chap 5:
Candy chạy về và lục tung cả chiếc tủ đựng những đồ dùng của ba mẹ lên. Và quả nhiên , không ngoài dự đoán, Candy tìm thấy bức ảnh 1 người đàn ông già có khuôn mặt lạnh lùng, đáng kính, nhưng có nét gì đó vô cùng thân thuộc và hiền từ, bên cạnh là mẹ Candy khi còn trẻ với nụ cười trên môi. Không ai khác, chính là ông ngoại. Trong trí nhớ của Candy vẫn luôn mơ hồ về 1 bức ảnh mà ba đã giấu mẹ cho Candy xem. Đó là bức ảnh này. Phía sau là 1 địa chỉ lạ và tên 1 tập đoàn: tập đoàn AKT.
Candy ngồi ăn tối 1 mình giữa căn phòng lạnh lẽo. Cố gắng ăn từng thìa, nhưng bụng Candy thì vẫn đang quặn đau, không thể nuốt trôi được. Candy ngước mắt nhìn người quản gia già đang lo lắng khi thấy Candy như vậy. Candy ngồi lại ngay ngắn, chỉ vào 1 chiếc ghế rồi nói:
_ Ông ngồi xuống đi ạ!!
_ Vâng,cô chủ! _ ngồi xuống theo lời Candy_ có chuyện gì vậy!??
Candy đặt bức ảnh mình tìm thấy trước mặt ông. Trong 1 thoáng, mặt ông biến sắc. Khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên tột độ. Candy chậm rãi hỏi:
_ Đây là ông ngoại của con phải không ạ?
_... Vâng..., cô chủ._ ông im lặng 1 lúc rồi khẽ đáp.
_ Ông con là... chủ tịch tập đoàn AKT ở Nhật?
_ ...V..â.ng._ ông run run.
_ Vậy thì... ông hãy đặt cho con 2 vé máy bay đi Nhật dùm. Càng sớm càng tốt.!
_... Cô.. Cô ..chủ à!!!_ Ông hốt hoảng kêu lên._ Không thể được... người đó... sẽ không...
_ Dù là bằng cách gì thì con vẫn phải làm thế_ Candy mím chặt môi_ nếu không thừa nhận thì con sẽ làm mọi cách để ông ấy phải thỏa hiệp... con đã bị dồn vào đường cùng rồi.
_ Ông ... ấy..., đã từng chấp nhận lời ... xin lỗi của ba cô rồi...._ ông cố gắng nói ra từng câu_ nhưng... tôi không nghĩ...ông đã tha thứ cho việc...
_ Con biết ông nghĩ gì... nhưng... dù phải từ bỏ cả tên họ của mình... con cũng chấp nhận._ Candy ngắt lời người quản gia_ nếu ông hiểu cho con thì hãy làm theo những gì con nói..._ Candy nhìn thẳng vào mắt người quản gia.
_ Tôi hiểu. Tôi sẽ làm ngay... thưa cô chủ_ Ông run run đáp lại, và quay đầu nhìn vào nơi khác. Bởi vì, ông không thể nhìn thẳng vào mắt Candy. Đôi mắt sâu thẳm chứa đựng nỗi đau không tưởng và ánh nhìn sắc lạnh, chứa đựng sự căm thù cuộc đời tàn nhẫn...
Candy không nói gì. Chỉ đứng dậy rồi bước vào phòng, đóng sập cánh cửa lại.
" Ba mẹ hãy đợi Candy nhé... mối thù này con nhất định sẽ trả đầy đủ.... Candy này sẽ dìm cả nhà ấy xuống địa ngục... đặc biệt là bà phu nhân phó giám đốc Hans... rồi bà sẽ biết... sự trả thù của Candy là như thế nào"
Ngày hôm sau, Candy cùng người quản gia đi đến 1 nơi, đó là nhà Kid. Dù thế nào thì Candy vẫn thấy lo lắng. Ít ra, cũng phải nói lời tạm biệt Kid. Dù 2 nhà sát bên nhau, nhưng cổng ngược hướng nên phải vòng vèo mãi mới tới nơi. Chiếc xe từ từ dừng lại. Cánh cổng sắt khép chặt. Hình như không có ai ở nhà. Người quản gia mở cửa cho Candy bước xuống, không quên hỏi:
_ Nhà này có phải không? cô chủ!!
_ Ừm. _ Candy nhìn vào biển tên, khẽ đáp.
Từ đằng xa, 1 cô gái trẻ đi tới, tra chìa khóa vào ổ để mở cổng. Người quản gia ngay lập tức hỏi:
_ Cho tôi hỏi, Cô là...?
_ Tôi là người giúp việc ở đây. Nhưng mà ông bà chủ và con cái đã đi du lịch rồi. Chắc phải 2, 3 ngày nữa mới về.Có chuyện gì không ạ?
_ À tôi...
_ Ông à, đi thôi_ Người quản gia chưa kịp nói thì Candy đã vội ra lệnh, rồi cúi chào_ Em chào chị!!_ Và quay đi.
_ Chào cô_ Ông vội vàng chào 1 câu rồi mở cửa xe cho Candy. Chiếc xe lăn bánh rồi đi khuất dần.
Đến lúc này, cô giúp việc mới thốt ra được khỏi miệng:
_ V..â..ng! _ Chắc bởi vì cô đang giật mình trước vẻ bề ngoài của Candy" Woa, cô bé đó đẹp thật đấy!!!Hơn hẳn bé Sakura luôn ( em gái Kid, cũng thuộc hàng đại mĩ nhân đó nhé>.