_ Candy!!!! Cậu làm sao thế này??!!! Tỉnh lại đi!!!_ Neyuli hoảng hốt chạy vào khi thấy Candy nằm bất động trên sàn nhà lạnh lẽo!!
_ Candy??!_ Hanachi nhíu mày, vội vàng đỡ Candy lên giường, quay đầu lại nhìn Neyuli đang tái xanh, nói 1 cách gấp gáp_ Gọi bác sĩ đến đây ngay!!!!
_ Tớ… tớ biết rồi!!_ Yuli vẫn chưa hoàn hồn, miệng lắp bắp đôi ba chữ rồi mau chóng chạy đi gọi bác sĩ.
-------------------------------------------------------
Sân bay Tokyo.
8h30 sáng.
_ Tôi không ngờ cô lại đến tiễn tôi thật!_ Kid nói với vẻ hơi bất ngờ.
_ Tôi đã bảo là tôi sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để tiễn anh đi rồi mà!_ Salasa mỉm cười.
_ Rất cám ơn cô!_ Kid gật đầu.
_ Bạn thân của anh không đến sao?_ khóe môi cô khẽ cong lên, có chút giễu cợt.
_ Ken?_ Kid hỏi lại để chắc chắn, rồi đáp lại_ Hắn còn việc chưa xong, không thể đến được._ anh thở dài ngao ngán._ dù sao thì ai cũng có việc của người đó, vả lại con trai tạm biệt nhau cũng không có gì làm mùi mẫn cho cam, không cần thiết phải đưa tiễn.Đúng không?_ Kid nửa đùa nửa thật.
_ Ừ! Anh nói cũng phải!_ Salasa gật gù_ vậy tôi tiễn anh đi thế này, phải chăng là có gì đó mùi mẫn?_ Salasa chớp chớp mắt, tuy trông giảo hoạt nhưng vẫn rất đáng yêu.
_ E hèm!_ Kid vờ ho 1 cái, thốt ra 1 câu đùa không ác ý_ cô đúng là chẳng khác nào hồ ly tinh đã tu luyện ngàn năm! Có thể nói mà không biết ngượng như thế, tôi thật sự lấy làm bái phục!!!_ Kid chắp tay, tỏ vẻ cung kính.
_ Ôi! Anh quá khen rồi! Thật là vinh hạnh quá!_ Salasa cũng hùa theo, xua xua tay ý bảo không cần đa lễ, cố gắng biểu cảm 1 cách thái quá.
_ Thôi, cũng đến giờ tôi phải đi rồi!_ Kid khẽ cười, nhìn đồng hồ, rồi nói tiếp_ tạm biệt cô nhé! Tôi rất vui vì được quen biết cô đó!_ Kid đưa tay ra, có ý muốn bắt tay 1 cái.
Salasa nhún vai, đưa tay ra để Kid không cảm thấy khó xử. Kid mỉm cười, trong nụ cười có nét buồn vời vợi, rồi kéo vali đi.
_ Khoan đã!_ Salasa gọi giật lại_ anh sẽ không quay về Nhật nữa sao?
Kid quay đầu lại, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, rồi đáp:
_ Sẽ quay về khi tôi cảm thấy mình đủ tự tin.
_ Liệu có thể hay không?
_ Cô nghĩ sao?_ Kid không trả lời mà hỏi lại.
_ Lẽ nào nơi này chẳng còn gì để anh lưu luyến?
_ Có lẽ vậy…
_ Anh nhất quyết không thay đổi ý định?!
_ Đúng_ Kid gật đầu,miệng nở 1 nụ cười gượng gạo._ trừ khi ông bà tôi có chuyện gì đó thôi. Tôi nói gở rồi! Tạm biệt cô!
Salasa đứng yên, giơ tay ra hiệu chào. Kid quay lưng bước đi.
Salasa nhắm mắt lại, rồi trong giây lát, khóe môi cô nhếch lên, 1 nụ cười ẩn ý xuất hiện “ anh nói đúng, tôi là hồ ly tinh đã tu luyện ngàn năm, vậy nên hãy chờ xem, phép thuật của tôi là như thế nào!!”
-----------------------------------------------------------
11h.
Candy tựa lưng vào gối, mắt trống rỗng vô hồn nhìn ra khung cửa sổ nhỏ. Rèm cửa màu xanh tung bay trong gió, phất phơ mang 1 màu ảm đạm. Candy dường như chìm vào trong bức tranh không người ảo não ấy, khuôn mặt nhợt nhạt không chút sức sống. Cô như vậy, đã 2, 3 tiếng rồi. Từ khi tỉnh lại, Candy cứ mãi ngồi bất động như thế. Neyuli sợ hãi khi Candy thành ra vậy, có cảm giác như đây chỉ là 1 cái xác không hơn không kém. Chuyện gì đã xảy ra vậy kia chứ?!
Neyuli liếc nhìn Hanachi ngồi trầm ngâm trên ghế, trong căn phòng này rõ ràng là có đến 3 con người, vậy mà lại im ắng đến kì lạ, như kiểu chỉ mình cô mới là vật thể sống, còn 2 người kia… tại sao lại có thể ngồi bất động như thiền vậy chứ?! Candy thì chẳng nói làm gì, nhưng còn Hanachi!!?!Tuy rằng cô học trà đạo bao lâu nay, từ thuở còn bé tí đến bây giờ, nhưng trong hoàn cảnh này, thật sự không thể tĩnh tâm đến độ như Hanachi được!!!
Bác sĩ nói Candy bị chấn động tâm lý quá mạnh!!! Dường như gặp 1 cú sốc tinh thần rất lớn!! Nhưng bản thân Neyuli không tài nào hiểu được, cô chỉ rời Candy chưa đầy 1 tiếng, thì trong thời gian đó, chuyện gì có thể xảy ra được kia chứ?! Còn việc gì có thể khiến Candy xúc động mạnh đến vậy??!! Về phần Hanachi, tại sao lại có thể điềm nhiên như thế, ngay cả khi Candy ngất đi giữa nền nhà, cô vẫn có thể bình tĩnh ứng phó!? Neyuli cắn nhẹ môi dưới, hết nhìn Candy đang thẫn thờ như cái xác không hồn, lại quay sang nhìn Hanachi đang trầm ngâm bất động. Thật sự cảm thấy bất lực vô cùng!
Neyuli nhìn ngược nhìn xuôi, muốn ra khỏi phòng cũng chẳng dám, cuối cùng không còn chịu đựng nổi, mới lắp ba lắp bắp trong miệng được câu:
_ Tớ… tớ đi mua cơm trưa!_ Rồi vội vàng chạy biến._
Đợi Neyuli đi khỏi, Hanachi mới đứng dậy,tiến lại gần Candy, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn cô với ánh mắt đen thẳm như không đáy, trong đó chứa 1 tia sáng có chút kì dị.
_ Cậu định sao đây? Bây giờ mới nhận ra người cậu cần là ai, phải không?
Candy từ từ quay đầu lại nhìn Hanachi, miệng khẽ mở ra, môi mấp máy như định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Hanachi lắc đầu, thở dài, rồi lại tiếp:
_ Cậu không định… sang Mỹ để… hay sao?_ Hanachi nói lấp lửng, nhưng cô biết, chỉ cần từng đó thôi là Candy đã hiểu được những gì cô muốn biểu đạt.
