Sau khi thi xong giữa kì chúng tôi chưa kịp nghỉ ngơi đã phải học tập ôn tập tiếp để chuẩn bị cho thi cuối kì.
Từ sau hôm nhờ đèo đón ấy khoảng cách giữa tôi và Nắng liền gần hơn, đôi lúc trên lớp gặp nhau sẽ trò chuyện vài câu hỏi đơn giản, có khi sẽ đùa giỡn nhau trên hành lang.
Vì sự thay đổi này mà khiến cho Chi cũng trêu tôi không ít:
"Dạo gần đây ai đó vì gái bỏ anh em nhỉ?"
"Hả ai cơ?" Khi tôi còn đang ngu ngơ không hiểu Chi nói ai, thì các cô nàng còn lại xung quanh cũng tự động lên tiếng.
"Ừ ý ai đó thì làm sao mà biết được." Lúc này mới nhận ra là đang nói đùa tôi, muốn lên tiếng phản bác nhưng lại không có lí luận cuối cùng chỉ có thể im lặng nghe các cô nàng lên tội.
Lúc này đến tuần các tổ đổi chỗ cho nhau nên bàn tôi ngồi với Ngọc lại gần với bàn của Chi và An.
Hai cô nàng rất nghịch hay lợi dụng thời cơ Ngọc không để ý mà lấy trộm kính đem đi giấu.
Đôi lúc tôi cũng sẽ tham gia có hôm sẽ có sự tham gia của hai bạn con trai ngồi sau là Bình và Trung Quân.
Hôm đó cũng như mọi ngày có 5 tiết học nhưng đến tiết tiếng anh lại được nghỉ cho nên cả lớp tự quản.
Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến khi Chi giấu kính của Ngọc đi, nhưng đến gần hết tiết vẫn không tìm thấy.
Cả bọn nhao nhao đổi qua đổi lại cho nhau:
"Ê cậu cầm mà sao bây giờ không thấy??" Lên tiếng đầu là Bình hỏi Chi khá bực dọc.
Ngọc đứng một bên mắt đỏ hoe bắt đầu khóc.
Khi cả lũ tranh cãi nhau thì cô Tuyết( GVCN) bước vào, nghe bọn tôi kể lại chuyện cô chỉ chốt lại một câu:
"Tìm được ai làm mất thì đòi lại, không thì cả lũ bỏ tiền ra mua."
Bởi vì tôi cũng góp mặt trong phần giấu kính ấy nên cũng phải đi tìm,nhưng mà tìm hoài không thấy đang cố gắng nhìn ở dưới hộc bàn thì Quân lên tiếng: "Thôi có gì cuối giờ tìm sau."
Vào tiết Ngọc không nói câu nói tôi nghĩ có lẽ cậu ấy đang giận dỗi cho nên liền lên tiếng: "Ngọc ơi xin lỗi nhé, nhưng mà có gì mai vẫn đi chơi với cả nhóm nha." Bởi vì cả nhóm mai có lịch mà tôi thì sợ vụ này làm ảnh hưởng cho nên lên tiếng, Ngọc không nói gì.
Cuối giờ Ngọc và Phanh xin cô cho chuyển chỗ tôi ra chỗ Phanh ở tổ 4 Phanh thay chỗ tôi ngồi với Ngọc ở tổ 1 Chi và An tổ 2.
Lúc đó tôi nhất thời ngẩn người hụt hẫng vì đột nhiên chỉ có mình tôi bị chuyển đi, cảm giác thất vọng lan tỏa như mình vừa bị bỏ rơi, buồn thiu ngồi đến cuối giờ.
Đi với Chi, An, Quân và Bình lục soát cả lớp nhưng vẫn không tìm ra.
Khi tôi đang ngơ ngẩn nghĩ về vụ đổi chỗ ban nãy thì đột nhiên Khôi Anh đi qua.
Nói đến Khôi Anh cậu bạn này chính là một người tốt nhưng mà...!thụ vãi cả....!Rau muống.
Hồi đầu năm lúc mới vào nhận lớp tôi đã thấy Khôi Anh ngồi một góc đọc sách nhưng quan trọng là môi hồng, da trắng mắt to lông mi cong mà lại dài.
Chỉ riêng những đặc tính này đã đủ đánh bật bao nhiêu đứa con gái khác.
Nhưng không cậu ấy là thẳng và đã có bạn gái=)))))))))))).
Khôi Anh vỗ nhẹ vai tôi rồi bảo:
"Ê Trà tao nghĩ mày cần một cái ôm bây giờ." Xong rồi ôm tôi theo kiểu như các chiến sĩ ôm qua vai vỗ vỗ nhưng bởi vì cậu ta lùn hơn tôi nên nhìn khá buồn cười.
Tâm trạng đang buồn rầu đột nhiên vui vẻ hơn chút, cười cười cảm ơn Khôi Anh, tuy đây đích thực là một hành động nhỏ nhưng rất ít người có thể nhận ra mà làm được như vậy, vào lúc mà bạn cảm tưởng như ai đó đều bỏ bạn đi thì đột nhiên có người đến an ủi là một động viên lớn đối với bạn.
Vì thế tôi đã có suy nghĩ muốn làm thân cậu ta.
Dù sao chỗ mới tôi chuyển sang thì tôi ngồi sau Khôi Anh, xốc lên tinh thần bảo các bạn còn lại ra về có vẻ không tìm được chỉ còn có thể bỏ tiền.
Chính là không ngờ xuống dưới sân đùa nghịch thì đột nhiên từ người Bình rơi ra thứ đồ.
Tôi vừa đi ra đến nơi thì Chi đã nhặt lên: "Ơ kính của Ngọc này."
Nhất thời cả lũ im lặng mọi ánh mắt đổ lên Bình, trong khi cậu ta cứ ngu ngơ nói rằng tao có biết nó trong người đâu.
Ông trời ơi lúc ấy chính lúc ấy cả bọn đều nhìn cậu ta bằng ánh mắt viên đạn tôi chỉ muốn lấy xe chèn cậu ta một phát.
Mọi chuyện được giải quyết khi tìm được kính của Ngọc, nhưng mà tôi vẫn là bị đổi chỗ, nhưng rất nhanh tôi lấy lại tinh thần thầm nghĩ không sao ngồi chỗ mới làm quen bạn mới, tạm thời ổn định liền ra nhà gửi xe lấy xe ra về..