Đốn Đốn


Editor: Phộn
Beta: Linh
**Truyện chỉ đăng tại wattpad @TeamBongCucCute và wordpress chứ có cl mà truyenwiki1 gì gì đó nhá, bớt trơ trẽn lại đi má:))***
Mấy ngày nay Khổng Tiếu đi làm nhưng đầu óc lại đang đi nghỉ dưỡng ở trên mây.

Trong lòng cậu vẫn nhớ tới chuyện bạn thân giật dây, suy nghĩ làm sao có thể tạo ra cơ hội gặp mặt Đồ Lương để chứng thực suy đoán không thể nói thành lời của mình.

Nhưng mà cậu vẫn không nghĩ ra được cách nào tốt.

Ngay cả lúc mua đồ ăn cũng chột dạ, không dám nhìn Đồ Lương.

Nhưng mỗi lần đi mua thịt về, thịt trong túi lúc nào cũng nặng trình trịch, làm cho Khổng Tiếu có chút mơ hồ...!
Đúng rồi!
Tên bán thịt đó, chắn chắn là có ý với cậu đúng không?!
Nếu không thì...!Vì sao mỗi lần cậu tới mua, lần nào hắn cũng lựa miếng thịt mềm nhất, ngon nhất để cắt cho cậu chứ?!
Buổi trưa Khổng Tiếu lấy ra hộp bento nóng, nhịn không được lại tiếp tục suy nghĩ miên man.

"Ui, sao dạo gần đây hay mang cơm đi làm thế?"
Mấy chị gái đồng nghiệp xách đồ ăn đi vào phòng ăn, thấy thế không khỏi cảm thán với Khổng Tiếu một tiếng.

Phải biết rằng, đây là nam sinh xinh xảo đáng yêu nhất của bộ phận họ, trước kia vẫn luôn đi ra ngoài ăn, cùng mọi người ăn qua rất nhiều nhà hàng.

"Không phải là do khu ăn uống bên cạnh đều đã đóng cửa hết rồi sao?"
Khổng Tiếu tùy ý giải thích sự thay đổi của mình, "Ăn ngoài hoài cũng chán, không bằng tự làm."
"Cũng đúng, xung quanh chỉ có mấy cửa hàng như thế thôi à!"
Một chị gái gật đầu đồng ý, thuận theo lời nói của cậu mà nói, "Em nói xem khu ăn uống kia buôn bán rất tốt, không hiểu sao lại đóng cửa nữa!"
"Đúng đúng, chúng ta cũng ăn ở đó lâu rồi." Một đồng nghiệp khác cũng chen vào nói, "Lật qua lật lại cũng chỉ có vài món, nếu không phải gần nhà tôi không có chợ thì tôi cũng tự làm cơm trưa mang đi làm rồi!"
Không biết có phải nhớ thương người nào đó đang làm việc ở cửa hàng hay không, Khổng Tiếu nghe đồng nghiệp nói một câu, cậu cảm thấy hơi chột dạ.

Cậu cũng không phải là bởi vì ngày nào cũng đi mua thức ăn nên mới nấu cơm sao?
Tủ lạnh trong nhà cũng sắp nhét không nổi nữa rồi.

"Aizz, hôm nay tôi cũng thật là xui xẻo!"
Bữa trưa là thời gian tốt nhất để buôn dưa lê bán dưa chuột, trong đó có một đồng nghiệp tách đũa ra, bắt đầu oán giận.

"Làm sao vậy?" Một người khác hỏi.

"Hồi sáng chuông báo thức không reo, chờ tới lúc tôi tự tỉnh, chỉ còn hai mươi phút nữa là tôi không thể lấy được thẻ!!!"
"Bảo sao sáng nay thấy cậu chạy hối chạy hả tới đây!"
"Sau đó lúc lau mặt, đang hoang mang rối loạn thì làm vỡ bà nó một lọ serum dưỡng da Elle!"
"Úi, hàng dành cho quý bà!"
"Cũng không phải, nhưng mà hơn nửa tháng lương cứ như vậy đút bồn rửa tay!"
"Thật là xui xẻo!"
"Còn chưa hết đâu! Lúc tôi đi ra ngoài chỉ mang mỗi túi xách, không mang theo điện thoại, lúc muốn trở về nhà lấy, mới chợt nhận ra chìa khóa còn để ở trên tủ giày!"
"Ulatr, cậu ăn gì xui vậy! Bảo sao hôm nay mượn điện thoại tôi đặt đồ ăn!"
"Haizz, tan tầm chỉ có thể chờ chồng tôi tới đón về.

Tốt nhất là anh ấy nhớ mang theo chìa, không thì tối nay cả hai vợ chồng ngủ ngoài đường luôn!"
"Haha, cũng không tới mức đó chứ, hai người có thể ngủ trên xe một đêm mà!"
"Đáng ghét~~"
Hai người ngồi ở bàn bên cạnh Khổng Tiếu, bởi vậy mà cuộc đối thoại của các cô cũng rõ rõ ràng ràng chui vào tai của Khổng Tiếu.

