Đom Đóm Mùa Hạ


Vào ngày cưới, biệt thự được trang trí như một tòa lâu đài chân chính.
Bãi cỏ phủ đầy bóng bay và ruy băng trắng, hoa tươi đều là hoa hồng được vận chuyển đến trong hôm nay, giữa hai hàng ghế chỉnh tề có một con đường thẳng tắp, chủ lễ trên sân khấu là Thịnh Dương.
Hắn xung phong nhận, lấy kinh nghiệm dẫn chương trình 4 năm đại học của mình để đảm nhiệm vị trí quan trọng này.
Ngày cưới, người đến đều là bạn bè thân thích gần gũi.

Phía Thiên Huỳnh cũng không nhiều khách khứa lắm, Thời Lục cũng phát thư mời rất ít, đối tác thương nghiệp của Thời Tư Niên một người cũng không mời tới.
Đây chỉ là một hôn lễ hạnh phúc thuộc về riêng bọn họ.
Sau khi đọc lời thề xong, trao nhẫn cưới, Thiên Huỳnh và Thời Lục hôn môi trước sự chứng kiến của mọi người.
Lúc cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống, thấy được từng gương mặt quen thuộc.
Bọn Thư Mỹ Mỹ, Phương Hổ, Ngô Hiểu Thiên ngồi ở hàng trước bên tay trái đang nhìn bọn họ cười ngây ngô, kích động chuẩn bị chụp hoa.
Phó Kiều Kiều và Ninh Trữ ngồi phía trong một chút.

Cô ấy nhìn Thiên Huỳnh với tình cảm vô cùng to lớn.

Ninh Trữ bất đắc dĩ quay đầu nhìn cô ấy một cái.
Điền Nhuế và ba cô gái trong ký túc xá đều tới.

Mấy cô cười hì hì, vẻ mắt chúc phúc.
Cuối cùng, thân thiết nhất là người nhà hai bên.
Thiên Chính Dân và Thời Tư Niên ngồi song song, chứng kiến toàn bộ hôn lễ của bọn họ.
Năm nay Thiên Huỳnh 23 tuổi, Thời Lục cũng 23 tuổi.
Quen nhau 9 năm, bọn họ kết hôn.
Hôn lễ kết thúc, hai người đi làm lại.
Đồng nghiệp ở công ty đều nhận được kẹo cưới, mọi người động loạt gửi lời chúc phúc, vô cùng ngạc nhiên với đám cưới sớm của bọn họ.
Thiên Huỳnh còn tốt, vốn việc cô có bạn trai “Cao phú soái” không phải là chuyện bí mật, kết hôn sớm cũng là chuyện hợp lý.
Thời Lục mới khiến người khác mở rộng tầm mắt.
Năm trước anh mới được thăng chức thành trưởng nhóm, tự mình phụ trách hạng mục, gần như là người được thăng chức nhanh nhất trong đám thực tập sinh này.
Ở độ tuổi này của anh đã rất có năng lực rồi.
Từ lúc nhậm chức tới nay, Thời lục vẫn luôn làm việc liều mạng, tăng ca hay đi công tác là chuyện bình thường, là hình tượng của người cuồng công việc trong lòng mọi người.
Một người với vẻ bề ngoài ưu việt như thế, sự nghiệp đang trên đà phát triển, vừa mới bắt đầu đã có thành tựu lớn, đột nhiên không nói một tiếng đã kết hôn.
Lãnh đạo của bọn họ ngẩn người, lúc nhận kẹo cưới nói uyển chuyển: “Tiểu Lục này, nếu cậu gặp khó khăn có thể nói ra để mọi người nghĩ biện pháp giúp cậu.

Hôn nhân là việc thiêng liêng, đừng vì nguyên nhân khác mà quyết định qua loa.”
Thời Lục sửng sốt một giây, thấy những người xung quanh ý vị thâm trường tỏ vẻ tán đồng, cười lên.
“Không có.”
“Là do tôi vội quá thôi.”
“…”
Mọi người không kịp phòng bị bị nhét cho một miếng cơm chó.
Kẹo còn chưa ăn đã bị nghẹn hoảng rồi.
Thời Lục làm việc đúng là rất liều mạng, lấy thực lực của anh đạt giải nhất toán Olympic toàn quốc, mặc dù giữa chừng chuyển sang kinh doanh cũng rất tốt, thậm chí ở phương diện nào đó cũng tài năng hơn người.
Thời gian một năm ngắn ngủi, anh tiêu hết toàn bộ tiền kiếm được xây nhà cùng Thiên Huỳnh.
Vượt qua cả mấy năm, hay thậm chí là mấy chục năm cố gắng của nhiều người.
Hôm sau, hai người trở nên bận rộn.

Thời Lục tăng ca nhiều hơn, bên bệnh viện Thiên Huỳnh cũng không rảnh rỗi.

Loại trạng thái giằng co này kéo dài một thời gian, cho đến buổi chiều nọ.
Ngày đó Thiên Huỳnh làm ca ngày, điện thoại để chế độ rung rồi để trong túi không chú ý tới.

Lúc phát hiện có cuộc gọi nhỡ đã là một tiếng sau rồi.
Ba cuộc đầu tiên là của Thiên Chính Dân, sau đó là dì hàng xóm cách vách cũng gọi mấy lần.

Thiên Huỳnh cảm thấy không đúng lắm, lập tức gọi lại.
Điện thoại Thiên Chính Dân không có người bắt máy, Thiên Huỳnh lập tức gọi cho dì Chu.

Tiếng chuông vang lên thật lâu mới nghe thấy giọng nói, rốt cuộc cũng có người nhận.
“Hầy, A Thiên à?” Bên đó rất ồn ào, khiến Thiên Huỳnh dâng lên dự cảm xấu.

Quả nhiên, giây tiếp theo.
“Ba cháu hôm qua không cẩn thận nên bị ngã, hiện tại đã ở bệnh viện rồi, đã không còn việc gì nữa, cháu đừng lo lắng.”
Nửa tiếng sau, Thiên Huỳnh mới nói chuyện điện thoại được với Thiên Chính Dân.

Cô trực tiếp gọi video qua.

Tường bệnh viện màu trắng quen thuộc, Thiên Chính Dân nằm trên giường bệnh mặc áo bệnh nhân, nhìn thần sắc thì không có vấn đề gì lớn, còn cười ha ha cho cô xem chân mình vẫn hoàn hảo như bình thường.

Ông nói chỉ bị thương nhẹ, không đáng ngại.
Gọi video xong, Thiên Huỳnh lại bảo dì Chu gửi đơn nhập viện cho mình xem.

Không thoái thác được, dì Chu vẫn chụp lại, không quên nói: “Ba cháu cũng là vì sợ các cháu lo lắng.

Hai đứa đều bận rộn công việc, ông ấy bệnh một chút rồi…”
Những lời tiếp theo Thiên Huỳnh không nghe được.

Cô nhìn chữ “khối u” trước mặt, đại não trong chớp mắt trống rỗng.
Đêm đó Thiên Huỳnh bay qua, công việc của Thời Lục có chút chuyện khó giải quyết, nhanh nhất cũng phải ngày hôm sau mới đi được.
Lúc đến bệnh viện, Thiên Chính Dân vừa vặn làm kiểm tra xong, khối u trước mắt xác định nằm ở gan.

Trước đây vẫn không phát hiện ra, hôm nay đang dọn nhà bỗng nhiên đau đớn nên ngã bị thương mới đến bệnh viện kiểm tra.
U lành tính hay ác tính còn chưa xác định được, xét nghiệm phải chờ 3 ngày mới có kết quả.
Thiên Chính Dân đuổi cô về.

Ngoại trừ đau đớn lúc đó, bây giờ thân thể ông không có gì khác thường, ngay cả vết thương ở chân cũng rất nhẹ, ông có thể dịch chuyển chậm rãi hay hoạt động bình thường.
Thiên Huỳnh không mở miệng, chỉ ở bên cạnh sửa sang lại đồ dùng cho ông, lặng lẽ gọt trái cây đặt ở đó.
Dì Chu vẫn ở bệnh viện không rời đi, lúc Thiên Huỳnh tới thì chuyển hết thủ tục giấy tờ biên lai cho cô.