Candy nhắm mắt lại 1 lát, có cảm giác như cô đang rất khổ sở. Rồi Candy nhìn Hanachi, mỉm cười:
_ Để làm gì?
_ Cậu cười gượng gạo thế này… tớ không muốn_ Hanachi cắn nhẹ môi, tuy khuôn mặt cô rất lạnh lùng, nhưng thái độ thì quả thật vô cùng chân thành_ nhận ra được mình muốn gì, tại sao cậu còn do dự? Tại sao còn phải phân vân khổ đau thế này?
_ Xem ra, cậu đã biết mọi chuyện rồi…_ Candy vẫn cứ mỉm cười, nhưng trong đó có chút xót xa_ là do tớ làm tớ chịu, cũng chính bản thân tớ đã quyết định như vậy. Ở bên Kat-kun là số phận của tớ…
_ Cậu …_ Hanachi định thốt lên câu “ cậu nhầm rồi! “ nhưng cuối cùng lại không thể nói. Bởi vì đúng hay sai, là nhầm lẫn thật hay không, cô thực sự chẳng thể đoán được, vả lại, người ngoài cuộc như cô, không có tư cách gì để xen vào.
_ Tớ đã từng nghĩ rằng, trên đời này, tớ sống chỉ để thù hận…_ Candy trầm mặc nói, ánh mắt xa xăm vô định_ chỉ cần trả hết nợ nần thù oán, tớ tuyệt nhiên chẳng còn gì nuối tiếc…cũng chẳng còn gì có thể níu kéo tớ ở lại cõi khổ đau này… nhưng mà, cuối cùng tớ đã hiểu, tớ đã sai thật rồi… cuộc đời này vốn chẳng hề đơn giản như vậy, cái chết tuy dễ dàng nhưng lại vô cùng khó khăn. Tớ đã có suy nghĩ để lại tất cả sau lưng… bạn bè… tình cảm... danh vọng… sự nghiệp… rồi ra đi, như là 1 sự giải thoát cho chính bản thân mình. Cứ nghĩ rằng chỉ cần như thế, tất cả sẽ chấm dứt. Nhưng bây giờ, tớ đã hiểu ra, tớ không được phép ích kỷ như thế…_ Candy từ từ giương mắt nhìn Hanachi với ánh mắt kì lạ_ cuộc đời này tớ còn mắc nợ quá nhiều người… chưa trả hết thì không thể vứt bỏ sinh mạng được…
_ Và giờ đây…_ Hanachi cũng nhìn lại Candy, trong ánh mắt có chút nghi hoặc, có chút lo lắng thay cho bạn mình_ cậu tiếp tục sống để trả nợ cho Katsuki?! Trả nợ cho người đã luôn yêu thương cậu, bao bọc cậu, vì cậu mà hi sinh tất cả? Đó là lí do của cậu phải không?_ Hanachi nhướn mày, ánh nhìn trông càng sắc lạnh hơn.
Candy khẽ gật đầu. Đôi tròng mắt xanh cây dường như tối sầm hẳn đi, nụ cười trên môi đông cứng lại. Cảm giác bi thương hiện rõ.
_ Ngu ngốc!!!_ Hanachi không kiềm chế được, mắng Candy 1 câu!!
_ có lẽ chăng?_ Candy hững hờ đáp lại.
_ Cậu điên rồi! Vậy còn người đó thì sao? Chẳng phải anh ta cũng yêu cậu điên cuồng si dại hơn 10 năm trời đằng đẵng đó ư?! Cậu nợ tình cảm của người đó, lấy gì để trả đây?!! Tại sao trong chuyện tình yêu mà lại phán xét đến chuyện có vay có trả?! Ngu ngốc!!! Quá ngu ngốc!!! Cậu là khờ khạo hay quá ngây ngô đây?! Vả lại, điều quan trọng nhất, chính là, cậu cũng yêu người đó kia mà??!!! Đó mới là lí do chính đáng để cậu hành động!!!!!! _ Yêu đâu phải cứ ở bên người đó cho bằng được?_ Candy dường như chẳng để tâm đến lời nói khó nghe của Hanachi, cô tiếp_ ở bên tớ, chỉ là khổ đau, chỉ là thương tổn. Tớ không thể… không thể làm vấy bẩn nụ cười của người đó… hạnh phúc của người đó, không nên có 1 vết hằn không đẹp đẽ như tớ. Chỉ cần người đó hạnh phúc, vui vẻ, tớ không còn gì luyến tiếc. Còn nỗi đau mà tớ đã gây ra cho Kat-kun, tớ muốn bản thân chữa lành cho anh ấy. Có lẽ đó là cái giá mà tớ phải trả cho những hành động ích kỷ của bản thân mình. Âu cũng là lẽ thường tình.
Hanachi thật sự chẳng biết nói gì nữa. Có thể Candy đúng. Níu kéo 1 người, đâu phải dễ? Khiến 1 người đã yêu thương bao bọc mình trong quãng thời gian đau khổ bất hạnh nhất bị tổn thương thêm 1 lần nữa lại càng khó khăn hơn. Hanachi liếc nhìn Candy, vẻ mặt cô bình thản vô cùng. Không luyến tiếc. Không đau khổ. Nếu như Candy đã quyết định, thì không nên làm cô xao động nữa. Chỉ có điều… Hanachi bất giác thở dài. Salasa đang định làm gì tiếp theo đây?! Có cảm giác, tất cả không thể dễ dàng như thế này…
Cũng thời điểm đó, Katsuki ngồi trầm mặc trong 1 nhà hàng yên tĩnh, khuôn mặt đăm chiêu, đôi lông mày rậm nhíu lại, có cảm giác anh đang suy nghĩ dằn vặt vô cùng. Anh nên làm gì đây?! Anh căm ghét bản thân mình. Tại sao lại hiểu rõ cô đến mức như vậy?! Cô giả vờ mất trí, chỉ cần nhìn sắc mặt và biểu cảm của cô trong đôi ba câu, anh đã biết được tất cả. Cô giả vờ tỏ ra vui vẻ, suốt ngày nũng nịu anh, tuy thật sự rất đáng yêu, khiến anh chỉ muốn chiếm đoạt cô, nhưng cũng đồng thời khiến anh cảm thấy chua chát. Bởi vì… tất cả đều là giả tạo!!! Đều nằm dưới sự sắp đặt tính toán của cô!!! Đều là do cô dàn dựng!! Vì cái gì mà cô làm vậy?!! Mặc cảm tội lỗi? Hay là thương hại anh?! Katsuki cảm thấy nực cười thay cho bản thân mình. Anh đáng thương đến mức đó hay sao? Tình yêu của anh, nếu chỉ là đổi lấy lòng thương hại, anh tuyệt đối không cần. Thế nhưng, anh lại muốn ở bên cô dẫu cho có là như vậy…
Katsuki xoa xoa 2 bên thái dương, mệt mỏi đau khổ vô cùng. Yêu 1 người, chỉ đơn giản là vì cảm xúc trong trái tim, mà phải chuốc lấy biết bao nỗi đau đớn tổn thương về cả thể xác lẫn tinh thần, thật sự không đáng!!! Từ bỏ hay không?! Anh càng nghĩ càng thấy khổ sở. Anh muốn hạnh phúc. Nhưng anh cũng muốn cô hạnh phúc… tình yêu của anh vô cùng sâu đậm. Khát vọng muốn cho người mình yêu được hạnh phúc cũng theo đó mà tăng lên.
