Trong kỳ nghỉ hè của trường mẫu giáo, Thiên Huỳnh và Thời Lục đã có một kỳ nghỉ dài, mang theo hai bạn nhỏ về nghỉ phép ở trấn Vân.
Thiên Thiên đã đến đây vài lần, Thời Bảo Bảo thì là lần đầu tiên đến.
Sau khi được ba mẹ dắt xuống xe, suốt dọc đường bé đều thấy mới lạ.
“Mẹ, ở đó có con gà con kìa!” Cô bé chỉ vào gà mẹ và một đám gà con trên đường, ngạc nhiên kêu to.
“Gà con thì có gì lạ chứ.” Thời Thiên ngẩng đầu, đắc ý nói: “Ông ngoại còn có thỏ con, vịt con, cả ngỗng mẹ nữa, anh đều sờ cả rồi.”
“Ôi!” Thời Bảo Bảo 4 tuổi chưa từng nhìn thấy nhiều thứ như thế, giơ tay lên và thể hiện vẻ mặt ngưỡng mộ sùng bái anh trai mình.
Mấy năm nay nhà nghỉ biến động không nhiều, tuy đã sửa sang lại nhưng cách bài trí vẫn y nguyên như trước, phòng Thiên Huỳnh vẫn để nguyên như hồi còn đi học.
Cô đã từng đọc được một bình luận trên mạng.
“Nhà nghỉ này không hề chạy theo hướng hiện đại hóa, ngược lại mọi thứ đều cũ kỹ, mang đến sự hoài cổ trong những thước phim nhựa xưa, cực kỳ mỹ lệ.
Hệt như lúc tôi ở nhà bà ngoại hồi nhỏ, đó chính là thời thơ ấu trân quý khó quên nhất của tôi.”
Dẫm cầu thang gỗ lên tầng hai, mở cửa lên bên tay phải ra, bàn trang điểm màu nâu gỗ cùng với hai cánh cửa sổ mở tung ra không có gì thay đổi, trước sau như một, dưới ánh nắng lặng lẽ tản ra hơi thở thời thiếu nữ.
Cô dừng chân lại.
Thời Thiên và Thời Bảo Bảo sớm đã chạy đến bên cạnh cô rồi đi vào, gấp không chờ được bổ nhào lên chiếc giường bằng gỗ lớn kia.
“A!”
“Phòng mẹ đẹp quá!”
Hai đứa trẻ lăn lộn trên giường, chỉ chốc lát đã làm ga giường nhăn nhúm lại, Thiên Huỳnh không khỏi bật cười.
Đối với trẻ em sống trong thành phố từ nhỏ, mọi thứ xung quanh đều vô cùng hứng thú.
Ban đêm lúc trời tối, trước khoảng sân nhỏ có thể nhìn thấy bầu trời sao trên đỉnh đầu không bị khuất đi.
Thời Thiên và Thời Bảo Bảo đang ngồi trong lòng Thiên Chính Dân, chăm chú nghe ông kể tên những ngôi sao trên đó.
Thiên Huỳnh từ phía sau cửa ngước nhìn vài lần, nhẹ ra hiệu cho Thời Lục ở phía sau vừa mới xuống lầu.
Anh đi tới, hơi nhướng mày.
“Anh xem, khó có khi hai đứa được ngoan như thế.”
Thời Lục nhìn theo ánh mắt cô cũng thấy được ảnh trong sân, không khỏi gật đầu phụ họa: “Ừm.”
“Đúng là khó có được.” Anh cảm thán.
“Chúng ta cũng ra ngắm sao đi?” Thiên Huỳnh chớp mắt cười tinh nghịch với anh.
Trong mắt Thời Lục hiện lên ánh sáng, khóe miệng nhếch lên theo bản năng.
“Đi.” Anh làm khẩu hình không tiếng động, chỉ sang hướng bên cạnh.
Hai người rất ăn nhịp với nhau, nhẹ nhàng đi vòng qua sân, đi ra sau lưng hai đứa nhỏ.
Thiên Chính Dân như phát hiện điều gì, quay đầu lại nhìn, Thiên Huỳnh lập tức chỉ bầu trời sao rồi chỉ ra sau núi.
Ông gật đầu, khẽ vẫy vẫy tay.
