Đơn Kiếm Diệt Quần Ma

Quái thiếu niên giở chín mươi bảy thức Phi Long Chưởng của Truy Hồn Phán năm xưa đã nhờ môn võ này xưng hung khắp giang hồ. Oai lực môn chưởng pháp này là ở trên cao đánh lộn xuống khi hết đà người vừa rơi xuống, hai chân vừa đụng mặt đất lại nhảy lên ngay tức thì, xa xa trông như thần long dương oai múa vuốt, đảo lộn mây mưa, làm tối tăm cả trời đất vậy.

Cưu Thần Sách Thiên Lý vẫn ỷ có Mê Ly Ảo Hình Chưởng đối địch, nhưng quái thiếu niên cứ ở trên không đánh xuống, buộc y phải nhún mình ngửa mặt lên mà chống đỡ. Đánh như vậy Sách Thiên Lý rất tốn hơi sức, chỉ trong chớp mắt, đã đánh hơn nửa tiếng rồi.

Sách Thiên Lý đã thấy đầu, cổ và hai cánh tay tê tái dần, bèn nghĩ thầm:

- Nguy tai, cứ thế này mãi có lẽ sẽ bị tên thiếu niên này dùng xảo kế hạ mất.

Nghĩ đoạn, y vội nhảy ra ngoài xa ba trượng, vừa tránh kịp thế Kim Long Thổ Chu của đối thủ, chỉ nghe sức gió lướt qua bên tai, mấy chục sợi tóc mai đều bị nhổ sạch hết.

Sách Thiên Lý vừa ra khỏi vòng chiến thì quái thiếu niên cũng hạ mình xuống đất, mặt tỏ vẻ khinh bỉ. Sách Thiên Lý cứ trợn mắt nhìn quái thiếu niên, mười ngón tay hơi co lại chỉ trực nhảy xổ lại đánh, trên đầu hơi khói bốc lên, da mặt rung động, trông y không khác gì quỷ nhập tràng vừa ở dưới đất chui lên vậy.

Thấy thái độ kỳ lạ của đối thủ, quái thiếu niên biết Sách Thiên Lý định giở môn La Hầu Sát Công để tấn công mình đây, liền nghĩ thầm:

- Như vậy cũng hay, đỡ tốn công dụ y giở môn võ này ra!

Lúc ấy La Hầu Sát Công của Sách Thiên Lý đã vận khắp người rồi, hai mắt lộ ánh sách xanh biếc, đi từng bước một tiến tới gần quái thiếu niên, song chưởng đưa ra một chưởng nóng hổi, định bao xung quanh người quái thiếu niên. Quái thiếu niên cũng lùi từng bước một, lùi tới lan can cạnh tế đàn, đã hết đường lui nên không né tránh, mà lại đứng yên không cử động.

Sách Thiên Lý tưởng đối phương sợ hãi La Hầu Sát Công của mình nên mới kinh hãi đứng yên như vậy, trong lòng mừng thầm, tiến tới chỉ còn cách nhau hai thước thôi, cổ họng y bỗng thét lớn một tiếng, song chưởng như cuồng phong đẩy tới định ấn vào ngực quái thiếu niên.

Quái thiếu niên bỗng ngồi xổm xuống tránh. Hai tay của Sách Thiên Lý vừa nắm phải lan can đá chỉ nghe thấy “bộp” một tiếng, đom đóm lửa bắn trên mặt lan can đá thì đã có hai dấu bàn tay in sâu rồi. Một bàn tay in rõ bảy ngón và cả hai đều to lớn khác thường. Vì La Hầu Sát Công tụ vào hai tay lẽ dĩ nhiên phải to lớn hơn lúc thường nhiều. Quái thiếu niên ngồi xổm xuống một cái, vội lẻn ra ngay phía sau Sách Thiên Lý. Chàng trông thấy tay đối phương có một bàn tay bảy ngón thì biết ngay là kẻ thù giết mẹ mình rồi, nhiệt huyết bỗng bốc lên ngùn ngụt, hai mắt đột nhiên lộ sát khí. Sách Thiên Lý hai tay đánh phải lan can đá, biết là thất thế, liền nhảy lên cao, hai chân đạp mạnh một cái, băng ngang sang bên hơn hai trượng, thân hình xuống tới mặt đất rồi mà hai tay vẫn còn giữ thế.

Lúc này, quái thiếu niên mới tiến lên từng bước một, trầm giọng hỏi:

- Năm xưa ở bờ sông Gia Linh, trong làng đánh cá nọ, một tên chó má hèn mạt ra tay hạ sát một người đàn bà yếu đuối, tên ấy có phải là ngươi không?

Cưu Thần Sách Thiên Lý với giọng cười gian giảo đáp:

- Phải, lần ấy thật may mắn cho tên tiểu bối Tạ Văn trốn thoát.

Nói xong, y lại phát động La Hầu Sát Công, song chưởng đưa ra, nhưng lần này y dùng hết mười thành công lực, một luồng gió nóng lại đẩy thẳng vào giữa ngực quái thiếu niên. Quái thiếu niên mỉm cười, múa chưởng nghênh đón luôn song chưởng của đối phương. Sách Thiên Lý bỗng cảm thấy chưởng lực của mình bị chưởng lực của đối phương đẩy lui trở lại, chưa kịp nghĩ cách đối phó thì hai mắt đã tối sầm lại, thân hình bị một luồng khí mạnh vô cùng đẩy bắn ra phía xa.

Nhờ có nội công thâm hậu, Sách Thiên Lý đụng phải thềm đá, chỉ kêu “hự” một tiếng, sử dụng ngay thế Lý Ngư Phiên Thân (cá chép lộn mình) nhảy một cái, khiến thân hình đứng thẳng dậy, đồng thời quay đầu bỏ chạy. Thân hình của quái thiếu niên còn nhanh hơn, đuổi theo tới gần, giơ tay ra vồ lấy hai vai của Sách Thiên Lý, chỉ nghe thấy “lắc cắc” hai cánh tay đã rời khỏi khớp, như là bị chặt gãy vậy. Quái thiếu niên còn điểm thêm chín âm huyệt của Sách Thiên Lý nữa. Lúc ấy đầu và trán của Sách Thiên Lý toát đầy mồ hôi lạnh, gân trên mặt co lại rồi lại căng ra, đau khổ khôn tả, muốn nói nhưng không sao nói được. Quái thiếu niên vẫn tươi cười như thường chứ không có vẻ thương hại chi hết sự đau khổ của Sách Thiên Lý cả, và còn cười nhạt nói:

- Sách Thiên Lý, ta phải cho ngươi chết một cách minh bạch, nói thật cho ngươi biết, thiếu gia đây chính là con của Truy Hồn Phán Tạ Văn, môn thủ pháp Thất Nhật Tảo Âm Đoạn Hồn của ta, dù ngươi có thiên thần hạ phàm, cũng không thể nào cứu nổi. Thiếu gia đã định tâm cho ngươi từ từ đau khổ mà chết, như vậy mới tiêu được thù hận trong tim ta.

Nói xong, chỉ thoáng một cái, chàng đã đi mất dạng rồi. Bốn bó đuốc cắm bốn góc tế đàn đã cháy sắp tàn rồi kêu lốp bốp vài tiếng, rồi tắt dần. Lúc ấy tế đàn lại trở nên tối đen như lúc đầu.

Sáng sớm hôm sau, trên tiểu đạo từ Hà Giang tới Nhâm Khấu, có một thư sinh tuổi trẻ, đẹp trai vô cùng, tay cầm chiếc quạt giấy phe phẩy ung dung đi từng bước một, thoáng trông không khác gì người bình thường đi đường, nhưng sự thật là chàng đi rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đi được ba mươi trượng rồi.

Thiếu niên đó chính là Quái Thủ Thư Sinh Tạ Vân Nhạc, vì tránh lộ hành tung, nên chàng không đi đường cái quan lên kinh mà lại đi tiểu lộ. Chàng định đi Nhâm Khấu, qua Bá Huyện, Cố An và Phong Đài, rồi mới tới Bắc Kinh. Đêm hôm qua, chàng giết chết Cưu Thần Sách Thiên Lý xong, vội trở về khách sạn thu xếp đồ đạc rồi lên đường tức thì. Nên sáng hôm nay, lúc mặt trời mọc thì chàng đã tới Hà Giang phủ rồi.

Nhị Thập Lý Phố ở phía chính bắc phủ Hà Giang, cây cối mọc um tùm, sự thật nơi đây chỉ là một cái làng nhỏ mà thôi, nhưng giữa phố cũng có một con đường lớn dài chừng bốn năm mươi thước. Vì Nhị Thập Lý Phố này là con đường đi thông tới Nhâm Khấu, khách thương buôn lai vãng rất đông, khiến nơi này náo nhiệt hơn xưa rất nhiều. Trên đầu đường có tiểu điếm bán rượu, ngoài cửa chỗ dưới giàn bí có bày mấy bộ bàn ghế. Ngoài rượu, tiệm này còn bán cả thịt bò khô, đậu phộng rang, bánh bao... Trong tiệm còn có mười mấy căn phòng nhỏ cho khách ngủ trọ.

Lúc ấy, đã có bốn năm người ngồi uống rượu trò chuyện ở một cái bàn nhỏ. Vân Nhạc vừa tới, liền kiếm ngay chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Một ông lão đầu tóc bạc phơ, sắc mặt vàng khè, ho luôn mồm hình như đang bị ốm, từ từ đi tới, hỏi với giọng khàn khàn:

- Chẳng hay khách quan định dùng điểm tâm món gì?

Tạ Vân Nhạc cười nói:

- Thưa cụ, cháu đi đường cả đêm, trong bụng cũng đói, chẳng hay có thứ gì có sẵn không phải nấu nướng thì cho cháu mấy món ăn cho đỡ đói. Ông già dạ một tiếng và trả lời có có luôn mồm, rồi quay đầu ngó vào bên trong kêu lớn:

- Uyển Nhi, cháu dọn mười cái bánh bao không nhân, một ấm rượu và hai cân thịt bò đêm hôm qua còn lại, bưng cả ra đây để vị khách quan này dùng.

Trong nhà có tiếng người trả lời:

- Cháu bưng ra ngay đây ạ.

Giọng nói rất êm dịu, tựa như tiếng nói của một cô bé vậy.

Ông già vừa cười vừa nói với Vân Nhạc rằng:

- Thưa khách quan, xin ngồi đợt giây lát, cháu nó nhóm bếp xong là bưng ra ngay.

Nói xong, ông lão liếc mắt nhìn Vân Nhạc với thâm ý bên trong, ho hai tiếng, rồi quay ghế để ở cạnh cửa ngồi xuống, hai mắt lim dim như dưỡng thần vậy. Vân Nhạc đưa mắt nhìn quanh, khách khứa ngồi ăn tại đây đều là những người quê mùa lao động cả, riêng có một bàn, có hai người tuổi trạc bốn mươi, mắt to mày rậm, ăn mặc võ trang, trông rất hung hãn, trên vai đeo đại đao, vừa uống rượu vừa ngắm ông lão, thỉnh thoảng cười nhạt một tiếng. Thấy vậy chàng liền sinh nghi, nghĩ thầm:

- Ông già này chắc là nhân vật võ lâm, xem ra hai người kia tới đây vì ông ta cũng nên.