Không biết điện thoại dì đã rung lên bao nhiêu lần, Thiên Huỳnh mới lên tiếng: “Dì Chu, để cháu đưa dì về trước.”
“Mập Mạp ở nhà một mình cũng không yên tâm, ba cháu bây giờ không sao rồi.

Hôm nay đúng là nhờ có dì.”
“Ai, không sao không sao, nhiều năm qua hai người cũng giúp dì chăm sóc Mập Mạp mà.” Dì Chu ngượng ngùng xoa tay, lo lắng chần chừ: “Vậy dì về trước nhé? Buổi tối trong nhà không có người.”
“Chắc Mập Mạp đã chờ sốt ruột rồi, bên ngoài trời cũng tối, để cháu gọi xe cho dì.”
Thiên Huỳnh lấy điện thoại ra, gọi xe đến trước cổng bệnh viện.

Trước lúc lên xe dì Chu vẫn còn hơi áy náy.
Chồng bà làm việc bên ngoài, trí lực Mập Mạp lại phát triển chậm, luôn cần có người bên cạnh chăm sóc, dì không thể rời xa nó lâu được.
“Dì Chu, hôm nay dì đã giúp cháu rất nhiều.” Thiên Huỳnh vô cùng cảm kích, nhìn theo dì đã đi xa.
Lúc xoay người, nụ cười của Thiên Huỳnh biến mất.

Cô mím môi, vẻ mặt u sầu.
Hôm sau Thời Lục qua đây.

Anh cùng Thiên Huỳnh ở lại bệnh viện hai ngày thấp thỏm chờ kết quả, rốt cuộc cũng có.
U lành tính.
Lúc ấy chân Thiên Huỳnh như mềm nhũn ra, may mà Thời Lục nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp, ngã vào lồng ngực anh.
Gió lạnh thổi, sau lưng cô đổ mồ hôi lạnh.
Mặc dù là u lành tính, nhưng bởi vì diện tích quá lớn gây chèn ép nên phải phẫu thuật cắt bỏ.
Thiên Huỳnh xin nghỉ dài ngày, toàn bộ thời gian đều ở bệnh viện.

Thời Lục bận công việc, Bắc Kinh lại cách thành phố Đài mấy ngàn km, anh chỉ có thể bớt thời gian cuối tuần qua thăm.
Hai người còn thuê một nam y tá.

Mặc dù Thiên Chính Dân luôn tỏ vẻ từ chối, dưới sự giúp đỡ của đối phương Thiên Huỳnh vẫn nhẹ nhõm đi không ít.

Việc quan trọng nhất mỗi ngày là đi lấy cơm, sau đó ngồi bên giường nói chuyện phiếm với ông.
Từ sau khi tốt nghiệp, rất lâu rồi Thiên Huỳnh không ở bên Thiên Chính Dân như thế.
Có một buổi sáng, cô phát hiện tóc ông đã bạc.
Thời gian ở trên người bọn họ nhanh chóng trưởng thành, cũng ở một nơi khuất khác chậm rãi già đi.
Nửa tháng sau, Thiên Chính Dân khôi phục xuất viện.

Bác sĩ dặn nhớ đến khám định kỳ, ngày thường cũng phải tĩnh dưỡng uống thuốc đẩy đủ.

Trải qua một lần như vậy, tuy rằng thoạt nhìn trước mắt khá tốt, nhưng thân thể vẫn không bằng hồi trước.
Lúc Thiên Huỳnh trở lại Bắc Kinh, tâm trạng vẫn luôn nặng nề, lúc nấu ăn còn bị bỏng tay.

Thời Lục nghe thấy tiếng động lập tức đi vào xả nước rồi bôi thuốc cho cô, cau mày nhìn chằm chằm đầu ngón tay cô.
“Suy nghĩ cái gì vậy?”
“Không có gì.” Thiên Huỳnh rũ mắt xuống.
“Có phải em muốn quay về hay không?”
Thời Lục cúi đầu hỏi với giọng điệu bình thường, Thiên Huỳnh đột nhiên ngẩng đầu, chần chừ gọi anh: “Lộc Lộc.”
“Ngốc.” Anh gõ nhẹ trên đầu cô.
“Em cho rằng vì sao anh muốn xây nhà ở thành phố Đài hả?”
“Vốn định sau này mới nói với em.” Thời Lục bình tĩnh nhìn cô: “Công ty bọn anh dự định mở chi nhánh ở thành phố Đài, anh chuẩn bị nộp đơn xin chuyển công tác rồi.”
Thiên Huỳnh không nói chuyện, yên lặng duỗi tay ôm anh.
“Anh thích sống ở thành phố Đài sao?”
Thời Lục ở đây học 6 năm, làm việc gần hai năm, cộng lại là gần 6 năm.
Nơi này là trung tâm cả nước, là địa phương quy tụ các ngành công nghiệp hàng đầu, là thành phố mà vô số người trẻ tuổi mộng tưởng cùng phấn đấu.
“Anh chỉ thích nơi có em.”
“Anh nghĩ về chuyện này từ khi nào?”
Ban đêm, khi hai người đang nằm trên giường, Thiên Huỳnh nhớ lại chuyện ban ngày không khỏi cầm tay anh hỏi.
“Đại khái là tháng đầu tiên em đến đây, ăn không quen đồ Bắc Kinh nên quyết định tự mình nấu cơm.”
“Cũng có thể là mỗi năm em đều bị dị ứng lông mèo vào tháng ba tháng bốn, lúc gọi về nhà thì bất đắc dĩ phải cúp điện thoại, còn có một lần không thể nhìn thấy sao trời.”
Vô số thời khắc bé nhỏ, Thời Lục chỉ thuận miệng nói ra mấy cái.

Lại nói, mấy năm nay hai người cùng sống chung ở Bắc Kinh, không bằng nói là Thiên Huỳnh ở đây cùng cậu hai năm.
“Lộc Lộc.” Thiên Huỳnh cảm động đến nước mắt lưng tròng, ngẩng mặt nhìn anh chăm chú.
Vốn dĩ Thời Lục sắp chìm vào giấc ngủ, quay đầu lại thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô, trái tim không khỏi ngứa ngáy liền xoay người đối mặt với cô.
“Hả?”
“Em rất cảm động.” Thiên Huỳnh khịt mũi, đôi mắt vì mở to nghiêm túc mà có vẻ trong suốt sáng ngời.
Trong lòng Thời Lục thêm phần ngứa ngáy.

Anh không kiềm chế được mà ép cô xuống.
“Vậy có phải em nên dùng hành động để chứng minh một chút hay không hả?” Đầu ngón tay cậu từ vạt áo lần vào trong dò xét, lời nói trở nên mơ hồ không rõ.

Sự cảm động của Thiên Huỳnh không kéo dài được lâu.
Chưa được một lúc, cô đã khóc thút thít như mọi lần.
Trên trán Thời Lục đổ mồ hôi, khóe mắt ửng hồng, ghé mặt bên tai cô thấp giọng.
“Em đừng khóc, em vừa khóc anh lại chẳng dám dùng sức.”
Thiên Huỳnh thẹn quá hóa giận liền cắn một cái thật mạnh trên người anh.
Hôm sau thức dậy đi làm, dấu răng trên cổ Thời Lục cực kỳ dễ thấy.

Lúc đánh răng, Thiên Huỳnh hơi chột dạ, từ đầu đến cuối không dám nhìn vào mắt anh.

Rửa mặt xong đi ra ngoài vừa lúc Thời Lục đứng ở cửa.