Thiên Huỳnh kéo Thời Lục chạy thật nhanh, chỉ trong chớp mắt đã ra khỏi khu nhà nghỉ, quen cửa quen nẻo đi đến lối nhỏ kia, dẫm lên mặt cỏ quen thuộc.
Đêm hè trời sao trải rộng, dải ngân hà trong đó sáng lấp lánh lên.
Hai người nằm trên cỏ, Thiên Huỳnh gối lên lồng ngực Thời Lục.
“Sao đẹp thật.” Cô cảm thán.
Thời Lục ôm cô, tay chống đầu.
Màn đêm lúc này thật yên tĩnh, chỉ có gió hơi lạnh, hương cỏ xanh vấn vương trên chóp mũi, còn có cả vô số ánh sao lấp lánh trên nền trời đêm đẹp như mơ.
“Đợi lúc chúng ta già rồi sẽ dọn về đây sống, mỗi buổi tối đều có thể ngắm sao.” Thời Lục nói.
“Lúc đó Thời Thiên với Thời Bảo Bảo phải làm sao đây?” Thiên Huỳnh nằm trong ngực anh ngẩng đầu hỏi.
“Bọn chúng đều lớn cả rồi, có thể sống một mình.” Thời Lục có chút ghét bỏ.
“Đừng ngày nào cũng quấn lấy chúng ta.”
Thiên Huỳnh bị những lời nói của anh chọc cười, trở mình ôm lấy anh: “Được.”
“Chỉ có hai chúng ta, không mang theo hai đứa nó.”
Cánh tay Thời Lục gối ra sau đầu, cười cười.
Hai người ở đây khá lâu.
Ngày thường vẫn luôn bị hai đứa nhỏ quấn lấy, khó có khi có thời gian ở một chỗ như thế.
Cả hai không hẹn mà ăn ý, vẫn ngồi cho đến khi tiếng côn trùng kêu đã bắt đầu lắng dần mới đứng dậy đi về.
Vừa mới đến ngoài sân, chưa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc liên tục truyền tới, vô cùng bi thương, có lực xuyên thấu.
Thiên Huỳnh vội vàng đi vào liền nhìn thấy hai đứa nhỏ đang khóc oa oa, khuôn mặt đỏ bừng gọi ba gọi mẹ.
Thiên Chính Dân dỗ mãi không được, vội đến sứt đầu mẻ trán, nhìn thấy bọn họ trở về như trút được gánh nặng.
“Ba gọi cho hai đứa nãy giờ.” Ông lau mồ hôi trên trán, giao người cho bọn họ.
Thiên Huỳnh và Thời Lục ngồi xổm xuống, mỗi người dỗ một đứa, ôm con lên lầu.
“Ba vất vả rồi.” Thiên Huỳnh hơi ngại ngùng, “Chúng con ra ngoài lâu quá.”
“Không sao không sao.” Ông vẫy tay cười.
Hôm sau, thời tiết sáng sủa, trên nền trời xanh lơ lửng nhiều áng mây trắng.
Thời Thiên và Thời Bảo Bảo vẫn quấn lấy bọn họ kéo ra ngoài chơi.
Thiên Huỳnh dọn dẹp xong rồi cùng Thời Lục dẫn hai đứa đến bờ sông câu cá.
Mấy năm gần đây, trên trấn đã dựng rất nhiều rạp chiếu phim và công viên giải trí cùng nhiều nơi công cộng khác nhau, con nít đều thích chạy xuống núi.
Cuộc sống đã phong phú lên, không còn giống như bọn họ trước đây cứ trèo đèo lội suối, y như trẻ em trong rừng.
Dòng suối tươi mát, trong vắt thấy đáy, cây bên bờ sông mọc thành một vòng, tạo thành bóng râm lớn trên mặt nước.
Dưới đáy nước có thể nhìn rõ đàn cá bơi lội lớn bằng bàn tay, tùy ý bơi lượn giữa những phiến đá cùng với cây thủy sinh.
Tuy rằng sự vật nhanh chóng thay đổi, nhưng sinh thái nơi này vẫn trước sau như một, đẹp như chuyện cổ tích.