Katsuki tự hỏi mình, nếu anh giữ được cô bên mình giống như bây giờ… nhìn cô vui vẻ 1 cách giả tạo… liệu anh có cảm thấy hạnh phúc được hay không?!
… Đôi khi buông tay mới là cách tốt nhất… có thể bây giờ anh sẽ thấy khổ đau cùng cực, nhưng sau này sẽ có thể mỉm cười cầu chúc cho hạnh phúc của cô và người con trai đó…
Katsuki nhìn ra ô cửa kính trong suốt, đôi mắt nâu với cái nhìn sâu thẳm không đáy hướng về phía chân trời xa xăm…
… anh khẽ thở dài… bóng anh dưới những tia nắng mặt trời chớm hạ hắt qua khung cửa sổ in xuống nền nhà đầy cô độc…
… liệu anh có đủ dũng khí để buông tay cô hay không?! 12h.
Candy ngồi tư lự trong phòng, Neyuli đã đem cơm đến cho cô rồi phải đi vì có việc gì đó. Hanachi cũng vậy. Cả căn phòng bây giờ chỉ có mỗi mình Candy.Cô nhìn khay đồ ăn, trong lòng bất giác thấy khó chịu.
Thực ra, mấy ngày nay, cô gần như không thể ăn nổi. Mỗi khi cố gắng ăn chút gì, thì cơ thể lại phản ứng đào thải dữ dội. Cô giấu mọi người điều này, chỉ vì không muốn họ lo lắng.
Candy cố gắng đứng dậy, cầm khay thức ăn đổ từng thứ vào sọt rác. Cô không ăn được là chuyện của bản thân cô. Cô không muốn Neyuli phải lo lắng ình.
Ánh nắng vàng chiếu lên thân thể manh mai yếu ớt của cô. Làn da trắng mịn như men sứ lại có chút nhợt nhạt trong suốt tưởng chừng sắp tan đi mất. Candy cố gắng ngồi xuống giường, đôi mắt mỏi mệt khép hờ lại…
… Thật ra, cô hiểu rõ mình muốn gì. Tuy rằng bản thân luôn tự ép mình, cũng luôn miệng khẳng định với người khác rằng cô sẽ không thay đổi quyết định, nhưng trong lòng lại biết mình đang xao động vô cùng… Những lời Hanachi nói văng vẳng bên tai cô, như một thứ âm thanh ám ảnh… “Cậu không định… sang Mỹ để… hay sao?”...” Vậy còn người đó thì sao? Chẳng phải anh ta cũng yêu cậu điên cuồng si dại hơn 10 năm trời đằng đẵng đó ư?! Cậu nợ tình cảm của người đó, lấy gì để trả đây?!! Tại sao trong chuyện tình yêu mà lại phán xét đến chuyện có vay có trả?!”….. “ Vả lại, điều quan trọng nhất, chính là, cậu cũng yêu người đó kia mà??”… hai hàng lông mi cong dài khẽ rung rung… cô biết bản thân mình đã hối hận... bởi vì người cô yêu nhất là anh… chỉ có anh tồn tại trong trái tim cô mà thôi… thế nhưng…kể từ giây phút cô đứng trên cửa sổ mong đợi kỳ tích xuất hiện, anh dừng rồi vẫn bước tiếp mà không ngoảnh đầu nhìn lại… cũng là lúc cô hiểu rằng, cô đã lỡ mất anh thật rồi… bây giờ hối hận liệu có ích gì? Đi tìm anh… biết đâu lại khiến anh thêm 1 lần đau đớn? vả lại, còn Kat-kun… thực ra cô rất thương yêu anh, rất quý mến anh… nếu trên đời này, vốn không tồn tại Kid, thì Kat-kun sẽ chính là người cô yêu trong cuộc đời này…nghĩ đến câu không tồn tại, Candy chợt rùng mình… cô bây giờ… sống vì hai người… một là Kid… một là Kat-kun… cô tiếp tục cuộc đời là vì Kat-kun, nhưng linh hồn cô lại phụ thuộc và Kid… chính vì thế, cô ước nguyện được chết cùng anh hơn là phải sống như thế này. Nhưng Candy không thể nào ích kỷ như vậy được. Cuộc đời cô chỉ có mỗi mình anh, còn anh… không phải là như vậy. Cuộc sống này vốn vô cùng tươi đẹp đối với anh, chỉ có mỗi cô mới là nỗi đau giằng xé anh mà thôi…
Vì tất cả những điều đó, bây giờ, cô chỉ có thể yêu anh thầm lặng, lặng lẽ âm thầm… dù không gần anh nhưng vẫn dõi theo anh… bởi vì anh là linh hồn của cô… là động lực sống giúp cô tồn tại….
… Anh bây giờ… đã rời xa cô thật rồi…
… Candy mở mắt ra… một cái nhìn sâu thẳm đượm buồn hướng ra khung cửa sổ đầy nắng…..
…. Nhưng…liệu ai có thể đoán được… chuyện gì sẽ xảy ra… nếu như động lực sống của cô… biến mất?!
---------------------------------------------------------------------------
12h15.
Neyuli quay trở lại, sắc mặt cô có chút kì lạ. Candy thiếp ngủ trên giường, làn da nhợt nhạt tái mét. Neyuli nhìn Candy 1 lúc, khẽ nhíu mày…
5 phút sau.
Hanachi bước vào, theo sau là Salasa. Salasa dường như không để ý là Candy đang ngủ, ngay khi bước vào đã chào rất lớn tiếng:
_ Candy à!!!! Cậu đang làm gì vậy??!!!! Nằm trong phòng thế này không thấy chán hay sao?!!
_ Suỵt!!!_ Neyuli vội đưa tay lên miệng, ra dấu im lặng nhưng đã không còn kịp nữa. Candy giật mình bởi tiếng gọi, từ từ mở mắt ra, gắng gượng ngồi dậy.
_ Cậu đến đấy à?_ Candy khẽ mỉm cười.
Salasa tỏ ra có chút hối lỗi, ngượng nghịu nhìn Candy:
_ Tớ xin lỗi! Không biết cậu đang nghỉ ngơi, lỡ lớn tiếng đánh thức cậu dậy mất rồi!hx!
_ Không sao!_ Candy lắc đầu_ nằm mãi cũng mệt mà, vả lại tớ cũng khỏe nhiều rồi, không nhất thiết phải nằm viện thế này.
_ Ừm!^^! _ Salasa gật đầu, tỏ ra vô cùng vui vẻ_ Cậu không định đi dạo cho thông thoáng đầu óc sao?! Ở trong phòng bệnh thế này ngột ngạt quá lại sinh bệnh cũng nên!^^
_ Đừng có nói gở!_ Hanachi liếc nhìn, tỏ ý không hài lòng!
_ Tớ lại lỡ miệng rồi!hx! Tớ sẽ không nói gì nữa… không nói gì nữa!_ Salasa đưa tay lên kề bên miệng, kéo ngang 1 đường, biểu hiện cho việc “ khóa miệng” ^^.
Candy thấy buồn cười, vội xua xua tay:
_ Không sao! Salasa không nói thì không phải là Salasa!
_ Cậu đang móc đểu gì tớ hả?!_ Salasa phùng má, làm mặt giận!
_ Đâu có! Cậu thật là!_ Candy phủ định.
_ Nhưng cậu vừa bảo…_ Salasa chưa dứt lời thì Hanachi đã nhíu mày, xen ngang:
_ Tự dưng cậu nhiều chuyện quá đó!!! Đúng không?! Yuli!_ Hanachi quay sang nhìn Neyuli im lặng nãy giờ, hỏi.
_ Ừ… ừ…
Salasa liếc mắt sắc lẹm nhìn Neyuli, rồi lại tỏ ra vui vẻ cười nói:
_ Thôi, đừng nói chuyện này nữa!^^! Mà Candy à!_ Salasa chớp chớp mắt_ cậu không định xem tivi sao?! Cả cái to tướng xịn đến thế này, bỏ phí thật là tiếc quá!
_ Tớ không thích ồn ào!_ Candy lắc đầu.
_ Thôi đi! Đừng có tỏ ra như bà lão 80 vậy!_ Salasa lẽ lưỡi, trêu Candy.
_ Sao có vẻ như cậu muốn tớ xem tivi thế nhỉ?!_ Candy nghi hoặc hỏi.
_ Đúng là Candy!_ Hanachi khẽ nhếch khóe môi lên 1 chút_ chẳng qua là hôm nay có 1 tiết mục phỏng vấn rất nổi tiếng mà Salasa là khách mời đặc biệt, cũng đang đúng giờ chiếu trên kênh S. Nên chắc cậu ta muốn cậu xem ấy mà!
_ Cậu thật là! Sao lại nói hết vậy chứ?!_ Salasa phụng phịu, tỏ ý không vừa lòng.
_ Nếu cậu có lòng như thế, thì tớ cũng nên xem chứ nhỉ?!_ Candy cười.
_ Được, để tớ bật cho cậu ^^!_ Salasa nhanh nhảu chạy lại, ấn nút điều khiển. Màn hình tivi vụt sáng. _ Ủa !!!không phải kênh này!!! _ Salasa thốt lên, lại chuyển sang kênh khác.
“ tai nạn nghiêm trọng đã xảy ra…” từ loa tivi phát ra âm thanh. Salasa dường như chẳng để ý, định chuyển sang kênh khác, thì Hanachi đã vội vàng nói:
_ Khoan!! Để đó tớ xem chút!
Salasa nhún vai , tuy không vừa lòng nhưng cũng làm theo lời Hanachi.
“ chuyến bay đến Mỹ E06 cất cánh lúc 9h sáng nay đã gặp tai nạn nghiêm trọng…… con số thiệt hại lên đến 134 người….. nguyên nhân vụ tai nạn hiện đang được điều tra…”
Candy vốn không để ý lắm, bên tai nghe loáng thoáng được mấy tiếng “ chuyến bay E06 … 9h sáng… tai nạn..” thì ngay lập tức trợn trong mắt nhìn lên màn hình… hình ảnh vụ tai nạn đang được chiếu trên tivi. Không chỉ Candy, mà cả Salasa cũng hoảng hốt tột độ. E06… 9h sáng… không phải chính là chuyến bay của Kid đó hay sao??!!!!! E06… 9h sáng… không phải chính là chuyến bay của Kid đó hay sao??!!!!!
Salasa miệng lắp ba lắp bắp, giọng run run hỏi:
_ Can… Candy à… đó.. đó không phải là chuyến bay… của Kid hay sao?.. anh.. anh chàng đó… không lẽ….
_ Cậu nói cái gì?!_ Hanachi kinh ngạc không kém, quay đầu lại nhìn Salasa. Neyuli cũng vậy, cô bịt chặt miệng, không thể nào tin được. Vụ tai nạn nghiêm trọng này… lại là chuyến bay của anh chàng đó?!! Chuyện như thế này, tuyệt đối không thể nào xảy ra !!!!
_ Không… không thể nào…_ Candy vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, những hình ảnh kinh hoàng ấy… Kid?!!! Anh đang ở đâu?!! Anh còn sống!!! Anh còn sống, đúng không!?!! Không thể nào!! Không thể có chuyện Kid biến mất dễ dàng như vậy được!!!! Candy lắc đầu, dường như bản thân đang muốn tự kỷ ám thị rằng Kid vẫn còn sống và cô đã nghe lầm!!! Nhưng… E06… 9h sáng… đó thật sự là chuyến bay của Kid… _ Yuli… điện thoại… cho tớ mượn…_ Candy run lẩy bẩy… miệng cố gắng thốt ra mấy từ. Neyuli đang hoảng hốt , nghe tiếng Candy gọi mình thì giật bắn người, vội vàng đưa điện thoại cho Candy. Candy đón lấy, 2 lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cả thân người không ngừng run rẩy, cô cố gắng tìm trong danh bạ số điện thoại của Ken, ấn nút gọi, chờ đợi…
_ “ Alo._ Ken nhấc máy._ Có chuyện gì vậy?Yuli!”
_ Là em… Candy…_ Candy thều thào.
_ “ ủa?!_ Ken có vẻ ngạc nhiên_ có chuyện gì à?!”
_ … em.. em muốn hỏi … Kid đã lên máy bay …rồi à?
_ “ Ừ…tất nhiên là vậy rồi.! mà khoan!!! Chẳng phải em mất trí nhớ hay sao?!”
_ Em…_ Candy cắn nhẹ môi dưới_ em xin lỗi… nhưng chuyện này để sau đi, được không? Anh này,… Kid đã bay chuyến nào vậy?!
_ “ để anh xem đã…_ Ken dường như đang lục tìm thứ gì đó. Candy nín thở, 1 tay cầm chắc điện thoại, tay còn lại bấu vào ga giường, bàn tay siết lại._ à… đây rồi!_ Ken liền nói tiếp_ là chuyến bay lúc 9h, chuyến … E06. Đúng rồi! Là chuyến E06…. Alo… alo, em có nghe anh nói gì không?! Alo! …”
Tiếng Ken nói trong điện thoại liên tục vọng ra. Chỉ có điều, Candy chẳng còn nghe thấy gì nữa. Chiếc điện thoại bên tai trượt xuống, đôi mắt cô đượm 1 màu u tối chết chóc…
“… anh yêu em… dẫu cho trời đất đổi thay, tình yêu của anh tuyệt nhiên không hề thay đổi…”
… “… Candy à… anh sẽ mãi dõi theo em… âm thầm và lặng lẽ…”
Từng dòng chữ trong bức thư dường như hiện lại trong đầu cô. Từng con chữ… từng con chữ… đập thẳng vào mắt…nhức nhối…
Không!!! Dối trá!!! Kid!!!! Tất cả chỉ là giả dối!!!!! Kid à… em đã sai!!!!! Sai lầm thật rồi… Kid… Kid!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Và trước mắt Candy, một màu trắng xóa lại biến thành đen kịt… cô đang rơi…rơi… rơi mãi….chìm sâu vào đáy địa ngục vô hình…một màu đen không lối thoát……………
_________________________________________________
12h30.
Candy ngất lịm đi từ lúc đó. Hanachi có chút chuyện nên phải đi, Neyuli thì đi báo cáo lại tình hình cho bác sĩ. Salasa nhìn thân thể yếu ớt đang nằm trên giường bệnh, trong đáy mắt có ánh nhìn kì lạ khó hiểu… 1 lúc sau, Salasa đứng dậy, đẩy nhè nhẹ cánh cửa phòng, bước ra ngoài, tiến lại hành lang vắng lặng không người, rút điện thoại ra, ấn số, chờ đợi…
_ “ Alo_ đầu dây bên kia là 1 giọng nam trầm khàn cuốn hút”
_ Anh vẫn còn suy nghĩ nên lựa chọn như thế nào?
_ “ ừm”
_ Vậy sao?_ Trên môi Salasa khẽ nở 1 nụ cười_ chỉ có điều, không còn cần thiết nữa rồi.
_ “ Ý cô là gì đây?”
_ Tôi nghĩ anh nên đến thăm Candy thì hơn. Bây giờ là thời điểm quan trọng.
_ “ Cô đừng có úp mở như vậy!”
_ Được thôi._ Salasa nói bóng gió_ chẳng qua là bây giờ, hòn đá ngáng chân anh đã biến mất rồi, anh còn chần chừ gì nữa?!
_ “ Là sao?!!_ anh kinh ngạc hỏi lại”
_ Cứ đến đi, rồi sẽ biết! Candy bây giờ trong tình trạng không được tốt lắm. Đừng để bản thân phải hối hận. Bye!!
Không để đầu dây bên kia kịp đáp lời, Salasa đã tắt máy. Nụ cười trên môi cô quả nhiên có chút quái gở. Chuyện này sẽ đi đến kết cục như thế nào đây? Cô thật sự rất muốn biết….
-------------------------------------------------------------------------
Salasa bước ra khỏi phòng. Candy từ từ mở mắt. Thực ra cô chẳng hề giả vờ ngất. Chỉ là cơ thể hoàn toàn mất hết cảm giác, dường như chân tay tê cứng, không còn điều khiển được. Candy im lặng, nằm bất động trên giường. Đôi mắt xanh xoáy sâu vào 1 điểm vô hình trên trần nhà. Nhìn mãi… Rồi Candy ngồi dậy… nhẹ nhàng bước lại bên cửa sổ…những lọn tóc nâu dài lấp lánh ánh vàng bị gió thổi tung… cô ngồi trên mép cửa sổ, nhìn xuống… nếu rơi từ trên này xuống… ở cái nơi có độ cao gần 40 mét như thế này… có khi sẽ chẳng toàn thây… nhưng… có lẽ… đây là cách duy nhất để cô chuộc tội…
… chuộc tội với ai?! Candy bất giác giật mình hoảng hốt…
… là cô đang tìm lối thoát cho bản thân thì đúng hơn…
… Candy đưa 2 tay lên, ôm lấy mặt… toàn thân không ngừng run rẩy… anh đã rời xa cô thật rồi… trên thế gian này… không còn tồn tại hơi thở của anh… vậy thì… cô còn sống để làm gì?
… Candy lại thêm 1 lần nữa nhận ra… cô đã phạm sai lầm không thể nào chữa được…cuộc đời này…không có anh… thì không có nghĩa lý gì nữa… tất cả những cái nợ mà cô nghĩ mình buộc phải trả… bây giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa… sinh mạng của anh… là do cô phá hoại…
… Kid à… nếu như thế gian này anh không còn tồn tại… thì giây phút ấy… cũng là lúc em nên từ giã cõi khổ đau này…
… Candy bước chân lên, tay giữ lấy 1 bên cánh cửa… gió thốc ngược… cảm giác xoáy sâu vào cơ thể…đôi bàn tay ướt đẫm mồ hôi…nhưng… trong giây phút kề cận tử thần này… cô mới thấy bản thân được cứu rỗi… tâm hồn vô cùng thanh thản…
… bỏ lại tất cả ở sau lưng… em nhất định sẽ không quay đầu trở lại…bởi vì không còn gì có thể níu kéo linh hồn này nữa… anh à… chúng ta sẽ được hạnh phúc nơi thiên đường trắng xóa…không khổ đau… không nước mắt……..
… Candy nhắm chặt mắt lại, hít 1 hơi thật sâu...cô sẽ không hối hận... _ Candy!!!?!!! Xoảng!!_ Neyuli kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt mình! Candy vừa ngất xỉu cơ mà… tại sao cô lại thấy… Khay nước trên tay Neyuli rơi xuống, tạo ra 1 âm thanh vô cùng khó chịu, khiến cho cô phải giật mình thảng thốt khi nhận ra rằng, đây hoàn toàn là sự thật!!!_ Candy … cậu làm cái gì thế?!! Xuống.. xuống đi, nguy hiểm lắm!
Candy cũng giật mình quay lại, 2 thái dương dường như đang co giật, cô thật sự không muốn nhảy xuống trước mặt bạn mình! Nhưng… Candy trừng mắt, quát lên:
_ Tránh ra!!!_ Neyuli đang chạy lại, định đỡ Candy xuống thì hoảng hốt, đứng khựng lại khi Candy quát lên như thế.
_ Cậu… cậu nói cái gì vậy…?_ Neyuli mặt mày biến sắc, miệng lắp bắp, 2 chân run rẩy, bạn thân cô đang định làm cái gì vậy chứ? Không lẽ… Vừa nghĩ đến, Neyuli đã vội vàng lắc đầu. Không thể nào… Candy sẽ chẳng ngốc nghếch đến mức ấy đâu!! Trừ khi… cô ấy điên rồi!!! Nhưng tại sao..? anh chàng đó… quan trọng đến mức ấy?!!!!!!!!!
Cùng lúc đó, Salasa đẩy cửa bước vào. Nụ cười trên môi cùng lúc tắt ngấm khi nhìn thấy Neyuli đang sợ hãi, Candy chơi vơi nơi cửa sổ. Salasa trợn tròn mắt, há hốc miệng, cùng lúc đó, từ cổ họng bật ra tiếng nói:
_ Cậu làm cái quái gì thế này ?!! Candy!!!!! Xuống ngay!!!_ Salasa giận dữ, có chút kinh hoàng trong câu nói, giọng điệu dường như đang ra lệnh.
Candy nhìn Salasa, trong lòng nhất thời bấn loạn, nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt môi, lắc đầu:
_ Không!!!
_ Đừng có nghĩ quẩn như vậy!!!_ Salasa hét lên, tiến lại gần, nhưng cũng như Neyuli, Candy ngay lập tức uy HIẾP:
_ Không được lại gần!!!!!! Nếu không tớ sẽ nhảy xuống ngay bây giờ!!!!!!
_ Cậu điên rồi!!!_ Salasa nắm chặt, móng đâm vào mu bàn tay, có cảm giác đau rát vô cùng. Chuyện này không thể kết thúc như vậy!!!
_ Cậu đừng làm liều…. Candy à!_ Neyuli khó khăn lắm mới thốt ra được._ hãy bình tĩnh lại đi!
_ Tớ không điên!!_ Candy phủ định! Rồi cô chớp mắt một cái, lặng lẽ nhìn Salasa và Neyuli 1 hồi, rồi tiếp_ Hãy để tớ ra đi thanh thản… tớ xin các cậu…
_ Tớ cũng cầu xin cậu…Candy!!! _ Neyuli nhìn Candy, ánh mắt tha thiết khẩn khoản_ đừng dại dột như vậy…
_ Tại sao?_ Salasa không kiềm chế được, liền bật ra khỏi miệng 1 câu hỏi.
_ Tại sao ư?!Cậu chẳng phải đã từng trải qua cảm giác mất hết tất cả? Lẽ nào cậu lại không hiểu cảm nhận của tớ lúc này?_ Candy khẽ mỉm cười, trong đó có chút xót xa đau khổ.
_ Không… cậu không giống tớ…_ Salasa lắc lắc đầu_ không hề giống…
_ Như nhau cả thôi… nhưng cậu chỉ là mất đi tình yêu…còn tớ… đã mất tất cả rồi…
_ Đừng nói vậy!!! Cậu còn có bọn tớ… và còn có cả Katsuki nữa…
_ Tớ đã sai lầm rồi… trên đời này, không ai thay thế được người đó… và Kat-kun là Kat-kun… tớ không nên xem anh ấy là người đó… như vậy… chỉ khiến tất cả đều đau khổ… nhận ra điều này quá muộn màng, là do bản thân tớ không chịu đối diện với sự thật, cũng là bởi vì tớ đã khờ khạo quá mức…
_ Nhưng…_ Salasa chưa kịp nói thì Candy đã tiếp:
_ Cậu đừng nói gì nữa… cả Yuli cũng vậy… 2 người đều là bạn tốt của tớ, hãy để tớ ra đi không vướng bận gì…
_ Cậu đừng độc ác như vậy…_ Neyuli thốt lên_ cậu không biết, như vậy sẽ khiến bọn tớ đau đớn đến thế nào ư?!
_ Tớ xin lỗi… thật sự tớ không muốn các cậu thấy tớ trong bộ dạng thảm hại như thế này, nhưng bây giờ, tất cả đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa… không còn gì níu kéo, coi như cuộc sống này nên chấm dứt tại đây… Tớ cứ tưởng rằng, chỉ cần xa người đó, chỉ cần anh ấy biến mất khỏi cuộc đời tớ, tớ sẽ có thể toàn tâm toàn ý yêu người khác… nhưng… tớ lại 1 lần phạm phải sai lầm… không có người đó, thế giới của tớ cũng biến mất… sinh mạng này cũng chẳng còn cần thiết… Salasa… Neyuli…_ Candy nhìn 2 người thêm lần cuối, đáy mắt có tia lấp lánh _tớ đã rất vui vì được làm bạn với các cậu… hãy chuyển lời cảm ơn của tớ đến Hanachi… và thật lòng xin lỗi!!_ Candy quay đầu nhìn ra bầu trời trong xanh, trong lòng cảm thấy có chút nặng nề… dường như… cô vẫn còn điều gì đó chưa được như ý nguyện…nhưng có lẽ cũng không cần thiết nữa rồi… coi như cái chết này sẽ là sự tạ tội của cô…
_ Không!!!!Candy!!!! _ Salasa vội vàng lên tiếng!_ Candy à!!! Thật ra…
_ Rầm!!!Candy!!!!??!!!_ Salasa chưa kịp nói gì thì cánh cửa phòng bật mở!!! có tiếng nói phát ra từ sau lưng, giọng nói đó vô cùng quen thuộc!!!! Salasa và Neyuli kinh ngạc không thốt nên lời, Candy cũng giật mình sửng sốt . Cả ba đều quay đầu nhìn lại….!!!!!!!!! Là anh??!!!!!!!! 2 năm sau…
Katsuki đứng trong tầng thượng của tòa nhà cao nhất nhì thành phố, ngắm nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa đang dần dần bao trùm lên toàn cảnh, đôi mắt nâu vốn đã sâu thẳm không đáy ấy dường như lại chất chứa thêm nhiều nỗi đau đớn khổ tâm, khiến cho người đàn ông này càng lạnh lùng khó dò. Trông anh lúc này thật sự vô cùng cô độc…
… anh nhắm mắt lại, bất giác thở dài 1 cách nặng nề… cảm nhận tim mình đang đau thắt 1 cách dữ dội… kí ức ngày hôm đó ùa về… khiến vết thương trong lòng thêm 1 lần bỏng rát…
…ngày định mệnh ấy… anh nghe điện thoại của cô nàng Salasa xong, thì vội vàng chạy đến bệnh viện… và trước mắt anh… một cảnh tượng kinh hoàng mà ngay cả tưởng tượng anh cũng không dám nghĩ đến… người con gái anh yêu đứng chơi vơi giữa khung cửa sổ… rèm màu xanh không ngừng phấp phới bay … cảm giác cơ thể cô dường như cũng sắp sửa bị gió cuốn đi… mái tóc nâu dài lấp lánh ánh vàng xõa tung, có chút hơi lạnh ẩm ướt…cô kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt xanh thất thần chứa đựng nỗi đau khổ…
** FLASH BACK**
_ Rầm!!!Candy!!!!??!!!_ Salasa chưa kịp nói gì thì cánh cửa phòng bật mở!!! có tiếng nói phát ra từ sau lưng, giọng nói đó vô cùng quen thuộc!!!! Salasa và Neyuli kinh ngạc không thốt nên lời, Candy cũng giật mình sửng sốt . Cả ba đều quay đầu nhìn lại….!!!!!!!!! Là anh??!!!!!!!!
Katsuki mồ hôi đầm đìa, thở không ra hơi, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt mình, cảm giác đầu óc chếch choáng. Anh không thể rời mắt khỏi cô. Đôi mắt nâu thẳm của anh xoáy thẳng vào cô, khiến Candy không ngừng run rẩy… Tại sao anh lại xuất hiện đúng lúc như vậy?! Neyuli dường như trút được gánh nặng, đôi chân không còn sức lực, liền khuỵu xuống. Có lẽ bởi vì cô tin rằng, anh là người duy nhất có thể khiến Candy thay đổi ý định.
Candy thất thần nhìn anh, đôi mắt nâu sâu thẳm luôn hướng về cô 1 cách ân cần dịu dàng, nay lại chứa đựng tia lạnh lùng giận dữ. Cô tránh ánh mắt anh, chuyển dời hướng nhìn sang chỗ khác, bắt gặp Salasa đang thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là Salasa!! Candy cắn chặt môi, ném cho Salasa 1 cái nhìn sắc bén. Rồi cô giật mình bởi giọng nói trầm trầm của anh:
_ Candy à… Tại sao?! Em làm cái gì thế này…?_ Đôi mắt anh đỏ ngầu, hướng thẳng về phía cô, khổ đau, điên dại… có chút gì đó hoang dã trong đáy mắt.
_ Em…_ Candy thật sự không biết phải đối diện như thế nào với anh… Cô níu chặt vào mép bên cửa sổ, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang.
_ Xuống ngày đi nào… anh xin em..!_ Katsuki cố gắng kiềm chế cơn run rẩy vì sợ hãi, tiến lại gần cô.
_ Không!!!!! Anh tránh ra!!!!_ Candy nhắm chặt mắt, cố gắng dùng hết sức lực hét lên!!!
Katsuki đứng khựng lại!! Ngước nhìn cô!!!
_ Em xin anh… đừng tiến lại gần nữa…!!!_ Candy cắn chặt môi, mùi tanh tưởi của máu xộc vào cổ họng. Cảm giác đau đớn dằn vặt không ngừng dày vò cô.
_ Candy à…_ Salasa cũng không ngờ, Candy vẫn cứng đầu ngoan cố như vậy!! Neyuli cũng mở to đôi mắt, kinh ngạc không thốt nên lời.
_ Anh cũng xin em…! Đừng làm anh sợ!_ Katsuki nhìn Candy, ánh mắt khẩn thiết vô cùng.
_ Không…_ Candy lắc đầu…
_ … Anh cầu xin em…! Candy à…!_ Katsuki từ từ khuỵu gối. Anh quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo, ngước nhìn cô, từ khóe mắt một dòng lệ tuôn trào_ anh đã sai thật rồi… anh sẽ để em được bên cạnh người con trai ấy… anh sẽ ra đi… sẽ không níu giữ em bên mình nữa… bởi vì thế… anh cầu xin em… hãy xuống đi…hãy cho anh được sửa chữa lại lỗi lầm… anh biết… anh đã sai… đã sai thật rồi… Candy!_ Cả thân hình cao lớn của anh dường như đang run rẩy. Trái tim anh đau đớn tựa muôn ngàn mũi kim nhọn xuyên vào… cảm giác tê buốt len lỏi khắp người…anh cố gắng lắm mới có thể thốt ra mấy câu như vậy.
_ …_ Candy nhắm chặt mắt, không muốn bản thân chứng kiến cảnh tượng này thêm 1 giây nào nữa. Môi cô run run, khẽ lắc đầu_ em xin lỗi… Kat-kun.. nhưng đã không còn gì nữa rồi…. người đó đã biến mất… không kịp nữa… không còn kịp nữa…
Katsuki sững sờ. Tâm trí anh bị chấn động mạnh. Cô đang nói cái gì vậy?!!! Tại sao?!!!
Candy tiếp tục, có chút ngậm ngùi cay đắng:
_ Hãy để em ra đi thanh thản. Có được không anh?_ cô hỏi anh, giọng nói rất nhẹ…nhẹ như một cơn gió thoảng.
Trái tim anh dường như dần dần đóng băng lại…
_ Anh không sai… chỉ có em lựa chọn sai lầm… tất cả là tại em… tại em quá ích kỷ… là tại em mà thôi… _ nước mắt nóng hổi, không ngừng lăn dài trên má, cả khuôn mặt cô nhợt nhạt trắng xanh, không chút sắc hồng, cảm giác bi thương hiện rõ_ bởi vì như thế… anh đừng đau khổ nữa… cũng đừng dày vò bản thân mình… Kat-kun à… thật ra… không phải em không yêu anh… chỉ có điều… trái tim em quá nhỏ bé… quá nhỏ bé để chứa đựng bóng hình của 2 người… em xin lỗi… đừng níu kéo em nữa… thế gian này, đối với em, không có người đó chẳng khác nào cõi chết… cho em ra đi không vướng bận gì …có được không anh?_ Candy lại hỏi thêm 1 lần nữa… đôi mắt xanh đầy khẩn thiết van nài_ … Kat-kun à… em cũng cầu xin anh… đừng vì em mà khiến bản thân đau buồn thêm 1 lần nào nữa… em nợ anh quá nhiều… chẳng thể nào trả hết…bởi vậy nên…_ Candy hít 1 hơi thật dài, rồi lại tiếp_ nếu như kiếp sau thật sự tồn tại… em thề sẽ gặp anh và yêu anh đầu tiên… yêu thay cho cả kiếp này… Vĩnh biệt anh… cảm ơn …. Và xin lỗi…
… Trong kí ức của anh ngày hôm đó… chỉ tồn tại 1 màu trắng xóa… với rèm cửa màu xanh không ngừng tung bay… những giọt lệ lấp lánh rơi xuống nền nhà lạnh lẽo… bốc hơi không còn dấu vết…”
** END FLASH BACK**
… Katsuki từ từ mở mắt ra… 2 thái dương không ngừng co giật…
… anh cắn chặt môi… nước mắt chẳng thể nào rơi ra được nữa… bởi vì dòng lệ đã cạn khô mất rồi…
… anh nhìn đôi bàn tay mình… cảm giác bất lực đè nặng… ngày hôm ấy… đôi tay này đã chẳng thể nắm lấy tay cô… đôi tay này đã chẳng thể níu kéo cô ở lại…. cô đã ra đi…đã rời xa anh thật rồi… -------------------------------------------------------------------
Một cô gái với khuôn mặt lạnh lùng băng giá, đôi mắt đen sắc bén nhìn chằm chằm vào một điểm vô định . Ánh nắng chiều tà hắt nhẹ lên cô, khiến cho cái sắc lạnh nơi cô dường như dịu bớt. Có chút gì đó ấm áp khẽ tỏa ra…điện thoại được kề sát bên tai, cô đang nhẫn nhịn chờ đợi đầu dây bên kia nhắc máy…
_ “ Alo”
_ Tớ đây.
_ “ ừ, tớ biết mà!”
_ Cậu vẫn khỏe chứ?
_ “ Tất nhiên rồi. Tớ sống rất tốt! Tớ nghĩ cậu cũng khỏe, đúng không?^^”
_ Ừ.
_ “ Dạo này cậu thay đổi hẳn đó Hanachi à!”
_ Vậy ư?_ Cô hỏi lại, khóe miệng khẽ nhếch lên như đang cười.
_ “ ừ. Thật đó”
_ Cậu cũng thay đổi đó thôi.
_ “ tình yêu khiến người ta thay đổi mà ^^”
_ Không hẳn vậy đâu.
_ “ đừng có chối, cậu là ví dụ điển hình để chứng minh đấy ^^”
_ Đừng có nói thế._ Hanachi không giận, chỉ khẽ mỉm cười.
_ “ Thật mà! Dạo này cậu chẳng lạnh như xưa nữa! Ấm hơn 1 chút rồi! Mà thực ra, có lẽ chẳng ai ngờ được chuyện này đâu nhỉ? Cậu và Katsuki lại trở thành người yêu của nhau! Đúng là đáng kinh ngạc”
_ Không gì là không thể. Chẳng phải sao?
_ “Ừm. Nhưng dù sao thì vẫn là chuyện đáng kinh ngạc”
_ Ừ, ngay cả bản thân tớ còn có chút giật mình. Có lẽ tình yêu mà Katsuki dành cho Candy đã khiến bản thân tớ cảm động tự lúc nào không hay biết.
_ “ Candy…_ Đầu dây bên kia khẽ nhắc lại tên của người con gái ấy, trong đó có chút gì đó nghèn nghẹn, có cảm giác như đang mắc cứng lại nơi cổ họng”
_ Cậu đừng xúc động quá như vậy…_ Hanachi khẽ cắn môi, dường như cô cũng đang kìm nén điều gì đó.
_ “ tớ xin lỗi…”
_ Cậu quyết định có đi hay không?_ Bỗng dưng Hanachi hỏi 1 câu kì lạ.
_ “ Tớ không đi đâu. Thật sự chẳng muốn đến đó. Sẽ buồn lắm…”
_ Ừ…
_ “ Vậy thôi nhé. Tạm biệt. Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe”
_ Cậu cũng vậy.
Hanachi dập máy. Cô nhìn xa xăm, ánh mắt như có 1 màn sương che phủ…….Vậy là… đã 2 năm trôi qua rồi……..
Neyuli và Ken đứng bên cạnh nhau, không nói một lời. Cảnh hoàng hôn buông xuống đọng lại trong mắt mỗi người thứ ánh sáng màu đỏ ối nhức nhối. Cô khẽ tựa đầu vào vai anh, cố gắng nép vào lòng anh một cách thật thoải mái. Ken ôm lấy bờ vai cô 1 cách dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương lo lắng.
_ Anh này…
_ Sao vậy em?
_ Họ ở đó… liệu có hạnh phúc không?_ Neyuli nhìn lên bầu trời, ánh nắng đang dần dần tắt, những đám mây cũng được nhuộm một màu hồng kì lạ. Đôi mắt cô có chút gì đó long lanh.
_ Tất nhiên là tốt rồi…_ Ken cố gắng mỉm cười.
_ Chúng ta được như thế này… đều là nhờ họ….
_ Ừm…_ anh khẽ đáp lại.
_ em… thật sự cảm thấy … vô cùng có lỗi…_ Cô cắn nhẹ môi, cố gắng không để bản thân quá xúc động.
_ Đừng vậy mà… em đã làm hết sức rồi…
_ … anh à, chúng ta có nên đến đó không?_ Cô ngước nhìn anh, ánh mắt đen láy xoáy vào đôi mắt xanh biển của anh.
_ Tại sao lại không?_ Anh hỏi lại cô, trên môi nở 1 nụ cười, tay khẽ vuốt ve mái tóc đen dài mềm mượt của cô.
_ Nhưng mà…_ Cô có chút ngập ngừng.
_ Em đâu có lỗi gì, đừng tự trách mình như vậy… chỉ cần chúng ta hạnh phúc, sống thật hạnh phúc, thì coi như đã trả lại cho hai người đó những gì chúng ta nợ rồi…_ Anh hôn nhẹ lên trán cô, rồi ôm cô vào lòng, ánh mắt lại hướng về nơi xa xăm nào đó.
_ Vâng._ Cô dụi đầu vào vòm ngực anh… đáp lại…
----------------------------------------------------------------------------------
_ Papa!! mama!!!_ mấy cánh tay nhỏ xíu đáng yêu giơ lên, giọng nói dễ thương trong sáng vô cùng.
_ Anh kìa._ 1 cô gái xinh đẹp với mái tóc dài khẽ mỉm cười, kéo người chồng lại_ anh bế bé Mun đi, con nó đòi anh kìa, em bế Ju cho!^^_ cô đưa tay bế bổng cậu nhóc kháu khỉnh lên, miệng dỗ dành_ Ju ngoan, mẹ thương!_ cậu nhóc típ mắt lại, đôi môi bé xinh cong lên, dường như đang rất thích thú. Cậu nép vào lòng mẹ như làm nũng, cảm nhận được hương thơm quen thuộc liền tỏ ra vô cùng mãn nguyện.
_ Ừm_ anh tiến lại gần, ôm lấy đứa con gái bé nhỏ. Cô bé mở to đôi mắt đen lay láy, nhìn chằm chằm vào ông bố, bàn tay bé xíu níu chặt áo anh. Anh nhìn vợ mình, bất giác bật cười_ Sao nhóc Ju thích em thế hả trời? Con trai thì phải chơi với ba chứ?!
_ Em làm sao biết được, bé Mun cũng vậy đó thôi!_ Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt dịu dàng như nước hồ thu thăm thẳm.
_ Ừ._ Anh nhún vai.
_ Mà anh này, liệu họ có đến không nhỉ?
_ Chuyện gì?
_ Cuộc hẹn 2 năm trước… chẳng phải đã hứa sẽ sang thăm chúng ta sao?
_ ừm, có lẽ họ sẽ đến thôi._ Anh trầm ngâm 1 chút, rồi thái độ ngay lập tức vui vẻ trở lại_Hay để anh chơi với Ju cho nào, em đưa Ju đây, em bế bé Mun đi!_ anh lại sát bên cô, đưa tay định ôm lấy cậu nhóc, nhưng cậu nhóc vội vàng ôm lấy mẹ, dụi dụi đầu, tỏ ra không vừa ý khiến mái tóc vàng lơ thơ xù hẳn lên. Cậu nhóc đáng yêu như thiên sứ, huơ huơ bàn tay bé nhỏ xinh xắn như muốn bàn tay anh tránh xa khỏi mình , giương đôi mắt to tròn màu xanh cây hiếm có giống như mẹ mình, nhìn anh chằm chằm, tỏ thái độ có chút gì đó “ thù địch”. ^^
Anh thở dài 1 cái, thật sự bó tay với đứa con trai bé nhỏ của mình. Cô thấy vậy, khóe miệng khẽ cong lên, 1 nụ cười ngọt ngào xuất hiện_ thôi vậy, có lẽ tại Ju giống em, cũng giống như bé Mun giống anh, nên nó mới thế này!
_ Hai đứa sinh đôi mà lại trái tính nhau như cực âm với cực dương ấy!_ Anh lắc lắc đầu, ngao ngán._ chỉ có điều… _ anh nghiêm mặt, nói không có chút gì là đùa cợt_ Chúng dễ thương quá mức! Thật sự chẳng làm gì được!
Cô muốn đưa tay lên bịt miệng cười, nhưng không thể nên đành quay mặt đi, cả người run lên, cuối cùng kìm nén không được đành phải bật cười thành tiếng.
Anh nhìn cô, rồi ngồi phịch xuống ghế salon,tỏ ra giận dỗi chẳng khác nào một đứa trẻ, mặt dài ra, 2 hàng lông mày nhíu chặt. Cô thôi không cười anh nữa, ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn anh với ánh mắt kì lạ, rồi khẽ khàng:
_ Anh à… cảm ơn anh…
_ Tại sao em lại nói vậy chứ?_ Anh quay lại nhìn cô.
_ Bởi vì bây giờ em rất hạnh phúc. Tất cả là nhờ có anh!_ Cô lại mỉm cười, nụ cười ngọt ngào có chút hương vị của nắng._ Cảm ơn anh vì ngày hôm đó đã đến kịp… cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã dành cho em. Em luôn tự hỏi rằng, vì lẽ gì anh lại dành cho em nhiều thứ như vậy…_ Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen của anh, ánh mắt chất chứa nhiều điều muốn nói.
Anh hôn nhẹ lên trán cô 1 cái, rồi nở 1 nụ cười rạng rỡ:
_ Đơn giản chỉ vì anh yêu em! Candy!
…………………………………… End…………………………..