Cậu vốn đang ở trong chế độ nghe tai này lọt tai kia, nhưng nghe đến cuối cùng, đôi mắt sáng lên.

Cậu...!Vừa mới nghĩ được một ý tưởng!!!
*****
Đồ Lương nghiêng người dựa vào cạnh bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm bên ngoài cửa hàng.

Giờ cơm tối đã qua, người còn chưa tới, xem ra hôm nay lại tăng ca rồi!
Trên giá còn hai hộp thịt thăn heo.

Đồ Lương thấy thế, trực tiếp đi ra khỏi chỗ làm việc lấy một hộp đi.

Đôi tình nhân đang chọn thịt nhìn nhau một cái, phát hiện nhân viên lớn lên cao tráng bá đạo này không thể trêu vào, đành phải đem hộp còn lại bỏ vào giỏ hàng.

(Cao tráng: cao lớn + cường tráng)
Đến gần mười giờ, Đồ Lương mới gặp được người.

Hôm nay Khổng Tiếu mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng phấn, dưới ánh trăng lại lộ vẻ nhạt nhòa, không giống như lúc trước tràn đầy rực rỡ tươi sáng, nhưng ngược lại nhìn có vẻ đáng yêu mọng nước.

Đồ Lương lau tay trên khăn tay, vén rèm cửa, sải bước lớn đi ra từ trong phòng làm việc.

Nhưng chờ hắn đi tới cửa, Khổng Tiếu đã đi qua đường.

Không hề chú ý tới hắn.

Tất nhiên càng không có khả năng vào cửa hàng mua đồ.

Tâm tình Đồ Lương đột nhiên trầm xuống, sắc mặt đáng sợ, làm người qua đường phải né xa xa hắn ra.

Hắn cảm thấy, mình ngày càng không biết đủ là gì!
Trước kia chỉ nhìn bóng dáng người nọ cũng đủ thỏa mãn.

Bây giờ...!Hắn ngày càng không kiềm chế được khát vọng trong lòng.

Ánh mắt Đồ Lương vẫn vững vàng nhìn chằm chằm bóng lưng Khổng Tiếu.

Thẳng cho đến khi thấy cậu lấy điện thoại di động ra nhấn vào, trong lòng lại sinh ra một chút hy vọng.

Quả nhiên.

Không tới vài phút, hệ thống nhận đơn trong cửa hàng tự động vang lên nhắc nhở.

"Ting! Có đơn đặt hàng mới!"
Đồ Lương kéo tạp dề da trên người mình xuống, lộ ra chiếc áo ba lỗ bên trong.

"Tôi đi giao cho!"
Hắn đưa tay cướp lấy đơn hàng trong tay đồng nghiệp, cơ bắp cả người dường như cũng thoải mái sung sướng khoe ra độ cong.

********
Mây đen gió lớn, đêm khuya vắng vẻ.

Đồ Lương xách đồ ăn đi vào hành lang, cũng không thấy có gì khác biệt so với lúc trước.

Cho đến khi hắn bước lên cầu thang, đi tới trước nhà Khổng Tiếu gõ cửa, mới phát giác có gì đó không thích hợp.

Bên trong không có ai trả lời hắn.

Lúc đầu Đồ Lương cho rằng mình gõ cửa hơi nhỏ.

Sau đó hắn thêm lực, gõ vài lần, bên trong vẫn không có tiếng động, lúc này trong lòng Đồ Lương mới phát hiện có chút kỳ lạ.

Hắn tận mắt nhìn thấy người kia đi lên lầu, làm sao lại không ở nhà?
Huống chi, khổng tước nhỏ còn cố ý gọi thức ăn ngoài.

Đồ Lương có tâm tư không thể cho người khác nhìn thấy với Khổng Tiếu, suy bụng ta ra bụng người, lòng hắn nhất thời dâng lên rất nhiều suy đoán không tốt.

Chẳng lẽ...!Có người xấu đột nhập vào nhà?
Nghĩ như vậy, hắn lại dùng sức gõ cửa mạnh thêm.

To đến mức cả tòa nhà đều có thể nghe thấy.

"Anh...!Anh đừng gõ nữa!"
Trong khe cửa đột nhiên truyền ra một âm thanh lí nhí.

Đồ Lương vội vàng dừng lại nắm đấm định phá cửa, tới gần cửa vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
May mắn, người vẫn còn ở bên trong.

"Không, không có gì."
Cách một cánh cửa, âm thanh trong phòng nghe không rõ lắm.

Đồ Lương cũng không biết là tình huống gì, chỉ cảm giác thanh âm của khổng tước nhỏ mơ hồ có chút quẫn bách.

"Anh để đồ...!Để ở ngoài cửa đi."
Bên trong lại truyền ra một câu, nhưng lòng nghi ngờ của Đồ Lương vẫn không giảm.

Lúc trước giao hàng nhiều lần như vậy, khổng tước nhỏ chưa bao giờ nói ra mấy yêu cầu như thế này!!!
Hôm nay rốt cuộc là...!Đã xảy ra chuyện gì vậy?
********
Đã có chương 13 tại wordpress rồi nha, các bạn có thể dô tường của team xem, mình có dẫn link á ^^.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui