Hôm đó, sau khi đã lên phản nằm, mấy đứa con gái chìm nhanh vào giấc ngủ do quãng đường dài mệt mỏi trên xe khách. Lúc bấy giờ, Minh Hà mới có dịp hỏi Việt Hương điều cô thắc mắc cả buổi tối nay.
"Sao từ lúc vào đến nhà, tớ thấy cậu cứ đăm chiêu im lặng thế nào ấy, chả giống cậu gì cả."
Trong bóng tối, Hương chớp chớp đôi mắt sáng. Do dự hồi lâu mới lên tiếng.
"Thật ra thì là..." Cô ghé sát tai Hà, nói bé hết mức có thể. "... là ông bác Tôn của Nam."
"Hả?" Hà ngạc nhiên vì đáp án. "Bác Tôn thì sao? Bác ấy tốt mà."
"Ở đây không phải tốt hay không! Chỉ là tớ thấy... Không hiểu sao..." Hương vội vã thanh minh, còn đưa ngón tay lên miệng ra dấu cho Hà nhỏ giọng. "Tớ đã GẶP bác ấy ở đâu đó rồi."
Việt Hương gặp bác Tôn ư? So về vị trí địa lý thì chuyện đó khó có thể xảy ra.
"Chắc người giống người thôi. Bộ râu quai nón thì nhiều người..."
"Không phải bộ râu!" Hương ngắt lời Hà. "Chính xác là gương mặt đó. Tớ từng gặp qua bác ấy."
"Cứ cho là như vậy. Cậu gặp ở đâu?" Hà tròn mắt, trong bóng tối.
Việt Hương lắc đầu, mày nhíu lại.
"Tớ không thể nhớ ra được. Nhưng ấn tượng thật sự rất... không tốt."
Hà thật sự không tin vào cảm nhận của Việt Hương cho lắm. Bác Tôn đơn giản là một cán bộ hưu trí. Hà biết bác hơn năm năm nay, là một con người dễ tính, hay cười sảng khoái. Có cái gì không tốt?
Ngày hôm sau, theo kế hoạch, mọi người sẽ đi xe khách thăm một số đền chùa, hang động là thắng cảnh nổi tiếng ở Ninh Bình. Tuy nhiên, bầu trời tháng bảy ẩm ương, bất chợt đổ mưa trên diện rộng suốt một ngày. Cả đám đành tiu nghỉu ngồi nhà lấy sách vở ra học.
Minh Hà ngồi cạnh Trọng Khanh, liếc nhìn màn hình laptop của cậu. Thấy không phải Toán, Lý, Hóa mà toàn là những biểu đồ, tiếng nước ngoài loằng ngoằng. Một cái nhấp chuột, màn hình lại hóa ra một bảng số liệu.
"Cái gì đây hả?"
Khanh chững lại một chút mới trả lời.
"Tổng hợp dự kiến của phiên giao dịch báo giá tại sàn X ngày hôm nay."
"...!"
Ngồi yên một góc, Mai Chi dường như không học, nhưng cắm cúi vẽ vẽ gì đó. Hà cũng không buồn quan tâm, vì hotgirl là hotgirl, ngay từ cấp hai đã chẳng mấy mặn mà chuyện học hành rồi.
Hà nhìn qua Bảo Long đang đọc sách phía đối diện. Đừng có là sách y khoa đấy nhé?
Chỉ là sách sinh học. Cô thở phào.
Tuy vậy, bản thân Hà chưa kịp đem cuốn tập toán ra hỏi bài Long, thì Mỹ Kim đã kịp tranh chỗ. Trước đó còn đắc ý nhìn Hà như báo trước, chỗ này của ta.
Rốt cuộc, vẫn chỉ là Hải Nam tốt với cô, cũng là người con trai "bình thường" nhất.
Ở một góc bàn, Việt Hương và Tuấn Anh cũng đang vật lộn với những phương trình hóa học. Từ hôm qua Hương đã nghe lời Minh Hà, từ bỏ vẻ đăm chiêu, không suy nghĩ lung tung nữa. Sáng nay, thậm chí đã rất tươi cười chào bác Tôn của Nam. Xem ra, sau một đêm ngủ ngon, tinh thần đã phấn chấn lên nhiều...
Phấn chấn đến mức độ này cơ mà.