Thời Thiên và Thời Bảo Bảo chưa bao giờ thấy cảnh như vậy, vừa thấy con cá nhỏ dưới sông đã không nhịn được, cởi giày đi xuống nước.
Dưới ánh mặt trời mùa hè, Thời Lục xắn ống quần lên, mang theo một lớn một nhỏ xuống sông bắt cá.
Anh đã có kinh nghiệm trước đó nên chắc chắn bắt được, thỉnh thoảng sẽ có một con.
Hai đứa trẻ thì khác, bọn chúng chỉ đơn giản là đang đùa nghịch.
Thời Thiên mặc một cái áo ngắn tay và quần đùi.
Khi cậu nghĩ là mình đã bắt được, con cá đã sớm bơi xa theo đà của cậu, tay cậu với xuống chỉ bắt được không khí.
Thời Bảo Bảo theo sát anh trai, cổ vũ cho cậu.
Bản thân cô bé cũng không cam lòng yếu thế, khuôn mặt nhỏ cực kỳ nghiêm túc.
Thiên Huỳnh cùng họ xuống nước chơi một lúc cũng hơi mệt, thấy không có việc gì thì lên bờ sông ngồi, để Thời Lục tự chăm sóc, mang hai đứa đi chơi.
Anh ở phía trước bắt cá, hai đứa bé như hai cái đuôi nhỏ theo sau mông Thời Lục bắt lại những con cá lọt lưới.
Khung cảnh hòa thuận vui vẻ lại rất ấm áp.
Thiên Huỳnh thấy thế thì an tâm, lấy điện thoại ra nhìn tin tức trong nhóm công việc.
“Ba ơi, chỗ này có cá lớn này!” Đôi mắt của Thời Thiên trở nên sắc bén, phát hiện một cái đuôi lớn gấp hai lần con cá nhỏ ở dưới đám cỏ ven sông.
Thời Lục lập tức đổi hướng, tiến đến phía con cá kia.
Con cá hoang dã vô cùng linh hoạt, nhận ra động tĩnh liền bơi nhanh vào chỗ nước sâu.
Thời Lục lập tức bơi theo.
Anh đang dùng hết sức, chơi rất vui vẻ, lội nước rất nhanh.
Thời Thiên kéo Thời Bảo Bảo hai chân ngắn cũn đuổi theo, trong tay còn cầm xô cá, một tay nắm tay em, một tay nắm xô.
“Ba ơi, chờ con…” Thấy Thời Lục bơi càng ngày càng xa, căn bản không đuổi kịp.
Mặt Thời Thiên đỏ lên, nôn nóng gọi.
Chỉ tiếc trong mắt Thời Lục chỉ có cá, căn bản không để ý đến bọn chúng.
“Bùm!”
Anh nhìn chuyển động của con cá bị bắt cùng với âm thanh rơi xuống nước phía sau đồng thời vang lên, bọt nước văng khắp nơi.
Tiếng động qua đi, tiếng khóc bộc phát vang lên.
Thiên Huỳnh ngẩng đầu khỏi điện thoại.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, mới vừa rồi còn đi theo Thời Lục, bây giờ mông đứa bé đã ngồi trong nước, quần áo ướt đẫm.
Thời Thiên khóc lớn.
Thời Bảo Bảo đột nhiên bị té xuống nước cùng anh cũng bị dọa đến khóc dữ dội.
Hai người ngồi trong nước, bộ dáng chật vật bất kham.
Mà ba hai đứa – Thời Lục – còn đang bắt con cá giơ lên cao lên phía trước, vẻ tươi cười hưng phấn trên mặt chưa tan.
Thiên Huỳnh hít sâu, nâng cao giọng.
“Thời Lục!”
Cô nhắm chặt mặt, không thể nhịn được nữa.
“Mau bế con lên đây!”
“Là đưa anh tới bắt cá hay đưa bọn trẻ tới bắt cá!”
“Năm nay anh mới ba tuổi có phải không hả!”
Thiên Huỳnh cực kỳ tức giận.
Trên đường trở về, hai đứa người ướt nhẹp nằm trong ngực bọn họ, nước mắt trên mặt còn chưa khô.
Cá Thời Lục bắt được đều bị Thiên Huỳnh thả đi.
Anh ấm ức cũng không nói được, bế Thời Thiên trong lòng, đầu nghĩ cách ngụy biện, không phải, là giải thích.