Thiên Huỳnh thấp giọng lịch sự.
“Nhường đường một chút.”
Thời Lục bị cô làm cho cười.
“Tối hôm qua không phải hung dữ lắm sao?” Anh kéo áo ngủ cô, xấu xa nhướng mày.
“Làm gì có.” Thiên Huỳnh vẫn rũ mi chột dạ như cũ.
“Chỗ này của anh là cái gì hả?” Thời Lục đưa cổ áo đền gần cô.

Thiên Huỳnh không tránh được, nhìn thẳng vào dấu răng kia, ánh mắt hơi hồng: “Thật xin lỗi.”
Cô đuối lý xin lỗi, ai ngờ Thời Lục lại dứt khoát cự tuyệt.
“Không được.”
“Anh không nhận.”
Anh giữ lấy bả vai cô, đẩy người về phía được, giả vờ tiến lại gần cổ cô, ngữ khí trầm thấp: “Trừ khi em cũng để cho anh cắn lại.”
“A!” Thiên Huỳnh đột nhiên không phòng bị bị tóc anh cọ vào da thịt.

Bị dọa sợ, cô theo bản năng kéo tóc anh đẩy ra ngoài.

Thời Lục cảm thấy một cơn đau xông đến, lúc ngẩng đầu lên thì thấy giữa ngón tay Thiên Huỳnh có mấy sợi tóc đen rơi xuống.
“…”
Bốn mắt nhìn nhau vài giây, khi ánh mắt của Thời Lục chuyển từ nguy hiểm sang thâm trầm, Thiên Huỳnh nhanh chóng chuồn đi, xách túi chạy trốn.
“Em đi làm trước nha Lộc Lộc, anh tìm trong nhà có băng dính cá nhân đấy, đi làm chú ý an toàn.”
Buổi sáng tránh được một kiếp, không bao lâu Thiên Huỳnh đã quên béng chuyện này.
Tới khi tan tầm, cô mới từ phòng bệnh đi ra.

Chưa tới cổng trạm đã có đồng nghiệp đến chào hỏi cô.
“Tiểu Huỳnh, anh chồng nhỏ của cô tới đón kìa.” Cô ấy nói xong, cười ái muội nhìn cô một cái.

Thiên Huỳnh có chút bối rối, đi qua đó.
Trên hành lang thẳng tắp, Thời Lục mặc áo sơ mi trắng và quần dài đứng trước cổng trạm.

Anh không đeo cà vạt, hai cúc áo trên cùng không gài rất tự nhiên làm lộ ra xương quai xanh, cần cổ phía bên kia lộ ra dấu răng màu hồng nhạt bắt mắt, cực kỳ dễ thấy.
Anh hào phóng đứng đó đợi cô mà không hề che giấu, đồng nghiệp tới lui đều biết, ánh mắt lướt qua anh, trong lòng đã thầm cười trộm.
Thiên Huỳnh xoa mặt một chút đã đỏ, vội bước qua nhanh, giữ chặt Thời Lục đẩy về phía cầu thang không người.
“Sao anh lại tới đây?”
“Anh đến đón em tan tầm, không vui sao?” Tư thái Thời Lục bình thản, tay vịn vào cầu thang, khóe miệng mang theo ý cười ngầm mà trong lòng hiểu rõ.
“Vui chứ, em cực kỳ vui vẻ.” Thiên Huỳnh đáp cho có lệ, tay nhanh chóng gài nút áo sơ mi lại cho anh.
“Em muốn anh nóng chết sao?” Thời Lục nói, cơ thể vẫn không nhúc nhích, tùy ý để cô gài đến nút áo cuối cùng trong mùa hè nóng nực này.
“Còn hơn chết vì xấu hổ.”
Thiên Huỳnh thỏa mãn thu tay lại, nói.
Tết Âm Lịch năm nay, hai người về thành phố Đài.
Hành lý đều đã được gửi trước về biệt thự.

Căn phòng thuê ở Bắc Kinh cũng không trả lại.

Thời Lục gia hạn hợp động thuê nhà thêm một năm, đồ đạc trong nhà vẫn giữ nguyên như cũ, chỉ có mấy bồn cây xanh ở trên cửa sổ là đưa cho hàng xóm cách vách.
Y tá trưởng ở bệnh viện Thiên Huỳnh có bạn học làm việc bên thành phố Đài, viết thư một cái, lý lịch của Thiên Huỳnh được thông qua rất nhanh, lập tức chuyển đến bệnh viện tuyến tỉnh, tạm thời phân đến ngoại khoa.
Quy trình chuyển việc của Thời Lục khá rắc rối, chỉ việc bàn giao công việc đã đến hai ba tháng, ban đầu còn phải qua lại giữa Bắc Kinh và thành phố Đài liên tục.
Có giai đoạn rất bận.
Năm mới, như một vòng lặp, bọn họ lại quay về nơi mình sinh ra và trưởng thành.
Giao thừa đêm nay sẽ được tổ chức ở nhà mới của bọn họ.

Thiên Huỳnh tính toán mời hai ông bố sang đón Tết Âm Lịch cùng.

Thời Lục không có ý kiến, nhưng khi thông báo cho Thời Tư Niên, ông tỏ vẻ từ chối.
“…”
Thiên Huỳnh đành phải làm cầu nối giữa hai người, biên tập lại lời nói một hồi lâu rồi gửi qua, đại khái là muốn giao thừa đoàn viên, nhiệt tình mời ông đến ăn bữa tất niên, vân vân…
Qua một hồi lâu, Thời Tư Niên mới nhắn một chữ “Được”.
Năm mới diện mạo mới.

Lâu đài nhỏ này đã được Thiên Huỳnh tân trang qua một lượt, song cửa sổ treo câu đối, tranh tết rực rỡ màu đỏ, pháo hoa…
Lúc Thời Tư Niên đến, mùi hương thức ăn truyền đến phòng khách.

Ông vừa bước vào trên đầu đã cọ phải một vật nhỏ, ngẩng đầu liền thấy một cái đèn lồng nhỏ treo trên cửa.
Phòng khách tầng một không có người, nhưng có tiếng vang từ trong bếp truyền ra.

Thiên Huỳnh đeo tạp dề nấu ăn trong bếp, Thời Lục ở bên cạnh, Thiên Huỳnh đút cho anh một đũa thức ăn.
“Ăn xem mặn không?”
“Vừa được.” Thời Lục gật đầu, không che giấu gì khen ngợi: “Ăn rất ngon.”
Trên mặt hai người đều phát ra nụ cười từ nội tâm.

Khí nóng trong phòng bếp bốc lên, ánh mặt trời ấm áp buổi chiều, khung cảnh bình yên lại hạnh phúc.
Thời Tư Niên đứng yên tại chỗ vài giây rồi mới đi vào.
Thiên Huỳnh đang bận nấu ăn.

Thời Lục một bên nhìn thấy ông, bình thản hỏi thăm: “Sao tới sớm thế?”
“Hôm nay công ty không có việc.”
“À.”
“Ba, ba đến rồi à?” Thiên Huỳnh nghe hai người nói chuyện thì quay đầu lại chào hỏi.

Cô đã sửa xưng hô từ ngày cưới, mỗi lần gặp đều quy củ gọi ba, cực kỳ đối lập với người bên cạnh.
Thời Tư Niên cố ý liếc mắt nhìn Thời Lục.
“?”
“Nhìn con làm gì?” Thời Lục nhíu mày.
“Không lễ phép.” Thời Tư Niên thờ ơ đánh giá.
Thời Lục: “…”
Chuyện hai người về thành phố Đài định cư, không ai vui vẻ hơn Thiên Chính Dân.

Dù là đêm nay ông không thể uống rượu, nhưng hai chai rượu trên bàn vẫn cạn đáy.
Lúc Thiên Huỳnh để ông ngồi ở phòng khách dưới lầu, hai cha con trong phòng ăn đã say chuếnh choáng, Thời Lục mặt đỏ môi hồng, gục đầu xuống.

Thời Tư Niên ngồi ngay ngắn trên ghế nhưng vẻ mặt đã không còn như trước.
“Tiểu Huỳnh, ba về trước.”
Ông mở miệng, nhắm mắt xoa xoa thái dương rồi cầm lấy áo khoác để trên ghế, chuẩn bị rời đi.
“Tài xế đến đón ba sao?” Thiên Huỳnh vội hỏi.
“Ừ.” Thời Tư Niên gật đầu, “Đang đợi bên ngoài rồi.”
Trước khi đi, ánh mắt ông lại lướt lên người Thời Lục, sau đó nhìn cô: “Đêm nay phiền con chăm sóc, vất vả rồi.”
Thật ra sau khi uống say Thời Lục cũng không làm ầm ĩ, chỉ là không giống với bình thường.
Thiên Huỳnh đỡ anh vào phòng.

Cô giặt và vắt khô khăn nóng để lau tay và mặt anh, anh tỉnh lại.
“A Thiên.” Anh xoay người, mặt chôn trong tay cô, thấp giọng thì thầm: “Anh khó chịu.”
Buổi tối cơm nước xong, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh và Thời Tư Niên ngồi xuống nói chuyện trong hòa bình như thế.
Ma xui quỷ khiến, Thời Lục nói đến chuyện chạm mặt ngoài ý muốn ở triển lãm tranh Bắc Kinh ngày đó.

Thời Tư Niên nghe xong rồi trầm mặc thật lâu.
“Chuyện lúc trước là ba sai.” Thời Lục chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày, mình nghe được lời xin lỗi từ miệng ông.
“Chuyện chính xác nhất mà ba đã quyết định cho con, có lẽ là nghe theo bác sĩ Lục, đưa con đến trấn Vân trong mùa hè kia.”
“Hy vọng sau này các con vẫn sẽ luôn hạnh phúc.”
Dòng thời gian kéo dài từ thời thơ ấu đến thanh xuân cùng giai đoạn trưởng thành của anh, hôm nay Thời Lục chính thức nhận được lời xin lỗi cùng chúc phúc đến từ ba của mình.
Lại thêm một mùa hè.
Thành phố Đài nóng bức, Thời Lục đi làm việc bên ngoài về bị cảm nắng.

Cơn đau đầu gần như nửa năm không phát tác lại tìm đến anh.

Làm xong dự án thâu đêm, anh về nhà nhưng vô ích, Thiên Huỳnh vẫn còn ở bệnh viện chưa về.
Thời Lục ném cặp táp sang một bên, cố nhịn cơn đau đi tắm rửa, cơn đau đầu lại càng thêm kịch liệt.

Địa điểm công tác lần này của anh là một thành phố vùng duyên hải, khảo sát hạng mục hai ngày liên tục ở ngoài trời nóng nực.

Lúc anh về khách sạn đã bắt đầu phát tác, kiên nhẫn đến bây giờ, cơn đau đã hành anh suốt hai ngày.
Nhiều năm rồi Thời Lục không gặp lại cơn đau như thế.

Anh nhớ mang máng lần trước, hình như là lúc còn học cấp ba, một thân một mình chịu đựng tra tấn.

Không cách nào giảm bớt thống khổ khiến anh chỉ có thể phát tiết thông qua cách khác.
Thời Lục vô thức xé tờ giấy trên tay, âm thanh xẹt xẹt thanh thúy mơ hồ dời đi lực chú ý của anh.

Bất tri bất giác, giấy vụn rơi đầy đất, căn phòng ngăn nắp sạch sẽ đã bị làm loạn lên.
Thiên Huỳnh tan làm trở về, lập tức nhìn thấy cảnh Thời Lục ngồi trên ghế bên cửa sổ, vô cảm xé từng mảnh giấy trắng trong tay, vẻ mặt uể oải, mặt mày ủ dột.
Cô đi qua, giẫm lên đống hỗn độn, sờ trán anh rồi lo lắng nói: “Lộc Lộc, anh lại đau đầu sao?”
Thời Lục ngẩng đầu, ném giấy trong tay đi rồi ôm lấy cô.
“A Thiên, em hôn anh đi.” Anh khó chịu vùi trong ngực cô nói.
Thiên Huỳnh tìm thuốc hạ sốt cho anh uống rồi giặt khăn bằng nước nóng chườm lên trán anh.