Chàng đang nghĩ ngợi, bỗng nghe bên tai có tiếng nói lanh lảnh như chuông bạc kêu:

- Thưa ông, cháu đã bưng thức ăn ra đây, mời ông dùng, để nguội ăn không ngon đâu.

Vân Nhạc vội quay đầu lại nhìn, bỗng sáng mắt ra. Thì ra, chàng trông thấy một thiếu nữ chừng mười bốn mười lăm tuổi, tuy mặc áo vải mộc mạc nhưng sắc đẹp thiên phú của nàng thì không thể che lấp, hai má ửng hồng, đôi mắt long lanh vừa đẹp vừa to tròn đang nhìn về phía mình, hai tay bưng một cái mâm vuông đựng đầy bánh bao nóng hổi.

Cô nương nọ thấy Vân Nhạc quay lại nhìn mình, xấu hổ đỏ mặt tía tai, vội cúi đầu xuống, rồi để từng đĩa bánh một lên bàn, xoay lưng một cái chạy thẳng vào trong nhà mất dạng. Thấy cô bé đẹp vô cùng, Vân Nhạc tuy không có tà tâm gì nhưng lại nghe thấy hai đại hán nọ khẽ nói:

- Lão đại, thật không ngờ lão già đau ốm kia lại có con nhỏ xinh xắn thế nhỉ?

Tên nọ “hừ” một tiếng rồi nói:

- Anh lại giở cái bệnh ấy ra rồi. Lát nữa, Thiết Sơn Nhị Điểu tới, con nhỏ ấy sớm muộn gì cũng là của anh, hà tất phải nóng tính như thế làm gì!

Vân Nhạc giật mình kinh hãi, nghĩ thầm:

- Chắc chúng nó đang nói đến cô bé đây. Hai tên này chắc là dâm tặc hạ lưu cũng nên. Nhưng có Vân Nhạc ta ở đây thì xem chúng bay làm nên trò trống gì hay không!

Hình như ông lão nọ cũng nghe thấy hai tên đại hán nói chuyện với nhau nên sắc mặt đại biến, khẽ hé mở mắt nhìn hai tên đại hán rồi nhắm nghiền như cũ, chỉ có điều ánh mắt như điện chớp, không có vẻ gì là bệnh hoạn cả. Một lúc sau, ông lão nằm trên ghế tựa như đã ngủ say rồi, và cũng không còn ho như lúc trước nữa.

Lúc ấy bốn bề yên lặng như tờ, các thực khách đều lên đường đi Nhâm Khấu cả, chỉ còn lại hai đại hán và Vân Nhạc vẫn ngồi như cũ uống rượu. Hai tên đai hán cứ nhìn ngược xuôi, có vẻ nóng lòng vô cùng, miệng thì lẩm bẩm chửi rủa luôn. Đột nhiên, trong nhà có một đứa bé chừng sáu bảy tuổi chạy ra, vẻ mặt khả ái dễ thương, hai mắt tròn to đen nhánh, bộ mặt trông rất ngây thơ, gọi:

- Ông ơi, ông ơi!

Thằng bé chưa dứt lời thì đã thấy cô nương chạy theo ra, thoáng trông thấy Vân Nhạc vẫn còn ngồi đấy. Cô nương nọ ngẩn người ra giây lát, và ngừng chân lại không đuổi theo thằng bé nữa. Ông già vừa bị đứa bé gọi dậy, liền ôm đứa bé, cười hỏi:

- Thanh Nhi, cháu tinh nghịch gì thế, lại làm chị cháu tức giận rồi phải không?

Đứa bé bĩu môi:

- Ông, cháu có nghịch ngợm gì đâu! Cháu chỉ ăn thêm một cái bánh bao mà chị đã đánh cháu rồi. Ông xem chị ấy có hư hay không?

Ông già cười ha hả, giọng cười rất hùng mạnh. Cô nương nọ tiến tới gần khẽ nói:

- Bệnh ho của ông chưa khỏi hẳn, mà ông lại cười lớn tiếng thế rồi!

Nói xong, nàng ẵm luôn đứa bé vào lòng. Ông già thở dài một tiếng, lại nhắm mắt lại. Nghe thấy tiếng cười của ông lão, hai đại hán nọ liền biến sắc mặt, bỗng từng đằng xa có mấy tiếng huýt còi đưa tới. Chí trong giây phút đã thấy bốn người chạy nhanh tới, người nào khinh công cũng đều tài giỏi cả. Thấy mấy người nọ tới, cô gái mặt lộ vẻ sợ hãi, vội lùi tới cạnh bàn Vân Nhạc.

Thây vậy, Vân Nhạc vừa cười vừa nói:

- Cô nương cứ việc đưa đệ đệ cho tôi giữ cho.

Cô nương nọ quay đầu cười gượng, liền đưa đứa bé cho chàng và nói:

- Huynh làm ơn ẵm đệ đệ tôi vào nhà trong thì hơn. Bọn người này tới đây để sinh sự với ông tôi đấy. Chưa biết chừng sẽ đánh nhau cũng nên!

Vân Nhạc cười đáp:

- Không sao, cô nương phải giữ lấy thân mình trước.

Cô nương nọ mỉm cười, rồi lẻn tới phía sau ông lão. Lúc ấy ông lão vẫn nhắm mắt ngủ, hình như không biết phong ba sắp tới vậy. Bốn tên phỉ đồ đứng ngang hàng ở trước ghế trúc chỗ ông lão đang nằm, tên nào tên nấy đều lộ vẻ hung ác, nhìn mặt ông lão không chớp, nhưng khi chúng thấy cô nương nọ tới phía sau ông lão thì đổi ngay ánh mắt dâm tà. Hai tên đại hán tới trước cũng rút đại đao ra cầm ở tay, đứng dậy giữ thế thủ, hình như sợ ông lão gây thiệt mạng vậy.

Một tên phỉ đồ vừa gầy vừa cao trong bọn đột nhiên lên tiếng trước:

- Phó Lục Quan, mi đừng giả bộ nữa. Mỗ, Hạ Đức Bưu kiếm mi đã năm năm rồi, khôn hồn thì đem quyển kinh kia ra đi, may ta còn chừa cho con đường sống!

Chỉ nghe thấy ông già quát lớn một tiếng như sấm động, hai mắt mở to, phi thân lên cao, hai tay nhằm bốn tên phỉ đồ đánh xuống. Bốn tên phỉ đồ không kịp phòng bị, bị chưởng phong của ông lão đẩy lui, thân hình ngả nghiêng suýt ngã. Ông lão nhảy ra phía xa hơn hai trượng, giận dữ nhìn bọn phỉ đồ, và thở hổn hển không ngớt.

Uyển cô nương thấy vậy, lo sợ quá, vội nhảy tới phía sau Hạ Đức Bưu giơ tay lên đánh mạnh xuống. Nghe thấy tiếng gió, Hạ Đức Bưu vội xoay người, ngồi xổm xuống giơ hai tay lên đỡ. Thân hình bé nhỏ như cành liễu của Uyển cô nương bị tên nọ đẩy mạnh một cái, bắn lên trên không. Nhưng Uyển cô nương cũng không phải tay tầm thường, ở trên không lộn một vòng, phi thân xuống ngay chỗ cạnh ông lão.

Ông lão giận dữ nói:

- Uyển Nhi, cháu chớ có lỗ mãng ra tay làm gì! Mau bảo vệ lấy Thanh Nhi.

Uyển cô nương nước mắt thành dòng, liền lên tiếng trả lời:

- Thưa ông...

Ông lão trợn mắt quát mắng rằng:

- Sao cháu không nghe lời ông? Mau đi ngay!

Nói tới đó, ông lão lại lên cơn thở một hồi, sau đó ho luôn mấy tiếng. Bất đắc dĩ, Uyển cô nương quắc mắt nhìn bọn phỉ đồ, từ từ lui tới cạnh Vân Nhạc. Đứa bé ngồi trong tay Vân Nhạc cứ hỏi han luôn, Vân Nhạc vuốt mặt nó và trả lời qua loa cho nó khỏi hỏi thêm, hai mắt luôn chú ý tới mọi chuyện trước mặt. Lúc ấy, Hạ Đức Bưu giương đôi mày rậm lên, cười ngông cuồng một hồi rồi nói:

- Phó lão nhị, nghĩ lại năm xưa mi thoát được, nhưng lại trúng Hồng Sa Chưởng của mỗ bị thương nặng. Những người bị Hồng Sa Chưởng của mỗ đánh phải, khó bảo toàn được tánh mạng, vì không có thứ thuốc nào có thể chữa khỏi. Mi ỷ có nội công tinh thâm, kéo dài được năm năm tính mạng như thế này, kể cũng là khá lắm rồi. Tiếc rằng mi lại bị Hạ mỗ tìm thấy, còn muốn nói gì thì cứ nói. Mi càng tức giận bao nhiêu thì chết nhanh bấy nhiêu. Nếu mi cứ chấp mê bất ngộ không chịu đem quyển kinh ra giao cho lão gia thì trước mặt Thiết Sơn Nhị Điểu đây ta chỉ cho ngươi một cơ hội lần này nữa thôi.

Ông lão đã hết ho với giọng khàn khàn nói:

- Hạ Đức Bưu, mi chớ ỷ đông người mà bức ép ta, lão đây không sợ đâu.

Nghe giọng nói của Phó Lục Quan, Vân Nhạc biết ngay ông lão do bị hao tổn chân khí quá nhiều, lại vì máu tụ do bị Hồng Sa Chưởng đánh vẫn còn trong nội tạng, nếu còn động tới chân lực tất phải phun máu tươi mà chết. Chẳng lẽ thấy vậy mà không ra tay cứu hay sao?

Chàng nghĩ vậy nên khẽ gọi:

- Cô nương hãy ẵm lấy Thanh Nhi.

Vừa nói chàng vừa đưa đứa bé cho Uyển cô nương, rồi giơ ngón tay lên điểm hai cái. Hai đại hán cầm đao bỗng ngã lăn ra mặt đất. Chỉ nghe thấy hai tiếng “lộp bộp” cát bụi bay tứ tung, bốn tên phỉ đồ nghe tiếng động thất kinh quay lại chỉ trông thấy hai tên đại hán ngã lăn quay ra mặt đất. Bọn chúng đều ngẩn người ra, trợn mắt nhìn Vân Nhạc.

Vân Nhạc mỉm cười, thủng thẳng đi tới trước mặt Hạ Đức Bưu rồi nói:

- Ta tuy chưa nghe rõ nguyên nhân tầm thù của mi, nhưng cứ xem kiểu cách hung hăng của mi, đồng thời lại hà hiếp một ông lão đang đau nặng thế kia thì cũng đủ thấy các ngươi không phải là người lương thiện rồi. Nhưng mới gặp nhau nên thiếu gia cũng không dạy bảo các ngươi vội, khôn hồn thì mau cút đi nơi khác, bằng không thiếu gia không để một tên nào được sống sót lành lặn đâu!

Thấy khí phách của thiếu niên quá mạnh, Hạ Đức Bưu cũng phải kinh hãi một phen. Đột nhiên phía sau lưng y có một tên tiến lên quát tháo:

- Thằng nhãi kia, mi dám xen vào việc của Thiết Sơn Nhị Điểu phải không? Mi không hỏi xem...