"Đoán xem tớ mới phát hiện ra cái gì!" Hương chạy ào ra vườn, sau khi theo bác gái đi chợ chiều. Lúc bấy giờ, trời đã ngớt mưa.
Căn phòng khách tám người, ai nấy đều làm việc riêng của mình, chẳng ai thật sự chú ý.
"Ở sau nhà có một nghĩa- địa rất to đấy nhé!"
Một số thành phần mới nghe đến đó, sắc mặt đã trở nên tái mét. Hà bật cười. Tất nhiên trong số này không có Hà và Khanh.
Trong những buổi hẹn hò, có lần hai người đã từng xem phim kinh dị.
Cô gái run rẩy nép mình vào ngực chàng trai? Không có, không có. Họ đơn giản là nhàm chán ngồi bàn về kỹ xảo phim. Lại biết thêm được một điều, sở dĩ Vũ Trọng Khanh và Trần Minh Hà không quá hứng thú với đề tài ma quái, không phải vì họ sợ, mà vì họ coi đó là trò vớ vẩn.
Một số khác thì ngược lại. Việt Hương là một ví dụ.
"Hôm nay không đi đâu được, thì buổi tối chơi trò khám phá nghĩa địa, các cậu thấy sao?"
"Hay đấy!" Bốn người.
"Không!" Bốn người còn lại.
Rốt cuộc sau một hồi đàm phán, hai bên đã đi đến thỏa thuận. Sau khi mọi người trong nhà đi ngủ, sẽ trải chiếu ra giữa sân, đốt đèn kể chuyện ma. Chỉ hai người thua cuộc mới phải vào nghĩa địa.
...
"Cô gái hét lên thất thanh, chạy ào về phía chàng trai vừa giúp mình. 'Anh ơi! Không được rồi! Đằng kia có con ma! Em sợ lắm, em không thể về một mình được!' Anh ta quay lại, chỉ cười 'không sao, không sao...'
" Kể đến đây, Mỹ Kim trầm giọng, ánh mắt lóe lên nguy hiểm. "Hồi còn sống, anh cũng sợ ma lắm..."
"Á á á á!!!"
"Next! Chuyện này nhàm quá, hồi nhỏ nghe trên 'Gặp nhau cuối tuần' mãi rồi." Tuấn Anh phẩy tay.
"Đến lượt tớ hả?" Chủ nhà Hải Nam chỉ tay vào mình. Thấy mọi người gật đầu, liền tỏ ra nghiêm trọng.
"Đây là một câu chuyện có thật. Đã từng diễn ra ở chính trong ngôi nhà này. Mười năm về trước khi cơn sốt đất còn râm ran, vì lý do nào bác tớ có thể mua được ngôi nhà rộng rãi này với một cái giá hời như vậy. Câu trả lời là... "
Câu chuyện của Nam tương đối phức tạp, kể về một đại gia đình đông con cái, anh em với nhiều mối ân oán tình thù phức tạp. Nhiều cái chết ly kỳ xảy đến. Sau khi người con trai út, người hiền lành nhất trong cả nhà chết đi, vợ của anh cùng hai người con nhỏ đã bị các cô bác, anh chị ức hiếp, đuổi ra khỏi nhà trong một đêm mưa gió...
Họ không có chỗ nào để đi, đành phải tạm thời trú chân trong nghĩa địa, chính là nghĩa địa sau nhà mà Việt Hương nhìn thấy.
"Đêm ấy trời rất tối. Họ trú mưa trong căn lều xiêu vẹo, thắp một ngọn nến giống như chúng ta. Người mẹ đã mệt mỏi thiếp đi. Anh trai khuyên em gái đi ngủ. Nhưng cô em, suốt cả ngày hôm ấy đều hành động rất kỳ lạ như đang sợ hãi một điều gì đó... Người anh sốt ruột lên tiếng hỏi 'em làm sao vậy'. Cô em sáu tuổi ánh mắt vô hồn, nói bằng giọng trầm trầm quái dị 'họ đuổi chúng ta, vì em biết ai là kẻ giết người'. Vừa dứt lời, một cơn gió lạnh thổi vào lều khiến ngọn nến tắt ngúm."
Vừa lúc ấy, thật trùng hợp, ngọn nến của họ cũng vừa tắt. Khiến cho hầu hết "khán thính giả" đều thấy lạnh sống lưng, dù đang ở giữa đêm hè.
"Mai Chi, bịt tai là ăn gian đấy nhé!" Minh Hà gỡ tay Chi ra trong sự phản đối quyết liệt của cô nàng.
"Kể tiếp đi, anh Nam!" Mỹ Kim hào hứng. "Kẻ giết người là ai?"
"Đó cũng chính là câu hỏi của người anh." Nam đưa một ngón tay lên, ra dấu ọi người yên lặng.
"Đáp lại, cô em gái chỉ nói ... ... ..."
Thanh âm của Nam chỉ vo ve như muỗi kêu, chưa kể cậu ta còn cúi xuống, tiếng lá chuối xào xạc càng không cho ai nghe được chữ nào. Hầu hết mọi người đều không tự giác nhướn lại gần, vừa nín thở để nghe cho rõ...
"... ... ... ... kkẻ giết người chính là đó chính là ĐÓ CHÍNH LÀ NGƯƠI!!!"
"Á Á Á Á!"
Tất cả mọi việc chỉ diễn ra trong vòng nửa giây. Nam vừa quát lên the thé, vừa đưa tay chỉ thẳng vào Thủy Linh. Cô nàng hét lên thất thanh, ngã nhào vào lòng Khanh, gắt gao ôm chặt lấy bả vai cậu trong khi mặt cắt không còn giọt máu.
"Ha ha! Tớ xin lỗi, tớ đùa thôi mà!" Nam vừa cười vừa nói, dĩ nhiên là với giọng bình thường.
Công bằng mà nói thì vừa rồi không chỉ có Thủy Linh hét, nhưng một lúc lâu sau khi mọi người đã định thần thì tiểu thư vẫn run lẩy bẩy không dám ngẩng đầu lên.
"Tớ... tớ không ở đây nữa đâu. Tớ về..." Âm thanh nhỏ xíu lẫn trong tiếng thút thít.
"Đó chỉ là chuyện bịa thôi." Khanh vuốt tóc em gái, trong khi nhìn Nam bằng một ánh mắt sẵn sàng gây án mạng. "Khu vực này chưa bao giờ được đô thị hóa, nhà cửa thưa thớt, sốt đất ở đâu ra?"
"Đúng vậy! Thật ra đây là nhà của bà tớ, đã ở đến mấy đời rồi. Không phải mua rẻ của ai hết." Hải Nam cố nén cười.
"Đây là truyện trên báo Hoa học trò, số ra cách đây chừng ba năm." Hà nhún vai. Cô đã từng nghe Nam kể nội dung này có đến vài lần hồi cấp hai, mỗi lần lại biến tấu một kiểu. Lần nào cũng cam đoan là có thật (?!)
"Đến lượt anh Khanh." Mỹ Kim thắp lại nến.
Thủy Linh nghe thấy vậy liền buông Khanh ra ngay, còn cố ý ngồi tránh xa, khiến mọi người có mặt đều cảm thấy tức cười.
Nhưng cô đã lo hão, cậu chỉ kể qua loa một câu chuyện trinh thám bối cảnh phương Tây. Kết thúc chẳng qua, ma quỷ là do một tên trộm hóa trang để dụ mọi người ra khỏi nhà... Tuy tình tiết cũng lắt léo hấp dẫn, nhưng trẻ con năm tuổi cũng không sợ.
Này này bạn Khanh, hôm chúng ta đi xem phim kinh dị, cậu đã từng kể cho tôi những gì? Ma mặt thớt đâu? Người vợ khăn vàng đâu? Ém hàng như vậy là không tốt đâu đấy nhé... Hà nghĩ bụng.
...
Hai kẻ thua cuộc được xác định, một là người kể câu chuyện "ít sợ" nhất, hai là người đến phiên khi ngọn nến vừa cháy hết.
Người thứ nhất là Khanh, người thứ hai là Minh Hà.
"Ngọn lửa của định mệnh!" Mỹ Kim cười khúc khích.
"Ngoại trừ việc ai đó chính là đi thay cho ai đó." Mai Chi bắt đầu ngáp, mắt liếc qua Thủy Linh, người kể câu chuyện "chú bé ma Pi tốt bụng" (?!) còn hơn cả nhạt.