“Sao anh biết không chú ý chút là bọn chúng đã ngã, anh cũng cũng đâu cố ý.” Anh ấm ức lẩm bẩm.
“Em còn thả hết cá của anh đi.
Anh cực khổ cả buổi mới bắt được.”
“Anh nói mà không thấy xấu hổ à!” Không nhắc thì thôi, nhắc tới Thiên Huỳnh liền nổi nóng.
“Bắt anh cực khổ bắt cá sao? Bảo anh đưa con đi chơi, anh lại chơi đến vui vẻ, quên hết hai đứa nó.”
“Lớn như thế rồi mà chẳng khác gì con nít.”
Thiên Huỳnh thở mạnh.
Thời Lục tự biết mình đuối lý, không dám tranh luận, cúi đầu ôm Thời Thiên.
Cậu nhóc mặt trắng bệch, lông mi ướt đẫm, con ngươi đen láy to tròn lúc này ẩn chứa chút sợ hãi.
Anh áy náy, vỗ lưng cậu rồi nhẹ giọng hỏi: “Bị dọa rồi à?”
“Vâng.” Thời Thiên gật đầu mạnh.
“Thật xin lỗi, lần sau ba sẽ chú ý.”
“Không sao ạ.” Đứa bé nhỏ giọng.
Hai giây sau, tay nó ôm lấy cổ anh.
“Đợi lát nữa thay quần áo xong, chúng ta có thể đến chơi nữa không?” Ngữ khí cậu không khỏi hưng phấn, cõi lòng tràn đầy chờ mong.
“Có thể thay áo tắm không? Em muốn thuận tiện học bơi.”
“…”
“Bơi cái gì! Anh thấy em muốn đi chơi nước thì có!”
Hai đứa trẻ bị Thiên Huỳnh cấm ở nhà không cho nghịch nước vì sợ bị cảm mạo.
Mỗi lần tắm rửa là lúc bọn chúng thích thú nhất.
Ý tưởng lén lút của Thời Thiên bị Thiên Huỳnh bên cạnh nghe thấy.
Cô đối với hai đưa nghiêm khắc không chút lưu tình như đối với ba chúng vậy.
“Tất nhiên không được.”
“Thời Thiên, hôm nay con đừng hòng đụng vào nước nữa.”
“Đợi lát nữa về rồi uống trà gừng với em con.”
“Ôi…” Thời Thiên rên lên một tiếng, hoàn toàn gục ngã trong lồng ngực Thời Lục.
Lúc mấy người về đến nhà, Thiên Huỳnh và Thời Lục lại tắm nước ấm và sấy khô tóc cho bọn trẻ.
Hai đứa khôi phục tinh thần, anh em cùng nhau chơi đùa lăn lộn trên giường.
Thiên Huỳnh xuống bếp nấu trà gừng cho bọn họ.
Không bao lâu sau, Thời Lục cũng xuống đó, đi đến sau lưng cô.
Phòng bếp đã tỏa nhiệt, mùi gừng tỏa ra bốn phía, thơm ngọt lại cay nồng.
“Hai đứa nó đâu?”
“Chơi mệt quá nên ngủ rồi.”
“Này.” Thiên Huỳnh múc một bát trà gừng đưa cho anh: “Anh cũng uống một bát đi.”
“Anh cũng không rơi xuống nước.” Thời Lục nhận bát, nói thầm.
Thiên Huỳnh trợn mắt nhìn anh, Thời Lục thức thời im lặng.
Một bát trà gừng anh uống xong trong hai ba ngụm rồi để lên bàn.
Thiên Huỳnh đi ra ngoài, Thời Lục vẫn đi theo cô.
“Mấy năm nay thị trấn đã lệnh phải bảo vệ sinh thái, việc bắt cá trong sông đã bị cấm từ lâu.
Cá bắt được không thể đưa về nhà, nếu không sẽ bị mang đi phê bình giáo dục.” Thiên Huỳnh không quay đầu nói, Thời Lục qua vài giây mới phản ứng được, đuổi theo.
“Em không có tức giận.”
“À.”
“A Thiên.” Anh lại bắt đầu dính người.
“Hôn nào.”
“…”.