Y chưa nói hết câu thì má đã bị tát một cái “bốp”, sưng vêu một bên mặt, máu phun đầy đất. Vân Nhạc tức mình khi bị gọi là thằng nhãi, nên không chờ hắn nói hết câu đã tặng ngay cho một cái tát, đồng thời quát mắng:

- Mi bảo ta phải hỏi, hỏi ai, hỏi cái gì? Nói mau!

Phó Lục Quan với hai người cháu thấy vậy liền mừng rỡ vừa kinh ngạc. Ông lão họ Phó biết ngày hôm nay tính mạng của mình đã được cứu rồi. Thoạt tiên ông trông thấy Vân Nhạc, chỉ nhận thấy chàng là người đẹp trai, khí phách hơn người thôi, chớ không ngờ chàng lại là một kỳ sĩ tài ba hơn người. Thanh Nhi cứ vỗ tay lia lịa, cười nói:

- Đại ca, tát tai chúng thêm vài cái nữa đi, chúng hà hiếp gia gia quá lắm!

Tên phỉ đồ bị tát tai là Cửu Đầu Hiếu Đàm Long (con cú chín đầu) là một tay độc ác nhất trong bọn Thiết Sơn Nhị Điểu, đa mưu túc trí, giảo hoạt vô cùng. Lúc ấy tay y ôm má, xuýt xoa kêu đau, một lát sau mới hết choáng váng rồi mới định thần lại được, nhìn Hạ Đức Bưu hình như muốn nói toàn bộ hãy xông lên đánh úp vậy. Nhưng Hạ Đức Bưu đưa mắt ngăn cản, không muốn mọi người hành động. Tại sao Hạ Đức Bưu lại nhút nhát đến thế? Chẳng qua bọn chúng gần đây nghe nói trong giang hồ có mấy thiếu niên quẫy nhiễu đến long trời lở đất, làm chấn động cả võ lâm, không biết người trước mặt có thuộc nhóm thiếu niên nọ hay không. Bọn chúng định dò hỏi lai lịch của thiếu niên này đã, rồi hãy định đoạt sau. Đàm Long bị tát một cái vô cớ như vậy, khi nào chịu để yên, thấy ba tên kia không đồng ý cùng ra tay với mình, trong lòng tức giận vô cùng rút luôn đôi bút phán quan ra, quát lớn:

- Hỏi gì ư? Phải hỏi xem Thiết Sơn Cửu Đầu Hiếu Đàm Long ta có phải tay dễ đối phó hay không?

Vân Nhạc cả cười đáp:

- Dễ hay không thì thiếu gia cũng tát cho mi hai cái bạt tai rồi đấy, mi làm gì nổi ta? Nói thật cho các ngươi biết, ngày hôm nay các ngươi đừng hòng lành lặn rời khỏi tiểu điếm này.

Đàm Long không nói nửa lời, hai tay bỗng giơ đôi phán quan bút lên, giở hết ba mươi sáu chiêu Chung Kỳ Giáng Ma xông lên tấn công, nhằm yếu huyệt của Vân Nhạc mà điểm tới. Môn Chung Kỳ này năm xưa đã thành danh ở võ lâm, lợi hại vô cùng, hễ bị điểm trúng yếu huyệt, đối thủ không chết cũng bị thương nặng, không những thế trong đôi bút lại có hai mươi bốn cây kim độc giấu ở đầu, hễ bấm vào cán bút thì những cây kim độc ấy bắn ra. Đối phương trúng châm chỉ có chết mà thôi.

Tuy vậy dùng cách này đối phó người khác thì còn được, nhưng với Vân Nhạc thì chàng không coi vào đâu hết. Đàm Long giở phán quan bút có kim độc ra, trong lòng mười phần yên trí, chỉ đợi thời cơ thuận tiện là bấm nút phát động cơ quan cho kim độc bắn ra để hạ địch thủ. Y đang nghĩ, đang khoái chí, bỗng thấy Vân Nhạc múa động hai tay tiến lên nghênh địch.

Đàm Long cười thầm và nghĩ rằng:

- Thằng nhãi này muốn chết sớm đây mà!

Y mới nghĩ tới đó đã thấy rùng mình một cái, hai mắt tối sầm lại. Trong tiếng quát tháo của đối phương, thân hình y tựa như cánh diều đứt giây, bắn thẳng ra phía trước hơn ba trượng, ngã xấp xuống mặt đất, mồm phun máu đen một hồi rồi chết liền. Thì ra Vân Nhạc vừa tiến lên chỉ thoáng một cái đã nắm được mạch môn của Đàm Long, khẽ nhấc bổng lên thì thân hình của hắn đã lơ lửng trên không rồi, lại bồi cho một cái đá, người của Đàm Long bay ngược ra phía sau, thuận tay Vân Nhạc cướp luôn đôi phán quan bút. Trong khi thân hình của Đàm Long còn lơ lửng chưa rơi xuống đất thì Vân Nhạc trao đôi phán quan bút cho Thanh Nhi và nói:

- Tặng đệ đệ đôi khí giới này, coi như là lễ vật ra mắt nhé.

Thanh Nhi đang ngồi trên tay Uyển Nhi, vội giơ tay ra đón lấy, hớn hở la lớn nói:

- Đại ca, cám ơn đại ca nhé!

Hãy nói bọn Hạ Đức Bưu ba người trông thấy Đàm Long đánh chưa đầy một thế đã bị đá chết rồi, đều kinh hoảng và nghĩ thầm:

- Tên này chắc là giang hồ khắc tinh mà gần đây thiên hạ đang loan truyền đây! Không ngờ chúng ta lại gặp y ở nơi đây. Lúc mình mới tới đã thấy y ngồi uống rượu, sao chúng ta hồ đồ đến thế? Sao lúc đầu không nghi y chính là thiếu niên nọ? Nếu sớm biết là y thì hãy đợi y đi rồi hành động cũng không muộn. Giờ Đàm Long đã chết, chẳng lẽ cứ bỏ mặc mà đi, tin này đồn ra giang hồ thì Thiết Sơn Nhị Điểu sao còn chỗ đứng trên giang hồ nữa.

Nghĩ tới đó, bọn chúng đành phải đứng lại, đưa mắt ra hiệu cho nhau, rồi Hạ Đức Bưu quát lớn:

- Chúng ta Thiết Sơn Nhị Điểu với ngươi xưa nay không thù không oán, sao ngươi lại giở thủ đoạn độc ác như vậy?

Vân Nhạc mỉm cười đáp:

- Vừa rồi Đàm Long đã nói bảo thiếu gia sao không điều tra rõ y là hạng người như thế nào mà? Và chính người cũng nói với ta rằng, ai đã lọt vào tay Thiết Sơn Nhị Điểu thì đừng hòng sống sót. Cũng vì mấy lời đó đã làm thiếu gia đây sợ nên phải dùng hết sức để đối phó, ai ngờ hắn chết nhanh vậy, mong Thiết Sơn Nhị Điểu lượng thứ cho.

Nói tới đây, chàng sầm nét mặt lại, trầm giọng nói tiếp:

- Chẳng lẽ các ngươi trước khi tới đây không điều tra rõ, hễ kẻ ác nào rơi vào tay bản thiếu gia đây thì đừng hòng toàn mạng sao?

Nghe thấy Vân Nhạc nói như vậy, Hạ Đức Bưu sợ đến nỗi mồ hôi ướt đẫm cả áo trong lẫn áo ngoài, chân tay run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố trấn tĩnh đáp:

- Hạ mỗ tự biết mình địch không lại, mối hận này tạm thời để đó. Sau này nhất định mỗ sẽ báo thù!

Nói xong, y ra hiệu bảo hai tên kia, rồi quay mình định bỏ đi. Nhưng ngờ đâu lại nghe một luồng gió lạnh rồi thấy thân hình của thiếu niên kia đã trước mặt rồi. Tuy thấy thiếu niên kia miệng tủm tỉm cười nhưng ba tên phỉ đồ đều kinh hãi vô cùng. Thấy khinh công của Vân Nhạc nhanh không thể tưởng, Hạ Đức Bưu biết chuyện này không thể kết thúc dễ dàng được, lại thấy đối phương ra tay ngăn cản như vậy thì chắc lành ít dữ nhiều, nên run run hỏi:

- Các hạ hà tất khi người quá thể? Chẳng hay các hạ còn muốn điều gì nơi chúng tôi nữa?

Chỉ thoáng một cái Vân Nhạc đã ra tay tát cho Hạ Đức Bưu một cái thật nặng rồi quát mắng rằng:

- Mi cũng biết nói câu khi người quá thể ư? Như Phó đại hiệp đây, đã tới hang cùng ngõ hẻm để ẩn thân rồi mà các ngươi còn không chịu buông tha? Vậy các ngươi lại xin ta tha cho ư? Trước mặt thiếu gia, ngươi muốn nói khôn khéo thế nào cũng không ăn thua gì đâu. Từ khi ta ra giang hồ đến giờ không có tên ác tặc nào thoát khỏi hai bàn tay này của thiếu gia. Bây giờ cũng vậy, thiếu gia không thể phá bỏ luật lệ của bản thân mình được. Nếu các ngươi có sĩ diện thì hãy tự sát đi, như vậy thiếu gia khỏi phải ra tay.

Chàng chưa nói dứt thì hai tên phỉ đồ đứng cạnh Hạ Đức Bưu không thể nào nhịn được, rút luôn khí giới nhanh như chớp tiến lên tấn công liền.

Uyển cô nương thấy vậy, lo lắng kêu lên một tiếng:

- Trời ơi!

Nhưng chỉ nghe “loong coong” hai tiếng đã thấy hai món khí giới của hai tên phỉ đồ rơi xuống đất, còn thân hình của chúng mềm nhũn như con rắn đổ xuống đất, gân cốt thì co giật như bị điện giật vậy.

Trong khi hai tên nọ tấn công Vân Nhạc, Hạ Đức Bưu vội phi thân để thoát thân, thoáng cái hắn đã ra xa năm trượng. Ngờ đâu Vân Nhạc dùng một tay điểm huyệt hai tên nọ, đồng thời tay còn lại không để yên mà hướng về phía Hạ Đức Bưu đẩy mạnh một chưởng rồi thâu ngay lại, chàng sử dụng bí quyết hút của môn Di Lạc Thần Công.

Hạ Đức Bưu hai chân vừa đụng mặt đất, đang định nhảy lên thì bỗng thấy một lực vô biên hút lấy thân mình, kéo ngược trở lại chỗ cũ. “Đùng” một tiếng, Hạ Đức Bưu bị đụng mạnh xuống đất, ngã ra chết giấc, dưới đất cát bụi bay tứ tung. Vân Nhạc giơ tay điểm vào lưng Hạ Đức Bưu một cái rồi mỉm cười đi tới gần Phó Lục Quan. Từ khi Vân Nhạc ra tay đối phó với bọn phỉ đồ, Phó Lục Quan cứ đứng ngẩn người ra xem, càng xem càng lắc đầu thở dài, lẩm bẩm nói rằng:

- Sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Quả thật như lời cổ nhân đã dạy thật không sai chút nào! Ta đã già, không còn làm nên trò trống gì nữa!

Phó lão thấy Vân Nhạc đi tới vội tiến lên hai bước, cúi đầu chào và nói:

- Được thiếu hiệp giải cứu cho, lão đây cảm ơn vô cùng!

Vân Nhạc đỡ Phó lão dậy, cười đáp:

- Việc nhỏ mọn thế, lão bá hà tất phải nói tới hai chữ cảm tạ nặng nề như vậy? Nói tới đó, chàng chợt trông thấy sáu xác chết của bọn phỉ đồ, chợt chau mày nói tiếp:

- Sáu cái của nợ này, muốn quét dọn cũng mất nhiều công sức đây!

Thấy chàng gọi mấy cái xác chết là của nợ, Uyển Nhi không nhịn được, cười khúc khích.

Phó Lục Quan vội nói:

- Việc này thiếu hiệp khỏi lo.

Nói xong, lão hiệp vào trong phòng lấy một lọ thuốc nho nhỏ ra, mở nắp lọ, lấy tay khều một chút thuốc vàng ra, nhét vào lỗ mũi sáu xác chết, chỉ trong giây lát trên mặt đất chỉ còn lại sáu vũng nước vàng thôi.

Thanh Nhi chạy tới trước mặt Vân Nhạc, nhảy lên ôm chặt lấy cổ chàng, Phó Lục Quan thấy vậy, sa sầm nét mặt nói:

- Thanh Nhi, cháu không được vô lễ như vậy!

Nói xong, Phó lão lại lên cơn ho, khòm lưng ôm bụng, ho luôn mồm, đến đỏ mặt tía tai, nước mắt chảy ròng, một hồi lâu mới đứng thẳng người được.

Lúc ấy Uyển cô nương đứng sau lưng đấm bóp cho Phó lão, mặt tỏ vẻ lo ngại vô cùng. Ngẫm nghĩ giây phút, Vân Nhạc khẳng khái nói:

- Cổ nhân có dạy, dược y bất tử bệnh (thuốc chữa bệnh bất tử). Phó đại hiệp, bệnh cũ của người không phải là tử bệnh may ra cháu có thể chữa khỏi được.

Nghe thấy chàng nói như vậy, Phó Lục Quan cả mừng nhưng lại thu lại, thở dài rồi đáp:

- Thoạt tiên lão bị Hồng Sa Chưởng đánh trúng, đã vội chạy về nhà Y Ẩn Hiệp Tú Trại Hoa Đà Ngụy Bình Lạc chữa trị. Trại Hoa Đà có dặn lão rằng bệnh của lão chỉ có thể sống thêm sáu năm mà thôi. Như vậy, bây giờ thiếu hiệp dù có thuốc tiên cũng khó cứu chữa được lão.

Nghe Phó Lục Quan nói, Vân Nhạc biết Phó lão vẫn chưa tin tưởng mình, chỉ mỉm cười đáp:

- Hà tất Phó đại hiệp phải thất vọng đến thế? Sống chết có số, biết đâu lão hiệp chưa tới ngày tận số cũng nên! Dù cháu không cứu đại hiệp thoát chết nhưng cũng có thể chữa cho đại hiệp khỏi đau đớn phần nào.

Thấy chàng có thành ý như vậy, Phó Lục Quan liền nói:

- Nếu vậy phải phiền thiếu hiệp lần nữa, thật là không phải quá.

Nói xong, Phó lão dẫn Vân Nhạc vào nhà trong, vạch tà áo ra cho chàng xem vết thương. Trông thấy vết thương, Vân Nhạc chau mày, vì nơi đó hiện lên một dấu bàn tay đỏ tía, đụng ngón tay vào thấy mềm nhũn, bắt mạch nơi cổ tay thì cảm thấy khí mạch tuy yếu nhưng chưa đến nỗi tuyệt vọng.

Chàng liền sử dụng Thái Tố Mạch trong bí quyết Hiên Viên Thập Bát Giải để chữa cho Phó Lục Quan. Phải biết Thái Tố Mạch không những chữa bệnh, còn có thể hiện: Thọ, Yêu, Cung, Thông, Phú, Quý, Cát, Hung của người. Chàng mỉm cười và an ủi Uyển cô nương rằng:

- Ngày hôm nay không bán hàng nữa, cô nương ra đóng cửa lại đi!

Uyển cô nương giơ tay lên vuốt mái tóc, tủm tỉm cười và đáp:

- Vâng ạ!

Rồi nàng dắt Thanh Nhi đi ra bên ngoài. Vân Nhạc liền cởi hết quần áo của Phó Lục Quan ra, vén tay lên, bắt đầu Thôi Cung Hoạt Huyệt (xoa bóp để cho máu chạy đều vào các yếu huyệt khỏi bị bế tắc) hai tay nhanh như bay, nắm bóp tới tận âm kinh, đẩy ngược lại, chớ không như lối xoa bóp thông thường. Thủ pháp Thôi Cung Hoạt Huyệt của chàng phải nắn bóp đúng phân tấc, sai một ly là chí mạng, khiến bệnh nhân chết tức thì.

Phó Lục Quân cảm thấy các ngón tay của chàng nóng như lửa, hễ bóp tới đâu, nơi đó dễ chịu vô cùng, dần dần khí huyết cứ theo ngón tay của chàng mà lưu thông, rồi tụ tập vào chỗ vết thương, bỗng thấy thấy chàng đè cả bàn tay vào nơi đó, cảm thấy như một luồng nhiệt khí nóng vô cùng bao bọc một hòn đá lạnh vậy, khiến mình khó chịu quá, phải lên tiếng kêu la rên rỉ. Lúc ấy, Uyển cô nương với Thanh Nhi đều ngó đầu vào, trông thấy ông cởi trần truồng nằm ngửa trên giường, Uyển cô nương xấu hổ vô cùng, vội lùi ngay ra.

Vân Nhạc liền gọi:

- Uyển cô nương!

Uyển cô nương ở bên ngoài vội thưa liền.

Vân Nhạc lại nói:

- Cô nương có giấy bút không?

Một lát sau, Uyển cô nương rón rén đi tới cửa phòng liền ngừng bước, Vân Nhạc hiểu ý, vội lấy chăn trùm kín Phó Lục Quan, rồi nói tiếp:

- Mời cô nương vào trong này.

Uyển cô nương cầm giấy bút nghiên vào. Thanh Nhi đi theo sau, vào tới trong phòng, Thanh Nhi liền chạy lại gục đầu vào Phó Lục Quan và hỏi:

- Ông đã khỏi chưa?

Phó Lục Quan càng lớn tiếng rên rỉ, đủ thấy khó chịu hơn trước nhiều, Uyển cô nương vội kéo tay Thanh Nhi, trách mắng rằng:

- Em để ông nằm nghỉ một lát chứ!

Thanh Nhi bĩu môi, ngửng mặt lên đáp:

- Tỷ này lắm điều thật! Thảo nào ông vẫn nói, rồi sau này khi tỷ lấy chồng tỷ sẽ biết thân, không sai tí nào!

Vân Nhạc nghe thấy đứa bé nói như vậy cũng phải bật cười. Uyển cô nương lườm em một cái, và hờn giận mắng rằng:

- Nếu đệ còn nói bậy như thế nữa, tỷ sẽ cho một trận đòn đấy!

Nói xong, nàng véo Thanh Nhi một cái, thằng bé hai mắt đỏ ngầu, lớn tiếng gọi:

- Đại ca xem, tỷ tỷ véo đệ này. Đại ca mau cứu đệ với.

Vân Nhạc chỉ cả cười, rồi đưa toa thuốc vừa viết xong cho Uyển cô nương rồi nói:

- Cô nương theo toa mà bốc thuốc, cô phải đi mau lên! Và nhớ mua thêm hai cân than, ba cân dấm cũ nữa!

Uyển cô nương vâng lời đi ngay, Thanh Nhi đuổi đòi theo chị. Khi hai chị em Uyển Nhi đi rồi, Vân Nhạc lại tốc chăn ra, thấy dấu chưởng nhạt dần, máu tụ sắp tan, lại dùng bàn tay phải đè lên trên huyệt Vĩ Quan, dùng tiên thiên chân khí đả thông. Một lát sau, Phó Lục Quan cảm thấy cổ họng khó chịu, Vân Nhạc liền kéo cái thùng gỗ ở dưới gầm giường ra để Phó lão nôn ra gần nửa thùng máu, tanh hôi vô cùng. Nhờ vậy dấu chưởng ở chỗ bị thương nhạt dần rồi không còn màu đỏ nữa.

Ngoài cửa có tiếng chân người, thì ra Uyển cô nương đã bốc thuốc về, Vân Nhạc liền bảo nàng đem vào nhà trong sắc ngay, than thì tán nhỏ rồi đốt cháy thật hồng, lại dùng vài bố tẩm dấm bôi lên chỗ vết thương sau đó thì rắc than vụn đang cháy lên chỗ vết thương. Phó Lục Quan đau đến rên la luôn. Uyển cô nương đứng cạnh trong thấy đau xót vô cùng, nước mắt thành dòng, cả Thanh Nhi cũng khóc theo. Một lát sau, Vân Nhạc mới làm xong, vết chưởng chỉ còn lại một cái bóng mờ trong khi Phó Lục Quan đau đến nỗi chết gấc.

Một giờ sau, Vân Nhạc bảo Uyển cô nương bưng thuốc ra, lúc ấy chàng mới rút kim châm ra. Sau khi Phó lão uống một lần thuốc, Vân Nhạc nói:

- Phó đại hiệp bây giờ có thể ngủ hai tiếng đồng hồ, rồi uống thêm một lần thuốc thì có thể gọi là tạm khỏi rồi.

Phó Lục Quan khẽ cám ơn một tiếng thì thiếp ngủ liền. Vân Nhạc, Uyển Nhi, Thanh Nhi ba người lui ra ngoài khép cửa phòng lại. Vân Nhạc cười nói:

- Thanh Nhi, đệ có thích đại ca dạy cho phép dùng phán quan bút không?

Thanh Nhi thấy chàng nói muốn dạy cho phép đánh phán quan bút thì mừng rỡ vô cùng, cười khì vài tiếng rồi chạy đi lấy đôi phán quan bút mà Vân Nhạc đoạt được của Đàm Long. Thanh Nhi với tỷ tỷ là Uyển Nhi vốn dĩ kính mến vị đại ca này, và định tâm xin chàng dạy cho vài thế võ. Nay bỗng thấy chàng tự động nhận dạy thì sao không hớn hở cho được. Thanh Nhi nhảy nhót chạy lấy phán quan bút vào đưa cho Vân Nhạc. Thấy đôi bút đó làm bằng hàn thiết rất tinh xảo và đúng kích thước lắm, Vân Nhạc liền nói cách sử dụng của phán quan bút như thế nào rồi lại đem Chung Kỳ Phục Ma Tam Thập Lục Đả (ba mươi sáu thế võ của Chung Kỳ phục ma quỷ) ra giảng giải một lần.

Nói xong, chàng đứng dậy biểu diễn một lượt ba mươi sáu thế võ đó một cách thong thả chậm chạp, những thế võ của chàng đầy ảo diệu, khác hẳn những thế của Đàm Long sử dụng, uy lực tăng lên không biết bao nhiêu lần. Thanh Nhi cầm đôi bút theo đúng các thế Vân Nhạc vừa dạy mà tập, thỉnh thoảng đánh sai thì được Vân Nhạc đứng cạnh chỉ bảo.

Luyện tới lần thứ ba, Thanh Nhi đã thuộc lòng không sai một ly. Vân Nhạc cũng phải khen đứa nhỏ này thông minh vô cùng. Uyển cô nương đứng cạnh xem, cũng thông suốt các chiêu thức, thấy vậy Vân Nhạc liền bảo nàng:

- Uyển cô nương cũng ra đây luyện một lần thử xem?

Uyển cô nương hớn hở vâng lời, cầm đôi phán quan bút đánh ngay tức thì. Chỉ thấy thân hình nàng như rồng bay phượng múa, gió kêu vù vù, thi thố các thế độc đáo mà Vân Nhạc vừa dạy, không sai tí nào.

Lúc này Vân Nhạc mới hay hai chị em Uyển Nhi đều là nhân tài hiếm có, chờ Uyển cô nương đánh tới thế cuối cùng thì cười nói:

- Nếu hai tỷ đệ cô nương thích học võ cả thì để tôi dạy thêm hai pho Bạch Vượn Kiếm và Cửu Cung Âm Dương Chính Phản Bộ Pháp cho. Sau khi luyện tập thành thục, tuy tỷ đệ cô nương chưa thể xưng hùng ở võ lâm được, nhưng cũng có thể dễ dàng đối phó với những tay giang hồ tầm thường, mà cho dù gặp phải cao thủ thì cũng chưa chắc đã bại.

Nghe thấy chàng nói như vậy, hai tỷ đệ Uyển cô nương lại càng mừng rỡ, Uyển cô nương lấy thanh trường kiếm ra, Vân Nhạc liền giảng giải cách luyện tập cùng bộ pháp, chiêu thức cho hai chị em.

Thấy thời giờ đã qua hai tiếng, chàng liền đẩy cửa vào thăm Phó lão. Lúc này Phó Lục Quan đã tỉnh, thấy mặt chàng thì cười nói:

- Thiếu hiệp, lão giờ thấy khí huyết thuận hòa, mồm hết khô khan. So với lúc trước thì như hai con người khác nhau vậy, ơn đức này lão không biết lấy gì đền ơn...

Nói tới đó, lão nhìn kỹ mặt Vân Nhạc rồi thở dài một tiếng, nói tiếp:

- Thiếu hiệp tuổi trẻ tài cao như vậy, võ học cũng như y học đều siêu phàm thoát tục, thật trái hẳn với quy luật thông thường. Nếu không phải lão chính mắt trông thấy thì ai có nói thế nào chăng nữa lão cũng không sao tin trên đời lại có người tài giỏi như thế được.

Vân Nhạc vừa cười vừa rót nốt bát thuốc trong siêu thuốc ra, đưa cho Phó lão uống. Uống xong bát thuốc, Phó lão khoác áo, xuống giường đi ra bên ngoài thì trông thấy hai chị em Uyển Nhi đang luyện tập thân pháp và kiếm pháp mà Vân Nhạc dạy cho.

Thấy thân pháp của cả hai kỳ lạ nhưng oai lực không sao tưởng nổi, Phó Lục Quan cười nói:

- Các cháu của lão sao lại có phúc duyên được thiếu hiệp truyền cho những tuyệt học hãn thế như vậy?

Vân Nhạc đáp:

- Lệnh tôn đây đều là nhân tài thượng thừa trong võ lâm, chỉ tiếc rằng chưa gặp được danh sư, chứ không thì bây giờ trong võ lâm lại có hai cao thủ thượng thừa rồi.

Phó Lục Quan bỗng bật cười rồi nói:

- Thiếu hiệp xem ta có phải già rồi lẩm cẩm không? Gặp nhau bấy lâu mà vẫn chưa thỉnh giáo cao danh quí tánh của thiếu hiệp!

Vân Nhạc nghĩ thầm:

- Ta nên dùng giả danh thì hơn.

Nên đáp:

- Tiểu điệt họ Ngôn tên Nhạc

Lúc ấy hai chị em Uyển cô nương vừa luyện tập xong, Thanh Nhi hô to một tiếng rồi chạy lại ngả vào lòng Phó Lục Quan, rồi ngẩng mặt hỏi một cách ngây thơ rằng:

- Ông ơi, ông đã khỏi hẳn chưa? Vị đại ca này tốt quá, còn dạy Thanh Nhi võ nghệ nữa. Ông ơi, ông hỏi xem đại ca có chịu nhận Thanh Nhi làm đồ đệ không?

Thanh Nhi vừa nói vừa tỏ vẻ mong chờ.

Vân Nhạc ẵm Thanh Nhi lên, vuốt hai má của đứa bé rồi mỉm cười nói:

- Thanh Nhi, đại ca rất vui lòng dạy đệ võ nghệ, nhưng đại ca có việc bận, đêm nay phải đi ngay. Đệ cứ chịu khó luyện tập cho thật cần mẫn những gì đại ca dạy, như vậy đại ca đã mừng lắm rồi.

Thấy chàng nói như vậy, Thanh Nhi mặt xịu xuống, cả Uyển Nhi cũng tỏ vẻ nuối tiếc, định lên tiếng nhưng lại thôi.

Phó Lục Quan thấy vậy, chỉ lắc đầu than thở, nghĩ thầm:

- Uyển Nhi năm nay đã mười bốn, đã biết yêu đương. Thiếu niên này là rồng phượng trong nhân gian, với cháu mình thật là xứng đôi vừa lứa lắm, nhưng làm sao để ngỏ lời đây?

Nghĩ đoạn, Phó lão vào trong phòng trong lấy ra một cuốn sách nhỏ bằng giấy da ra, đưa cho Vân Nhạc, vẻ mặt tỏ ra thương đau vô cùng, nói:

- Chính vì quyển kinh này mà con trai lẫn con dâu lão phải hy sinh tánh mạng, ngay cả lão cũng suýt nữa chết dưới bàn tay của Hạ Đức Bưu. Cuốn kinh này do con lão phát hiện trong động đá trên đỉnh núi của dãy Hằng Sơn. Lúc ấy, không may lại có mười mấy tên ác tặc vào động khám xét bắt gặp. Thế là chúng xông vào định cướp cuốn kinh đó. Hai bên vì thế mà xung đột, con dâu và con lão đấu tới sức cùng lực kiệt, cả lão cũng bị tên Hạ Đức Bưu đánh trúng một chưởng, cố gắng lắm mới tẩu thoát được. Chỉ đáng tiếc thanh Thái A bảo kiếm không biết bị tên nào cướp mất. Tên ác tặc đó hình thù kỳ lạ lắm, cao những tám thước, hình dáng như trái dưa Hồ, mặt đầy lông trắng dài hơn một tấc, hễ trông thấy là nhận ra ngay.

Nói tới đó, Phó lão lại chỉ hai chị em Uyển Nhi nói:

- Nguyên quán của ông cháu lão là Lạc Dương. Hai chị em nó ở nhà có vú già nuôi dưỡng, khi lão chạy về tới, liền dắt chúng đi Xương Bình tìm Y Ẩn nhờ chữa trị, sau lại chạy về đây ẩn cư. Không nhờ Thiết Sơn Nhị Điểu quyết không buông tha ông cháu lão. Cuốn kinh này viết bằng Giáp Cốt Văn nhưng lão lại không hiểu nên có giữ lại cũng vô dụng, sau này lại có kẻ khác cướp giật, thôi thì tặng cho thiếu hiệp.

Vân Nhạc xua tay lia lịa từ chối, nói:

- Cháu có đức năng gì mà dám nhận của báu này!

Phó Lục Quan cả cười nói:

- Ngôn thiếu hiệp nói như vậy là không đúng rồi, cổ nhân có nói bảo kiếm danh khí chỉ có người có đức năng mới giữ được.

Vân Nhạc từ chối không được, đành phải nhận mở quyển kinh ra xem qua loa, bỗng chàng thất kinh la lớn một tiếng. Thì ra nguyên quyển kinh đó là Di Lạc Thần Công bên trong có thêm hai thức nữa là Âm Cực Dương Sinh và Lục Hợp Hóa Nhất. Hai thức này bao hàm bất biến của trời đất, uy lực có thể hàng long phục hổ.

Xem tới đây, chàng lẩm bẩm:

- Thật là ý trời, ý trời!

Rồi chàng ngẩng đầu mà nói với Phó Lục Quan rằng:

- Thưa đại hiệp, quyển kinh này ghi lại những môn mà cháu vẫn luyện tập. Nếu cuốn kinh này bị bọn bàng môn tả đạo cướp được thì không bao lâu trong võ lâm sẽ không còn yên bình nữa. Cháu được đại hiệp tặng cho vật quý báu này thì không biết lấy gì đền đáp, chỉ là cháu có một đoạn Thổ Nạp Tĩnh Tọa Công xin tặng đại hiệp cùng hai vị lệnh tôn đây. Mọi người có thể luyện tập hàng ngày, sẽ giúp ích cho mọi người.

Nói tới đây, chàng đem khẩu khuyết của môn ấy ra giảng giải cho ba ông cháu Phó Lục Quan, rồi chàng lại lấy ba viên Trường Xuân Đơn tặng cho ba người. Ba ông cháu đều phục dùng tức thì. Biết đó là thuốc quý, Phó Lục Quan cám ơn lia lịa. Uyển cô nương thì vào nhà trong giây lát rồi bưng ra một đĩa bánh bao, một bát thịt bò khô. Vân Nhạc đang đói bụng, vội đứng dậy vừa cười vừa nói:

- Phó đại hiệp xem Uyển cô nương thông minh quá đỗi, biết ý cháu đói bụng đã dọn đồ ăn ra rồi.

Uyển cô nương khúc khích cười:

- Đại ca cứ cười muội!

Phó Lục Quan mỉm cười không nói gì cả, Phó lão sao không nhận ra tâm tình của cháu mình nhưng lại không biết làm thế nào. Vân Nhạc ha hả cười, ngẩng đầu nhìn ba ông cháu, rồi lại cúi đầu ăn tiếp.

Chàng là người thông minh, sao không hiểu hàm ý trong lời nói của Uyển Nhi, lại càng hiểu sao Phó lão lại im lặng không nói gì. Nhưng chàng rất khó xử, vì lúc nào trong lòng chàng cũng nghĩ về Triệu Liên Châu và Chu Nguyệt Nga, vì thế chàng chỉ cười để che lấp việc đó mà thôi.

Uyển cô nương thấy ông mỉm cười như vậy, biết ngay là ông đã rõ tâm sự của mình nên nàng càng xấu hổ, cúi đầu dùng khuỷu tay hích Thanh Nhi một cái. Thanh Nhi đang nhai miếng thịt bò, bỗng ngẩn người không hiểu gì cả.

Uyển cô nương đưa mắt ra hiệu, cười nói:

- Thanh đệ, tỷ đệ mình nên gọi thiếu hiệp thế nào mới phải?

Thanh Nhi cũng thông minh lanh lẹ vô cùng, chớp mắt mấy cái, hai tay liền nắm hai cánh tay của Vân Nhạc rồi nói:

- Chúng đệ gọi huynh là Ngôn ca ca nhé!

Vân Nhạc nghe thấy Thanh Nhi gọi như vậy, ngạc nhiên trong giây lát, nghĩ thầm:

- Người ta suýt soát tuổi mình, gọi mình là ca ca thì phải rồi, nhưng chắc cô bé này có ý định gì khác nữa đây...