Trong tủ lạnh còn có nấm tuyết hầm đường phèn lúc sáng.

Thời Lục nằm đó, thiên Huỳnh ngồi bên cạnh, bưng chén đút từng miếng cho anh.
“Sao lại đến chỗ nóng như vậy, sau này đừng nhận hạng mục như thế nữa.” Cô nhìn vẻ mặt tái nhợt không chút sinh khí của Thời Lục, không khỏi nhíu mày.
“Được, lần sau không làm nữa.” Thời Lục ngoan ngoãn đồng ý, trước giờ luôn nghe lời cô.
“Lần này trợ lý đi công tác với anh là ai vậy, Tiểu Tề không đi sao? Sao lại không chú ý đến thân thể anh thế?”
Mấy năm nay Thời Lục thăng chức rất nhanh, công ty cấp cho anh một người trợ lý.

Mỗi lần ra ngoài hoặc thời tiết thay đổi, Thiên Huỳnh đều sẽ nhắc nhở hắn nhưng việc cần làm, bảo hắn chăm sóc tận tình cho Thời Lục.

Dần dà, người xung quanh đều biết bệnh của anh.
“Cậu ta xin nghỉ rồi.” Thời Lục mở miệng liền ho, tay che miệng ho khan hai tiếng mới nói tiếp: “Người mới tới không chú ý.”
Anh không khỏi giải thích: “Anh cũng không nghĩ lần này sẽ đột nhiên phát tác, cũng lâu rồi chưa bị gì.”
“Cho dù lúc nào cũng không thể ôm tâm lý may mắn được.” Thiên Huỳnh nghiêm túc giáo huấn, Thời Lục đuối lý nắm tay cô làm nũng.
“Vợ à, đừng giận.”
Kỳ thật hai người đã xem như vợ chồng già, nhưng mỗi lần Thiên Huỳnh nghe anh gọi như thế, khuôn mặt vẫn hồng lên.
“Anh ngủ trước đi, để em dọn dẹp bên ngoài đã.”
Thiên Huỳnh cầm bát canh nấm tuyết đã uống xong ra ngoài.

Thời Lục nhìn bóng dáng cô, trong ánh nắng mùa hè tươi đẹp từ cửa sổ xuyên vào, anh nhớ lại một đoạn ký ức đã mất từ lâu.
Lúc ấy, anh mới đến trấn Vân chưa lâu, cũng đau đầu như hôm nay.
Chỉ là đau đớn kịch liệt khó chịu đựng hơn bây giờ.
Cậu nhốt mình trong phòng, đồ trong phòng có thể ném đều bị anh ném hết, cuối cùng thì ngất xỉu vì tiêu hao tinh lực quá độ.

Ngày hôm sau anh tỉnh lại mở cửa, thấy Thiên Huỳnh bên ngoài, không biết đã chờ qua bao lâu.
Cô không hỏi gì mà chỉ lo lắng sờ đầu anh, ánh mắt đau lòng: “Đầu còn đau à?”
Thời Lục nhớ rõ bản thân ngây ra hồi lâu mới trả lời: “Có một chút.”
Mọi người chỉ thấy anh điên cuồng, theo bản năng sợ hãi, lần đầu tiên có người quan tâm anh có đau hay không.
Thiên Huỳnh thu lại giấy vụn bên ngoài rồi tiến vào, tiếp tục sờ đầu anh.
Nhiệt độ cao hơn bình thường một chút, bỏng cả tay.

Vẻ mặt cô buồn bã, cau mày.
“Mùa hè thật phiền phức, ngắn một chút thì tốt rồi.”
Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài xán lạn tới tận cùng, sắp chuẩn bị kết thúc.
Thời Lục nắm tay cô, cười: “Anh lại hy vọng nó dài thêm một chút.”
— “Anh đã từng ghét mùa hè nhất, cho tới mùa hè kia, gặp được em.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui