huỳnh đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, miệng vết thương trên tay Thời Lục đã được dùng băng gạc băng lại.
Cô rũ mắt, nhìn đôi tay thon dài trắng nõn gác trên chăn, khớp xương cân xứng, là đôi tay thích hợp nhất để đàn dương cầm, tựa như chúng được tạo ra để dành cho những phím đàn đen trắng.
Mà mẹ cậu đi rồi, Thời Lục rốt cuộc không chạm vào dương cầm nữa.
Bác sĩ Lục nói, năm đó Thời Lục học dương cầm là vì mẹ cậu.
Lúc cậu mới ba tuổi, mẹ cậu thường xuyên đàn dương cầm cho cậu nghe.
Đứa bé lúc đó đến nói cũng chưa mạch lạc lại có thể đắm chìm trong tiếng nhạc.
Bốn tuổi, mẹ cậu đưa cậu đi học dương cầm.
Ở độ tuổi mê chơi ấy, bóng dáng nhỏ bé cả ngày ngồi trước dương cầm suốt mấy giờ liền.
Mỗi ngày cậu đi học, mẹ cậu đều đi cùng, tự mình lái xe đưa đón sớm tối.
Có thể nói tài năng về dương cầm của Thời Lục là do bà một tay bồi dưỡng ra, ngay cả buổi độc tấu năm đó cũng do mẹ cậu chú ý toàn bộ quá trình, bận rộn giúp đỡ mọi việc.
Lúc Thời Lục đàn xong khúc cuối cùng, đứng dậy chào bế mạc, bà cầm lòng không nổi mà chạy lên sân khấu gắt gao ôm cậu.
Bà nói: “Mẹ yêu con.”
Toàn bộ quá trình, Thiên Huỳnh chưa từng nghe qua nhân vật người ba xuất hiện.
Bác sĩ Lục nói, giai đoạn kia công ty của Thời Tư Niên đang chuẩn bị ra mắt thị trường, ông hoàn toàn mất hút trong thời thơ ấu của Thời Lục, cũng quá xem nhẹ gia đình mình, tất nhiên là bao gồm cả người vợ.
Mẹ cậu theo mối tình đầu rời đi, kiên quyết bỏ hết tất cả, ngay cả Thời Lục lúc đó chỉ mới vài tuổi khóc lóc xin bà cũng không có tác dụng.
Bà lạnh lùng rời đi, không quay đầu lấy một lần.
Lục Trí đã từng tiến hành can thiệp trị liệu tâm lý cho Thời Lục một lần, cậu chưa thành niên nên được cấp giấy phép ra nước ngoài điều trị tâm lý học.
Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Thời Lục nhắc tới mẹ mình trước mặt người khác.
Ngay cả cậu và Thời Tư Niên, đây cũng là một từ ngữ cấm kỵ, chỉ cần hai người chạm đến đề tài này, nhất định sẽ bùng nổ.
Thiên Huỳnh nhớ tới bức ảnh cô đã thấy trong thư phòng vào buổi tối, người phụ nữ xinh đẹp trong ảnh ôm Thời Lục trong ngực, mỉm cười dịu dàng.
Mẹ cô cũng mất rất sớm, Thiên Huỳnh chỉ nhớ rõ bà nói chuyện rất nhẹ nhàng.
Mỗi lần cô phát bệnh, bà đều ngồi canh ở cạnh mép giường lau trán cho cô.
Bà nấu ăn rất ngon, trước giờ chưa từng đánh cô lần nào.
Sau này, bà sinh bệnh qua đời khi Thiên Huỳnh còn học tiểu học.
Thiên Huỳnh chỉ nhớ rõ đoạn thời gian kia, trong nhà trống rỗng, cô khóc rất lâu, luôn trốn trong chăn một mình khổ sở.
Nhưng cũng may, ba cô luôn bên cạnh cô, còn rất nhiều bạn bè đến đưa cô đi chơi, dỗ cô vui vẻ.
Dù mãi đến sau này, mỗi lúc cô nhìn ảnh chụp của mẹ mình đều sẽ cảm thấy đau khổ mà rơi nước mắt.
Thời Lục cái gì cũng không có.
Cậu chỉ có căn phòng trống rỗng và ngày đêm đau ốm dày vò.
Thuốc an thần giảm đau chỉ có hiệu lực mấy tiếng đồng hồ.
Thời Lục tỉnh giấc lúc nửa đêm, trong đầu đã không còn cơn đau đớn kịch liệt khó có thể chịu đựng mà chỉ hơi nhói một chút, như một sợi dây nhỏ nhấp nhô lên xuống.
Bên tai là sự yên tĩnh quen thuộc, thành phố vào đêm khuya đều đã yên giấc, chỉ có ánh đèn mờ ảo chiếu sáng trên đỉnh đầu.
Lần thứ hai cậu nhắm mắt lại, tay gác một bên theo bản năng hạ xuống.
Dạ thịt đụng phải một cảm xúc ấm áp không thuộc về cậu, Thời Lục đột nhiên quay đầu, thấy được Thiên Huỳnh đang nằm bên cạnh.
Cô ngủ rồi, bàn tay vô thức nắm lấy tay cậu.
Chiếc vòng màu đen ở cổ tay bị cọ kéo lên trên, lộ ra một góc vết sẹo phía dưới.
Thời Lục chậm rãi chống tay ngồi dậy, khó khăn rút tay từ trong tay cô ra, khéo léo nhích ra từng chút từng chút một, sợ không cẩn thận lại đánh thức cô.
“Lộc Lộc.” Thiên Huỳnh vẫn bị cậu đánh thức.
Cô xoa xoa đôi mắt mơ màng ngồi dậy, ánh mắt theo bản năng nhìn xuống.
Thời Lục thu tay về nhanh chóng, động tác hoảng loạn vụng về kéo chiếc vòng tay màu đen xuống, ánh mắt trốn tránh.
“Sao cậu không về phòng ngủ?” Lời nói bất lực của cậu vang lên, bàn tay kia giấu kín dưới chăn, Thiên Huỳnh vội bắt lấy tay cậu.
“Lộc Lộc, tớ thấy rồi.”
Sự chống cự giãy giụa của Thời Lục biến mất.
Cả người cậu cứng đờ, trên mặt xuất hiện sự kinh ngạc.
“Trước đó, lúc bác sĩ Lục xử lý miệng vết thương cho cậu, tớ đã thấy.” Thiên Huỳnh lặp lại một lần nữa.
Thời Lục choáng váng, chậm rãi cúi đầu.
“Ồ.”
Cậu nhẹ nhàng đáp, hồi lâu không nói chuyện.
“Vậy nên không cần phải tránh tớ.” Tay cô kiên định giữ lấy tay cậu.
“Rất xấu.” Thời Lục thấp giọng nói.
Gương mặt tái nhợt dưới ánh đèn trở nên ảm đạm, hàng mi rũ xuống trong bóng tối.
“Không xấu.” Thiên Huỳnh nghiêm túc nhấn mạnh, trước ánh mắt tự ti tránh né của Thời Lục nâng tay cậu lên, cúi người xuống.
Một cơn gió như có như không thổi đến, có một cái gì đó mềm mại nhẹ nhàng chạm vào cổ tay.
Cô hôn lên vết sẹo trên cổ tay cậu.
Đầu Thời Lục “Ong” lên một tiếng, trống rỗng trong giây lát.
“Đây là huân chương chiến thắng nỗi đau của cậu.” Thiên Huỳnh ngước mắt, dũng cảm và kiên định.
“Không, đây là ấn ký xấu xí luôn luôn nhắc nhở tớ về sự thất bại.” Thời Lục vô thức nhìn cô lẩm bẩm.
“Bây giờ cậu còn ở đây, đó đã là thắng lợi lớn nhất.” Thiên Huỳnh trịnh trọng, gằn từng chữ một mà nói.
“Lộc Lộc, mỗi người đều sẽ có lúc bị nỗi đau đánh bại, nhưng cậu đã kiên cường vượt qua, đây là thắng lợi càng khó có được.”
“Cậu cực kỳ lợi hại.”
“Cậu phải mãi mãi nhớ kỹ điều đó.”
Cậu cực kỳ lợi hại.
Chưa từng có người kiên định nói với cậu như thế.
Thời Lục chớp mắt, đè xuống sự chua xót bên trong.
Cậu cảm thấy nơi vừa bị Thiên Huỳnh chạm vào đang nóng dần lên, kéo dài thẳng vào ngực cậu, khiến tim đập loạn xạ.
“Ừ.” Cậu dùng sức nắm chặt tay cô, không biết là đang nói với ai.
“Tớ cực kỳ lợi hại.”
…
Bác sĩ kiến nghị Thời Lục nên ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, nhưng ngày hôm sau, Thời Lục vẫn cùng Thiên Huỳnh đi học.
Cơn đau đầu của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, lúc học cũng nghe không vào, sắc mặt rất kém, tính tình cáu gắt.
Bọn Ninh Trữ cũng không dám trêu chọc cậu, ngay cả việc đứng dậy cũng phải cẩn thận.
Đây là lần đầu Thiên Huỳnh nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu của Thời Lục tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất kỳ lúc nào, khiến người khác run sợ.
Mỗi buổi sáng, cậu đều nằm trên bàn ngủ, các bạn học xung quanh cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.
Thậm chí Thiên Huỳnh còn nhìn thấy bọn Ninh Trữ và Thịnh Dương nói chuyện phiếm với nhau bằng cách nhắn tin trên điện thoại.
“…”
“Thói quen thôi.” Phó Kiều Kiều đang dùng máy uốn tóc kẹp lại tóc mái trước gương bên cạnh, thấy thế bèn nói, “Lúc Thời Lục không khỏe, mọi người chẳng ai dám chọc cậu ta.
Cậu chủ nhỏ mà làm loạn lên thì chết mất.”
“Thật xin lỗi.” Thiên Huỳnh cũng không biết tại sao, đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Phó Kiều Kiều kinh ngạc ngẩng đầu, sững sờ đến ngây người.
“Tiểu Huỳnh, cậu xin lỗi cái gì vậy?? Là tính tình Thời Lục không tốt chứ đâu phải cậu.”
“Thân thể Lộc Lộc không tốt, rất khó chịu, gây phiền phức cho mọi người.” Thiên Huỳnh vô cùng trịnh trọng nói.
Phó Kiều Kiều trợn tròn đôi mắt, cẩn thận nhìn cô chằm chằm hồi lâu, xác định Thiên Huỳnh thực sự nghiêm túc, cô không nhịn được là bật cười một tiếng.
“Tiểu Huỳnh ha ha ha ha…” Cô cười đến nghiêng ngả, ngã vào người Thiên Huỳnh.
“Cậu thật đáng yêu.” Phó Kiều Kiều lau nước mắt trên khóe mắt, xoa mạnh đầu cô.
“Thời Lục tìm đâu ra được bé cưng như cậu vậy chứ.”
“…”
Nhờ phúc của Thời lục, bọn Ninh Trữ và Thịnh Dương sau đó không làm loạn nữa, cả buổi sáng lớp học yên tĩnh hơn nhiều.
Lúc nghỉ trưa, Thời Lục vẫn nằm bò trên bàn không dậy, Thiên Huỳnh đi qua, muốn gọi cậu cùng đi ăn cơm.
“Này, đừng gọi cậu ấy.” Ninh Trữ nhanh chóng ngăn cản cô, ngón tay dựng trên môi nói khẽ, “Anh Lục chắc chắn không đi ăn đâu, đợi lát nữa chúng ta về mang theo cho cậu ấy một phần là được.”
“À.” Thiên Huỳnh do dự đáp lại, nhìn cậu một cái, chuẩn bị rời đi.
Trên bàn phát ra tiếng động rất nhỏ, người đang nằm bỗng nhiên ngồi bật dậy.
Hai mắt Thời Lục tràn ngập sự uể oải, vươn tay dụi mắt.
Cậu nhìn Thiên Huỳnh, mơ hồ nói một tiếng: “Đi, đi ăn cơm.”
Hôm nay trời đầy mây, trên đường đi đến căng tin không hề thấy mặt trời.
Bọn họ rời lớp muộn nên cũng không gặp nhiều người.
Bọn Ninh Trữ kề vai sát cánh đi hai bên, ở giữa là Thời Lục ỉu xìu, sắc mặt uể oải.
“Cậu đỡ hơn chút nào chưa?” Thiên Huỳnh nhỏ giọng quan tâm.
Thời Lục vươn ngón tay thon dài xoa mũi, “Ừm.”
“Nếu không chiều này cậu về nhà rồi tranh thủ ngủ một giấc đi.” Thiên Huỳnh lo lắng đề nghị, Thời Lục nhướng mắt nhìn cô một cái.
“Tớ không sao.”
“Mặt mũi cậu trắng bệch kìa.”
Trước mặt mọi người, cậu chủ nhỏ Thời cứ thế bị người ta lạnh lùng ghét bỏ.
Cậu ngẩng đầu nhìn Thiên Huỳnh, gằn từng chữ một.
“Tớ, trời, sinh, da, đã, trắng, rồi.”
“Ha ha.” Bốn năm tiếng cười không hẹn mà phát ra xung quanh.
Bọn Ninh Trữ không nín được, thấy Thời Lục quăng con mắt hình viên đạn tới liền lập tức mím môi lại.
“Không sai.” Hắn lớn tiếng phụ họa.
“Cậu chủ Lục từ nhỏ da đã trắng, tớ có thể làm chứng.”
“Các cậu im miệng đi.” Thời Lục xoa trán, vẻ mặt chán nản.
“Ồn ào đau đầu quá.”
Một đám người lập tức tỏ vẻ mặt nghiêm túc không nói nữa, cứ như thế đi đến căng tin.
Ninh Trữ xếp hàng đầu tiên, lúc hắn cầm đĩa rốt cuộc cũng quay đầu về phía Thời Lục, nghiêm túc đặt câu hỏi.
“Cậu chủ Bạch, xin hỏi cậu có muốn lấy phần xương sườn cuối cùng hay không?”
Thời Lục: “?”
Cậu một chân đá vào mông Ninh Trữ, đoạt lấy đĩa đồ ăn từ tay cậu: “Cậu cút đi.”
Bữa cơm này vô cùng thoải mái hơn trong tưởng tượng.
Mấy người bạn của Thời Lục thoạt nhìn khá thân quen với cậu, bầu không khí lúc ở cùng nhau khá tùy ý thả lỏng, đa số thời gian đều nghe thấy bọn họ nói chuyện cười đùa.
Thời Lục chỉ ở một bên lười biếng lắng nghe chứ không tham dự vào, thế mà chủ đề cũng có thể rẽ trái rẽ phải chạy đúng lên người cậu.
Trong trường có rất nhiều sự tích anh hùng lưu truyền về Thời Lục.
Ví dụ như: Trong trường có một vườn trái cây do đích thân hiệu trưởng trồng.
Cứ đến tháng tám tháng chín là mấy loại cây nho, lựu, lê, táo lại kết quả, thậm chí có mấy loại còn bám cành vươn ra khỏi tường, hấp dẫn vô số học sinh đi ngang qua.
Thế nhưng vì đây là cây hiệu trưởng trồng, hơn nữa bản thân cũng bị cấm ngắt hái, thế nên mấy thế hệ học sinh trước chỉ nhìn chứ không dám đi quá giới hạn.
Chỉ có Thời Lục, ngay ngày đầu tiên bước vào THCS, cậu đã ra tay với vườn trái cây đó.
Cậu mang theo hơn phân nửa học sinh lớp mười chạy tới vườn cây hiệu trưởng tự mình trồng, đạp hư hết mấy hạt giống tốt, chỉ còn loại những dưa vẹo táo nứt.
Thế còn chưa tính, đám người cầm một đống trái cây ăn không hết, lúc chạy đến cổng trưởng, hiệu trưởng đi từ ngoài vào cũng cầm một trái lê ăn rồi khen ngọt.
Sau này, khi biết quả lê đó là từ vườn mình trồng, hiệu trưởng nghẹn lại trong ngực suýt chút nữa không thở được.
Vụ này có nhiều người tham gia nên cũng không có tội danh chính thức nào.
Cuối cùng, toàn bộ bọn Thời Lục bị phạt đi quét WC một tuần.
Cậu chủ nhỏ cứ như vậy chạy đến phòng hiệu trưởng làm loạn mỗi ngày, trách hiệu trưởng công tư lẫn lộn.
Hiệu trưởng bị cậu quậy đến đau đầu, mấy ngày sau đều đóng cửa từ chối tiếp khách.
Lại ví dụ như: Trong khối có một vị đại ca* khiến người ta vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật, gia đình quyền thế, hoành hành ngang ngược trong trường.
Khai giảng không bao lâu, Thời Lục đã thấy hắn bắt nạt một nam lớp 10 sinh tính cách hướng nội.
* Đoạn này nguyên là giáo bá, kiểu đại ca, trùm trường, giỏi đánh nhau.
Là một người học giỏi, nhưng cậu bạn chỉ ngồi trong góc không nói chuyện cả ngày, bị người ta bắt nạt cũng chẳng dám lên tiếng, chỉ co người lại run bần bật.
Ngày đó tâm tình Thời Lục không tốt, thấy thế lập tức hăng hái xông lên làm việc nghĩa, bị tên đó chĩa mũi đe dọa.
Ngày đó sau khi tan học, tên đại ca ấy đã bị cậu chủ nhỏ Thời gọi người trong nhà đến trùm bao tải, kéo tới một ngõ nhỏ đánh tới tấp.
Sau này tên đại ca ở trường rất thành thật, đặc biệt là khi thấy Thời Lục, chẳng khác nào chuột thấy mèo.
Mọi việc cứ thế, kể mãi không hết.
Cuối cùng Thiên Huỳnh cũng hiểu rõ tại sao Thời Lục lại nổi tiếng trong trường như vậy.
Nếu cậu cứ làm những hành động như thế, có lẽ mấy “Sự tích vinh quang” của cậu sẽ được cả thế giới biết đến.
“Tiểu bá vương trường trung học.” Thiên Huỳnh nghe xong, dựng thẳng ngón tay cái với Thời Lục, lời khen chân thành chẳng khác nào đang mắng người.
“Thật đúng là danh bất hư truyền.”
Thời Lục: “…”
Ở trong lòng cậu, bọn Ninh Trữ đã chết hết.
“Không phải đâu.” Cậu muốn giải thích với Thiên Huỳnh, lấy lại chút tôn nghiêm và thể diện.
“Chuyện khu vườn kia là khi tớ mới ở nông thôn trở về, khó có khi thấy được mấy loại trái cây mới mẻ tươi tốt như thế, nhịn không được muốn hái xuống nếm thử.
Ai ngờ bọn Ninh Trữ đi loan truyền khắp nơi, toàn khối đều biết nên không cẩn thận hái nhiều hơn một chút thôi.”
Dáng vẻ Thời Lục giải thích quá nghiêm túc, như thể cậu là một bông sen trắng thân bất do kỷ giữa dòng nước lũ cuồn cuộn.
“Còn việc của tên đại ca kia, hắn bắt nạt bạn học ngay trước mặt tớ, còn đẩy tớ nữa.” Cậu kéo áo trên vai, tủi thân: “Ở đây này, chỗ này đã bị hắn đẩy mấy cái, tớ không đánh hắn đến nhập viện là đã nể mặt lắm rồi!”
“Đúng đúng đúng, cậu chủ nhỏ Thời thay trời hành đạo, trừ ác dương thiện, mọi người đều khen ngợi cậu mà.” Ninh Trữ nghe không nổi nữa, vội nói mấy lời sởn tóc gáy với cậu, chỉ thiếu điều trực tiếp duỗi tay che miệng cậu lại.
Thời Lục: “…”
Bỗng nhiên không biết nói gì.
Trên đường từ căng tin về phòng học, đám người tạt vào siêu thị nhỏ như thường lệ.
Tinh thần hiện tại của Thời Lục so với buổi sáng đã tốt hơn nhiều, không biết là bởi đồ ăn vặt hay được ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Cậu theo thói quen đến trước quầy đồ ướp lạnh, lấy ra một bịch sữa chua.
Thiên Huỳnh xem xét kỹ hơn những nhãn hiệu quen thuộc được đóng gói khác nhau.
Ở phương diện này, Thời Lục cực kì để ý.
“Cậu chủ ơi, đừng uống lạnh chứ.” Ninh Trữ lấy bịch sữa chua từ tay cậu đi, nhét thay vào đó một bịch sữa nhiệt độ bình thường, bên ngoài ghi sữa bò.
Hắn cũng biết Thời Lục chỉ uống loại sữa này.
Thời Lục bất mãn lẩm bẩm hai tiếng, không nói gì, cầm bịch sữa đi tính tiền.
“Tớ đã thanh toán rồi.” Thịnh Dương quơ quơ điện thoại trước quầy thu ngân, trả xong hết những đồ mà mọi người đã lấy.
Đám người lần nữa đi ra khỏi cửa, nghênh ngang đi qua khuôn viên trường.
Giờ ngọ u ám qua đi, để lộ ra một chút nắng.
Đám thiếu niên phía trước thân hình cao gầy thẳng tắp, đùa giỡn với nhau.
Đồ đồng phục mặc trên người họ trông cảnh đẹp ý vui.
Không biết Ninh Trữ nói cái gì mà Thời Lục nghiêng đầu cười một cái.
Cô phát hiện ra bạn bè của Thời Lục đều đối xử với cậu rất tốt, cậu cũng không quá thảm như trong tưởng tượng của cô.
Thiên Huỳnh cắn hộp sữa trong tay, vui vẻ cười tủm tỉm suy nghĩ.
Trên đầu đột nhiên bị cốc một cái, cô lấy lại tinh thần, nhìn thấy Thời Lục không biết đã ở phía sau hai bước từ lúc nào, bây giờ đang đứng trước mặt bất mãn nhìn cô chằm chằm.
“Cười ngây ngô gì thế? Quên đường rồi kìa.”
“…”
“Nếu không phải tớ phát hiện, có lẽ cậu đi lạc cũng không biết.
Bây giờ xã hội này rất loạn, những cô gái nhỏ ngốc nghếch như cậu là đối tượng mà bọn buôn người thích nhất đấy.”
“?”
“Lộc Lộc, cậu hoàn toàn khỏi bệnh rồi đúng không?” Thiên Huỳnh bị cậu xách cổ áo đi phía trước, ngẩng đầu lên trừng cậu.
Thời Lục đi chậm lại, cúi đầu: “Hả?”
Thiên Huỳnh nói chậm lại, rõ ràng nghiêm túc: “Đã có sức ở đây nói hươu nói vượn, còn nói dối không chớp mắt như thế, tớ thấy cậu nếu không có gì để làm, chi bằng đi chạy bộ 3000 m đi.”
“?”
“Còn nữa, tớ ra lệnh cho cậu mau buông tớ ra trong vòng ba giây.”
“Nếu không, tớ sẽ cho cậu thấy xã hội này hỗn loạn như thế nào.”
“Ồ.” Thời Lục hít một hơi thật sâu..