Chàng sợ hãi không dám nghĩ tiếp, liền cười nói:

- Tùy đệ muốn gọi thế nào cũng được! Còn Uyển cô nương muốn gì cứ nói thẳng ra hà tất phải thông qua Thanh Nhi làm gì!

Uyển Nhi hai má đỏ bừng, cúi đầu tủm tỉm cười.

Phó Lục Quan cả cười một hồi rồi nói:

- Hai đứa này thật không biết xấu hổ, xin thiếu hiệp miễn chấp cho. Mà có thật thiếu hiệp phải lên đường ngay không? Có thể ở lại đây một đêm rồi sang mai lên đường có được không?

Vân Nhạc đáp:

- Vâng, nhưng chỉ sợ làm phiền đại hiệp thôi!

Nghe Vân Nhạc bằng lòng ở lại một đêm, Thanh Nhi mừng quá cứ cười hoài không ngớt.

Vân Nhạc lại nói:

- Khỉ con đừng mừng vội. Cơm nước xong, huynh phải đi ra ngoài một lát, khi trở về nếu tọa công và bộ pháp của đệ chưa thuần thuộc thì đừng trách vị ca ca này!

Thanh Nhi làm bộ mặt xấu rồi thè lưỡi một cái khiến cho mọi người phải bật cười. Uyển cô nương thì vào trong nhà chuẩn bị cơm chiều. Vân Nhạc hấp tấp đi ra ngoài, kiếm một trái núi nhỏ, cây cối um tùm, nước chảy róc rách, chàng tìm một nơi kín đáo, lấy quyển kinh ra xem. Trên cuốn Di Lạc Thần Công này có tất cả mười bốn thức, mười hai thức đầu so với mười hai thức của Minh Lương đại sư truyền cho thì không sai tí nào.

Chàng nghĩ:

- Ân sư đã từng nói Di Lạc Thần Công là do sư tổ Vô Vi Thượng Nhân ở trên Bắc Thiên Sơn đã tốn mười mấy năm tâm huyết mới sáng tạo ra, sao giờ lại ghi trên tấm da dê này. Thế này thì thật mâu thuẫn, hay ta chờ khi nào gặp ân sư để hỏi rõ nguyên do mới được.

Lúc ấy chàng định thần vận khí, rồi theo quyển kinh mà luyện tập hai thức cuối là Âm Cực Dương Sinh và Lục Hợp Hóa Nhất. Hai thức sau cùng này oai lực mạnh hơn mười hai thức đầu không biết bao nhiêu lần, cứ phát một chưởng thì sấm gió nổi lên tức thì, mấy chục thân cây to phía trước mặt đều bị chưởng lực quật ngã. Thấy vậy chàng kinh hãi thầm, nghĩ:

- Cũng may quyển kinh này rơi vào tay mình, nếu để ác tặc cướp được thì không biết hậu quả sẽ thế nào.

Nghĩ tới đó, chàng thầm cảm ơn Phó Lục Quan. Chàng luyện tập một lần Quy Nguyên Thổ Nạp Tọa Công, bao nhiêu mệt nhọc đều biến đâu mất hết, lại cảm thấy khỏe khoắn như thường, rồi chàng lại đem hai thức cuối của Di Lạc Thần Công ra luyện tập mấy lần nữa. Hai giờ sau, khi chàng đã thuần thục, tùy nghi thu phát thì mới bỏ quyển kinh ấy vào trong áo rồi thủng thẳng về nhà Phó lão.

Về tới nhà, chàng vừa đẩy cửa vào thì thấy ba ông cháu đang ngồi tọa công theo phương pháp mình chỉ dạy, vận dụng để khí huyết chạy hết mười hai kinh mạch. Chàng biết ba ông cháu đã vận dụng thành thục rồi, lại không muốn kinh động nên quay trở ra, tới giàn bí ngồi, đưa mắt ngắm nhìn cảnh sắc bình nguyên của Hoa Bắc.

Bỗng nhiên chàng nghe thấy từ đằng xa có hai tiếng huýt còi rất lớn, chàng biết là người giang hồ nên nghĩ thầm:

- Ban ngày ban mặt ở nơi gần thị trấn thế này sao mấy người trong võ lâm lại không úy kỵ gì thế này?

Trong lúc chàng đang ngạc nhiên vì những người này quá ngông cuồng thì thoáng cái lại thấy hai bóng người phi thân tới gần giàn bí rồi.

Nhìn kỹ hai người đó, chàng thấy một người là tăng nhân, thân hình vạm vỡ, mặc áo tăng bào màu xám, lưng đeo một thanh phương tiện sản đen nhánh (phương tiện sản là một thứ khí giới giống sản nhưng chỗ lưỡi lõm vào hình bán nguyệt, cán bằng gỗ như thương), hai mắt lộ hung quang, mũi to và đỏ, mồm vuông, dưới cằm không râu nhưng căn cứ vào vào những nếp nhăn trên mặt thì người đó ít nhiều cũng năm mươi rồi. Còn người kia thì ăn mặc như người tục, mặt tía, dưới cằm có chút râu ngắn, lông mày thô, mắt to, mũi tẹt, mồm nhọn, tuổi trạc ngũ tuần. Vân Nhạc thấy họ cứ tới nhưng chàng vẫn lặng yên ngồi trên ghế mây, không nói năng gì cả.

Hai người nọ ngắm nhìn Vân Nhạc một hồi. Người mặt đỏ nói với tăng nhân rằng:

- Đại sư, đến lúc này rồi mà vẫn không thấy Thiết Sơn Nhị Điểu trở về, tôi e là bọn họ đã lấy được vật đó nhưng lại nổi lòng tham nên bỏ trốn rồi cũng nên!

Tăng nhân hừ một tiếng rồi cười nhạt nói:

- Bọn Thiết Sơn Nhị Điểu dẫu có ăn gan hùm cũng không dám phản bội Phật gia đâu, hơn nữa quyển kinh ấy viết bằng Giáp Cốt Văn mà chỉ mình Phật gia đây hiểu thôi, nên chúng có lấy được cũng vô dụng mà thôi. Theo ý Phật gia thì bên trong chắc có cơ duyên gì khác, thôi ta hãy hỏi tên này xem sao.

Vân Nhạc nghe chúng nói vậy thì chỉ hừ một tiếng mà vẫn không cử động gì cả. Lão già mặt tía lớn tiếng hỏi:

- Tên kia, đây có phải nhà của lão họ Phó không?

Vân Nhạc trợn đôi lông mày lên, nhìn mặt lão già nọ rồi giơ tay khẽ phất một cái. Tức thì lão ta loạng choạng bật lùi về phía sau hai bước. Chàng từ từ đứng dậy cười nhạt rồi đáp:

- Hỏi han thì phải lễ phép một chút! Người họ Phó có ở nơi đây hay không thì có việc gì đến mi? Thiếu gia này không bao giờ nói chuyện với hạng cuồng đồ không biết lễ phép đâu! Mau bước đi nơi khác!

Lão già mặt tía định thần đứng yên song tức giận biến sắc mặt.

Tăng nhân cười khì một tiếng nói:

- Mắt Phật gia đây không bao giờ có dính cát bụi cả, người chỉ có chút đạo hạnh mà dám ngông cuồng trước mặt Phật gia ta thì hẳn là ngươi chán sống rồi. Tên...

Y chưa nói dứt lời thì đã nghe “bộp” một tiếng, má đã bị tát một cái rồi. Tăng nhân nọ giận dữ điên cuồng, phẩy tay một cái, một luồng gió mạnh đẩy tới người Vân Nhạc.

Vân Nhạc cũng phải công nhận tăng nhân kia nhanh thật, chàng không dám chậm trễ, giơ hai tay lên đón đỡ nhưng chỉ dùng năm thành công lực mà thôi. Hai luồng chưởng phong đụng nhau kêu “bùng” một tiếng, vai của Vân Nhạc hơi rung động trong khi chân của tăng nhân nhúc nhích một ít. Cả hai đều kinh ngạc vì công lực của đối phương.

Nhân lúc hai người giao chiến, tên mặt tía định lẻn vào trong nhà. Thấy vậy Vân Nhạc sợ ba ông cháu Phó Lục Quan đang mải hành công, thể nào cũng gặp nguy hiểm. Lúc đó tăng nhân lại phất tay áo phóng ra một chưởng, chàng liền mượn lực bay lùi về phía sau đồng thời nắm lấy tay tên mặt tía, ném trở ra. Cái ném của chàng dùng sức rất khéo, khiến cho tên mặt tía không thể dùng sức khi còn ở trên không, vì vậy hắn ngã luôn xuống đất, đau đến nỗi mắt hoa cả đi. Cả giàn bí vì bị người mặt tía đụng vào mà bị vẹo cả đi. Lão già mặt tía nhảy ngay dậy nhưng trong lòng thập phần sợ hãi. Tăng nhân cũng phải kinh khiếp, nghĩ rằng:

- Chưởng phong của ta là Thiết Tụ Phong mạnh ngàn cân sao lại không làm gì được tên nhải kia chứ, thế thì lạ thật.

Nghĩ đoạn, ác tăng mặt đầy sát khí, cười nhạt nói:

- Không ngờ hôm nay Đại Lương Thiết Phật ta đây hôm nay gặp được cao thủ. Lại đây cho ta xem ngươi có bao nhiêu cân lượng.

Nghe thấy tăng nhân tự xưng tên tuổi, Vân Nhạc mới hay hắn là một trong võ lâm Thập Tam Tà, liền ngửa mặt cười một hồi rồi quát lớn:

- Thiếu gia tưởng là ai, không ngờ ngươi là một tên tiểu yêu trong Thập Tam Tà. Tang Tu Lão Quái còn không địch nổi thiếu gia, ngươi khoe khoang nỗi gì.

Đai Lương Thiết Phật nghe nói thì thất kinh, nghĩ thầm:

- Nghe nói Tang Tu Quái Tú bị một thiếu niên đả thương, ta cứ cho là tin đồn, nay nghe tên này nói như thế, chắc cũng có mấy phần thực. Hay là ta dùng kình lực Thiết Tụ thử xem lại dùng cả Huyền Âm Chỉ Pháp, chớ để đại ngôn của hắn làm cho hoảng sợ.

Nghĩ tới đó, y chỉ cười khì vài tiếng, liền quát lớn một tiếng, rồi nhảy xổ tới, cách Vân Nhạc độ một thước thì phất tay áo một cái, tay của hắn giấu trong tay áo, ngón tay giữa đưa thẳng ra, điểm luôn vào Nhũ Trung huyệt của đối phương.

Lần trước, lúc Vân Nhạc đối địch với Tang Tu Quái Tú ở nhà Chu Duy Thành, đột nhiên chàng xuất thủ, dùng Hiên Viên Thập Bát Giải nhân lúc đối phương không phòng bị nên mới thành công dễ như thế.

Vẫn biết Hiên Viên Thập Bát Giải và Di Lạc Thần Công là hai môn tuyệt học trên đời, nhưng tên tuổi của chàng quá lớn, lại cứ giở hai môn ấy ra luôn. Nếu để cho người ta thông qua đó mà phát giác ra lai lịch của mình, thì sẽ dễ khiến cho đối phương cảnh giác đồng thời mình dễ bị vây đánh, như vậy nguyện vọng báo thù của chàng sẽ càng khó thêm không. Dù võ công của chàng có cao thâm hơn nữa có khó đề phòng hành vi ám toán được, biết bao kỳ tài trên chốn giang hồ, bằng vào một chút khả năng thì nào có thấm vào đâu. Huống hồ, trên đời này núi cao còn có núi cao hơn, chắc gì đã giữ tên tuổi được mãi. Nghĩ như vậy nên Vân Nhạc quyết định không dùng Hiên Viên Thập Bát Giải và Di Lạc Thần Công nữa mà chỉ khi nào nguy cấp mới sử dụng mà thôi. Lúc đó, chàng thấy Đại Lương Thiết Phật xông tới, hai tay phất mạnh tay áo, cuốn lên một luồng gió mạnh, tấn công vào ngực mình, thì liền dùng Huyền Thiên Thất Tinh Bộ ra, thoáng một cái đã lẻn ra phía sau ác tăng rồi, hữu chưởng dùng Phục Hổ Kim Cương Chưởng đè mạnh vào lưng ác tăng với mười thành công lực.

Đại Lương Thiết Phật nghĩ rằng chỉ dùng Thiết Thủ và Huyền Âm Độc Chỉ là cũng đủ thu thập tên nhãi này, nhưng có ngờ đâu mình vừa lén dùng Huyền Âm Chỉ thì đã thấy hai mắt hoa lên, tên nhãi ranh kia đâu mất hút rồi. Do Thiết Phật đã dùng tới mười hai thành công lực nên đánh hụt một chiêu thì không thể nào thu lại kịp. Biết là nguy tới nơi, nhưng Thiết Phật ỷ mình có công lực thâm hậu nên cố chịu một chưởng cũng không sao. Trái với những gì y tưởng tượng, y bỗng thấy sau lưng bị chấn động mạnh như bị chùy sắt nện trúng, loạng choạng bước tới ba bước, hai mắt hoa lên, máu đảo lộn lên ngực. Y liền hít mạnh một hơi, giở Thiên Cân Trụy ra, gượng lắm mới đứng được.

Chưởng lực của Thiết Phật đánh hụt làm đổ luôn bờ tường cạnh cửa nhà Phó lão, làm bụi bay tứ phía. Ba ông cháu Phó Lục Quan nghe động thì bước ra ngoài.

Thiết Phật thấy ba ông cháu Phó Lục Quan thì nghĩ ra một kế:

- Nếu ngày hôm nay không vì lão già này thì Phật gia ta đã không phải chịu một chưởng của tên nhải kia. Hơn nữa không hiểu sao thân pháp của tên nhải lại quái dị như vậy, muốn tẩu thoát e rằng cũng khó, chi bằng ta bắt lấy đứa bé kia để uy hiếp thì may ra thoát thân được.

Thanh Nhi tay cầm phán quan bút, mặt lộ vẻ kinh ngạc lướt tới gần tên ác tăng. Lúc này Thiết Phật giơ hai ngón tay định dùng Huyền Âm Chỉ nhưng y mới vận chút hơi sức thì đã cảm thấy tay tê tái muốn gãy, ngực đau đớn đến run lẩy bẩy, không còn một chút hơi sức nào.

Lúc này y mới hay, chưởng lúc nãy của tên thiếu niên kia ác độc vô cùng, đã làm tiêu tan công lực toàn thân của hắn, như vậy thì không khác nào một tên tàn phế. Nghĩ tới đó, ác tăng thở dài, từ từ buông hai tay xuống, hai mắt lờ đờ, loạng choạng bước đi. Được mấy bước, y tựa vào cây hoằng trước nhà.

Lão già mặt tía, thoáng thấy Phó Lục Quan nhảy ra thì thần sắc liền biến đổi, vội quay mình bôn tẩu liền. Thì ra lão già này là Tía Sát Thần Cự Quang, trước đây là đồng sự với Phó Lục Quan tại một tiêu cục tại Lạc Dương, y là người nham hiểm, không hiểu vì sao lại cãi lộn với Phó Lục Quan, cả hai sau đó đều rời khỏi tiêu cục. Tuy có gặp nhau vài lần sau đó nhưng cả hai đều xem như người xa lạ. Lần này sở dĩ Tía Sát Thần tới đây vì nghe Phó Lục Quan đã trúng một chưởng Hồng Sa Chưởng, rồi lại ho hen đau ốm, không sao đối địch được nên mới theo Đại Lương Thiết Phật tới đây, bằng không với võ công yếu kém của hắn làm sao dám mò tới đây một mình. Nay y bỗng thấy Phó Lục Quan bước ra mà không có vẻ gì là bệnh tật cả thì sợ hãi, phần vì hắn vẫn còn chút lương tri, phần thì hắn sợ gặp lại cố nhân xưa, nên y mới bỏ chạy vậy.

Không ngờ Cự Quang mới vừa quay mình định bỏ chạy thì đã bị Vân Nhạc giơ chưởng kéo một cái, thân hình Cự Quang liền bị một sức mạnh vô hình kéo đến trước mặt Thanh Nhi. Tưởng lầm Cự Quang tấn công mình, Thanh Nhi vội tránh sang một bên rồi múa đôi phán quan bút đâm luôn vào ngực y làm máu chảy ra như suối. Phó Lục Quan không ngờ Tía Sát Thần lại bị cháu mình giết chết thì thở dài một tiếng, nhìn Thanh Nhi mắng hừ một tiếng.

Thanh Nhi mặt đỏ bừng, cãi lại:

- Ông à, y tự dưng đụng vào đôi bút của cháu, như vậy sao trách Thanh Nhi được.

Phó Lục Quan nghe thấy Thanh Nhi nói vậy cũng phải bật cười mà đáp:

- Ông đâu có mù mà không trông thấy rõ. Nhưng sau này nếu có ra tay thì phải thận trọng một chút, không được đâm bừa đánh bậy như vừa rồi.

Vân Nhạc cười nói:

- Thanh Nhi ít tuổi như vậy mà thông minh vô cùng, sau này đệ ấy sẽ trở nên giỏi giang vô cùng, Phó đại hiệp trách mắng đệ ấy làm gì.

Nói xong chàng mang hai xác của Đại Lương Thiết Phật và Tía Sát Thần vứt vào trong nhà. Thì ra khi tên ác tăng dựa vào cây hoàng trước nhà được một lúc thì cũng đứt hơi do tâm mạch đã bị Vân Nhạc chấn đứt hết.

Vân Nhạc lại nói:

- Phó đại hiệp, theo ý cháu thì nơi đây không tiện ở lâu, đại hiệp và lệnh tôn nên kiếm chỗ khác sống thì hơn.

Phó Lục Quan nhận thấy lời chàng rất phải liền cảm khái đáp lời:

- Đến nước này thì chỉ còn cách dọn tới nhà Trại Hoa Đà ở thành Xương Bình ở tạm mà thôi. Uyển Nhi, cháu vào mau thu xếp để chúng ta còn lên đường sớm.

Chỗ ở của Phó Lục Quan ngay đầu đường sao lại không bị người ta để ý? Đó là vì có một cây cổ thụ cao to che khuất, nên hai lần đại chiến với địch nhân mà người qua đường không trông thấy, nếu không thì phiền phức biết bao. Một lúc sau, Phó Lục Quan và Uyển Nhi đã thu dọn xong hành lý đồng thời còn dắt theo hai con lừa trong vườn ra nữa. Vân Nhạc nói:

- Ba ông cháu có con lừa này thì phải lắm, mau đi thôi!

Thanh Nhi trợn tròn mắt hỏi:

- Ngôn đại ca, còn đại ca thì sao?

Vân Nhạc không nhịn được cười, rồi chàng đáp:

- Hai chân của đại ca còn nhanh hơn lừa ngựa nhiều, nhưng chúng ta đi hai đường khác biệt chứ không thể đi chung mà chuyện trò được.

Thấy chàng nói như vậy, Thanh Nhi sợ hãi nói:

- Ngôn đại ca rời khỏi ông cháu đệ hay sao?

Vân Nhạc vuốt ve Thanh Nhi, trong lòng rất cảm động, nghẹn ngào đáp:

- Thanh Nhi cứ ngoan ngoãn nghe lời gia gia và tỷ tỷ chỉ bảo, chăm chỉ luyện tập những gì mà đại ca dạy cho. Hiện giờ đại ca có việc cần phải làm ngay, trong khoảng hai năm, thế nào đại ca cũng tới Xương Bình thăm Thanh Nhi.

Nói xong chàng mở tay nải lấy ra một thỏi vàng rồi đưa cho Thanh Nhi nói:

- Cái này đại ca cho Thanh Nhi để mua quà vặt.

Ngờ đâu Thanh Nhi lắc đầu lia lịa không chịu nhận.

Vân Nhạc đành phải sa sầm nét mặt lại rồi nói:

- Nếu Thanh Nhi không nhận thì đại ca sẽ giận đấy.

Thanh Nhi đành phải nhận thỏi vàng đó nhưng nước mắt lả chảy tuôn rơi. Uyển cô nương hai mắt cũng đỏ hoe, Phó Lục Quan cũng không nén được lòng thương cảm. Vân Nhạc lạnh lùng giục ba ông cháu lên đường.

Trông thấy họ đã đi rồi, chàng mới quay lại tung ra một chưởng làm cho căn nhà của Phó Lục Quan đổ sập xuống rồi chàng thủng thẳng bước đi. Tuy vậy chàng vẫn ngầm theo bảo vệ ông cháu Phó lão một đoạn nữa rồi mới rẽ hướng đi Bắc Kinh lo việc riêng của mình. Đêm trăng trên Lư Cầu thật là một cảnh đẹp, là một trong tám cảnh đẹp của Bắc Kinh.

Cầu này ở Liêu Kim, ở huyện Uyển Bình thuộc thành phố Bắc Kinh. Cầu dài sáu trăm thước, cứ mười thước thì có một lỗ hổng, tất cả có một trăm mười bốn cây cột trụ. Mỗi trụ lại có một con sư tử nằm phục bên dưới, điêu khắc tinh xảo vô cùng, hơn nữa ngoài sư tử lớn lại có những sư tử con ẩn hiện trong lông của sư tử lớn, không những vậy hình dạng các con sư tử lại khác nhau, không con nào giống con nào. Cầu rộng hai mươi sáu thước, bắc ngang qua sông Vĩnh Định. Mỗi khi tới mùa nước lên, sông Hoàng Hà sóng cuộn hàng vạn tấn cát từ miền thượng du xuống. Nhưng lúc bình thường thì sóng yên gió lặng, du khách có thể ở trên cầu nhìn ngắm núi non tráng lệ trước mặt. Sáng sớm ngày nọ, khi mặt trời mới mọc thì Vân Nhạc đã đứng trên cầu ngắm nhìn dòng nước đang cuồn cuộn chảy qua. Lúc ấy trên cầu đã nhộn nhịp, bỗng chàng nghe tiếng người cả cười rồi nói:

- Tam đệ thật là người giữ chữ tín, mới sáng tinh mơ đã tới nơi rồi.

Vân Nhạc ngẩng đầu nhìn thì thấy Càn Khôn Thủ Lôi Tiếu Thiên và Cửu Chỉ Thần Cái Thương Tỷ tới. Ba người e sợ người qua đường để ý, liền tới một tiểu khách sạn ở trong huyện Uyển Bình nghỉ chân rồi nói chuyện hỏi thăm nhau qua loa một hồi, bỗng Vân Nhạc hỏi Lôi Tiếu Thiên:

- Nhị ca, bên bờ hồ Cao Bưu, cái chết của tên Tam Thủ Ngô Công Phụ Lệnh Đạc có phải là kiệt tác của huynh không?

Lôi Tiếu Thiên nháy mắt một cái rồi cười đáp:

- Phải, đó là do huynh làm. Sau khi giết chết tên ác tặc rồi, ta liền ghi dấu vết của đệ ở đó để làm đệ lừng danh thêm. Nhưng vài ngày sau thì ta hối hận vô cùng, vì lỡ như kẻ khác cũng giết người rồi đổ lên đầu đệ vậy thì có phải nguy tai hay không? Hơn nữa những kẻ thù của đệ hay tin mà ẩn núp hết thì có phải ta đã làm khó đệ không trả thù được hay không? Sau khi ta lên Bắc Kinh này, đã đi dò hỏi khắp nơi mới hay năm xưa kẻ đánh lén Tạ bá phụ năm xưa có hơn chín mươi người, và ta còn điều tra được có người hiện đã gia nhập Thiên Sơn Bang ở ngoài quan ngoại. Thủ lãnh của bang này là Bạch Sơn Nhất Hạc Cung Thiên Đơn là một người rất nghĩa hiệp, đệ lên Hứa gia trang ở Liêu Ninh sẽ điều tra rõ chúng đang ở đâu liền. Nhưng điều cần nhất là phải tiến hành bí mật, chớ không thì mấy tên ấy hay tin lẩn trốn thì sau này muốn tìm tông tích của chúng không phải chuyện dễ đâu. Theo ý ta thì không gì bằng ngầm tiêu diệt những kẻ thù xưa kia đã hại bá phụ như thế thì dễ làm hơn. Ta với đại ca phụ trách điều tra tung tích của những kẻ đó, còn đệ thì ra tay diệt trừ. Đệ xem kế hoạch của ta có được không?

Vân Nhạc cả mừng, rồi lại hỏi Lôi Tiếu Thiên từ khi tới Bắc Kinh đến giờ đã làm xong công việc chưa?

Lôi Tiếu Thiên gật đầu cười đáp:

- Sự thật thì việc đó không gì lớn lao hết, vì tổng bổ đầu Phương Kiệt ở nhà Cửu Môn Đề Đốc là bạn thân của ta, huynh ấy làm việc đó đương nhiên là kết thù oán với người trong giang hồ rồi. Cho nên hôm sinh nhật của huynh ấy, sau khi mọi người ra về thì phát giác ra Bảo Giáp Đường Nghệ của đề đốc tặng cho đã bị ai lấy mất. Đáng lẽ Phương Kiệt có thể âm thầm điều tra, ai ngờ tên trộm ấy không những không ẩn núp mà còn đùa giỡn, gửi thư báo cho Phương Kiệt biết mình là ai. Giờ tin này đã đồn khắp kinh thành. Nhưng từ khi vụ trộm xảy ra tới nay đã được nửa năm rồi mà vẫn chưa khám phá ra được cũng như chưa bắt được tên trộm ấy. Tới lúc này Phương Kiệt mới biết đối phương cố tình làm mất thanh danh của mình chứ không phải nhắm vào bảo giáp của mình. Y đã phái thủ hạ dò xét khắp nơi lại nhờ bằng hữu giang hồ điều tra nhưng vẫn biệt vô tăm tích. Y thấy huynh được khá nhiều đồng đạo nể nang nên mới viết thư nhờ điều tra hộ. Như ngu huynh rày đây mai đó, không một lúc nào ở yên cả, nên năm tháng sau, khi huynh tới Tam Xương mới hay chuyện này. Trong thời gian mấy tháng ấy, Phương Kiệt cho người điều tra khắp nơi mà không tìm ra chút tung tích nào, vì vậy y ăn ngủ không yên, thân hình gầy gò, suốt ngày than ngắn thở dài, suýt mất cả công việc. Nên huynh vừa tới...

Vân Nhạc cười tiếp lời:

- Nhị ca vừa tới thì điều tra ngay, phải không?

Lôi Tiếu Thiên xoa tay ha hả cười nói:

- Làm gì có chuyện dễ như thế. Nếu không được đại ca giúp cho thì làm sao giải quyết chuyện ấy nhanh như vậy được.

Vân Nhạc kinh ngạc nhìn Thương Tỷ hỏi:

- Thế là nghĩa gì hở đại ca?

Thương Tỷ nhìn Lôi Tiếu Thiên cười nói:

- Đệ không nói rõ cho rõ cho tam đệ nghe kẻo đệ ấy tưởng tôi xin thiên hạ không đủ cơm ăn mà còn phải đi ăn trộm nữa.

Vân Nhạc mặt đỏ bừng có vẻ tức giận nói:

- Cả đại ca và nhị ca đều vậy, người ta đã không hiểu thì hai người cứ nói bóng gió mãi.

Thương Tỷ vẫn cười, Lôi Tiếu Thiên nói:

- Tam đệ, đệ hãy nghe huynh nói đã, chưa chi đã nóng tính thế rồi... Ngu huynh sau khi tới Bắc Kinh, liền bắt tay điều tra nhưng sau bảy ngày liền vẫn không ra chút tin tức nào. Tới ngày thứ tám thì khi huynh du ngoạn miếu Đông Ngục thì gặp được đại ca, nhưng ngu huynh không nhận ra. Đại ca liền tự giới thiệu rồi khen ngợi tam đệ vô cùng. Nếu không được đại ca nói thì ta cũng không biết tam đệ tài giỏi như vậy. Sau này khi tam đệ làm xong việc lớn kia, ta khuyên tam đệ nên treo bảng trên kinh thành hành y thì tha hồ hốt bạc của các công khanh bá tước.

Vân Nhạc trợn mắt nói:

- Nhị ca đang nói chuyện chính bỗng dưng lại xoay sang chuyện phiếm rồi! Nhị ca có muốn đệ dùng Phân Thân Thác Cốt thủ pháp đối phó không?

Lôi Tiếu Thiên sợ hãi tránh ra xa ba bước nói:

- Tam đệ, ta nói như thế mà đệ lại cho là chuyện không đứng đắn hay sao? Thôi được, đệ không thích nghe thì ta nói tiếp chuyện kia vậy. Ta liền đem chuyện kia kể cho đại ca nghe thì đại ca trả lời luôn là sẽ có cách điều tra người nào đã lấy trộm cái áo giáp đó. Đại ca cùng ta trở về phân đà của Cái Bang, truy vấn môn hạ xem có ai nghe nói tới vụ trộm đó hay không?

Vì trong kinh thành này, hễ nhà quan lại nào có việc vui mừng tự nhiên bang chúng Cái Bang liền kéo đến đầy nhà. Lúc xảy ra vụ trộm đó thì người của Cái Bang trông thấy có năm cái bóng đen vượt qua mái nhà rồi đi thẳng, trông hình dáng tựa như Đô Thành Ngũ Thử vậy.

Say đó, đại ca cùng ta đi tới những nơi Ngũ Thử thường lui tới tìm kiếm. Gặp chúng, ta liền hỏi thẳng có phải anh em bọn chúng làm chuyện trộm cắp đó không. Thoạt tiên chúng còn chối cãi nhưng sao đó đại ca dùng môn Kim Cương Tán Chưởng đánh gãy một cây lớn thì chúng mới kinh hãi khiếp sợ mà thú nhận. Đại ca dùng đại nghĩa khuyên bảo chúng giao bảo giáp ấy ra sau này sẽ không truy cứu cũng như cam đoan không vô cớ kiếm chuyện với bọn chúng, nếu không thì chúng đừng hòng có nơi nào ẩn thân trên đất Bắc Kinh này nữa. Lúc ấy Ngũ Thử đem bảo giáp ra đưa cho đại ca, ta liền lấy về trả cho Phương Kiệt.

Thế là trận phong ba ấy mới được yên. Ngày sau đó, đại ca thiết tiệc đãi Ngũ Thử ở phân đà Cái Bang. Trong bữa tiệc, đại ca có nói tới chuyện Tạ thế bá, Ngũ Thử liền nói tiên sư của chúng có cho chúng hay năm xưa những người tập kích thế bá có hơn chín mươi người. Trong đó có ba tên hiện đang ẩn núp trong Thiên Sơn Bang, nhưng không biết tên gì.

Vân Nhạc cúi đầu vái lia lịa.

Lôi Tiếu Thiên cả cười đáp:

- Huynh đệ với nhau, đệ việc gì phải làm như vậy. À huynh còn quên mừng cho đệ đây.

Vân Nhạc hai má đỏ bừng nói:

- Thù lớn chưa trả, lập gia đình sao được. Nhị ca mừng sớm làm gì. Đệ còn phải đi Thương Châu gặp nhạc phụ đại nhân rồi mới đi Hứa gia thôn, chẳng hay nhị ca nghĩ sao?

Lôi Tiếu Thiên ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:

- Chẳng lẽ hiền đệ không thích đi thăm các thắng cảnh ở Bắc Kinh này sao?

Thương Tỷ liền tiếp lời:

- Nhị đệ không biết có hai cô nương xinh đẹp đang đợi tam đệ tại Thương Châu hay sao? Như vậy tam đệ còn tâm trí nào mà cùng huynh đệ ta du ngoạn nữa. Thôi chuyện này hãy để khi khác đã.

Vân Nhạc lại đỏ mặt. Hôm sau ba người đi Thương Châu tới nhà Triệu Khang Cửu. Vân Long Tam Hiện Đào Chúc Tam, Phi Vân Thủ Ngô Phụng Bưu, Bát Quái Kim Đao Trịnh Kim Ngô, Kim Diện Ngộ Không Hầu Ly Băng và Triệu Liên Châu, Chu Nguyệt Nga mọi người đều tới từ hai hôm trước rồi. Mọi người gặp nhau vui vẻ vô cùng.

Triệu Khang Cửu thấy con rể của mình là nhân tài xuất chúng như vậy thì mừng thầm cho con gái của mình, chỉ hận nỗi vì bệnh suyễn rất nặng nên không sao ngồi dậy được.

Cửu Chỉ Thần Cái Thương Tỷ cười nói:

- Triệu lão không hay tế tử tương lai là một y sĩ tài giỏi hay sao? Cam đoan với lão, để cho đệ ấy chữa thì ba ngày sau sẽ khỏe mạnh ngay.

Triệu Khang Cửu nghi ngờ, trợn mắt nhìn Vân Nhạc như là không tin vậy. Vân Nhạc mặt đỏ bừng, từ từ đi tới cạnh giường, cầm tay Triệu Khang Cửu thăm mạch, rồi lấy giấy bút kê hai thang thuốc, một để uống còn một để thoa bên ngoài. Sau đó chàng dùng kim châm châm vào chín huyệt mỗi ngày hai lần.

Ba ngày sau, bệnh suyễn của Triệu lão bớt nhiều. Chu và Triệu hai vị cô nương vui mừng hớn hở vô cùng và cũng hãnh diện vì có người chồng tài ba như vậy. Vân Nhạc ở Thương Châu hai ngày, liền cáo từ mọi người, một mình cưỡi ngựa đi lên Trường Bạch Sơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui