Suốt cả ngày hôm đó, dù cho Việt Hương có hét vào tai, Hà cũng không hé răng, dù chỉ một câu. Cô cứ ngồi im lặng, đờ đẫn như vậy từ giờ này qua giờ khác. Trong lớp, ai ai cũng đã biết tin đồn, Bảo Long tỏ tình và hôn Minh Hà ngay giữa sân trường. Ngoại trừ Hải Nam, ai ai cũng nhìn Hà chằm chằm bằng ánh mắt tò mò, nửa ngưỡng mộ nửa ái ngại. Cũng không thiếu những ánh nhìn ác ý, đầy ghen tức. Có lẽ, nội trong nay mai, những tin đồn lại nổ ra, giống như hồi cô qua lại với Khanh. Nhưng giờ đây, tất cả đối với Hà đều không còn quan trọng nữa.
Bởi vì Bảo Long nói dối. Nói dối. Cô không tin. Bảo Long tuyệt đối không thể thích cô. Người mà cậu ta thích là Như Nguyệt xinh đẹp. Cô đã bị từ chối một lần. Sao giờ đây cậu ta có thể quay lại nói yêu cô?
Hà về đến nhà trong tình trạng đã khóc đến sưng húp cả mắt. Nhìn thấy Nam Anh hăng hái xông ra đón, cô cũng chỉ có thể gượng cười. Thằng nhóc bán tín bán nghi, nhưng biết chắc rằng có hỏi, bà chị cũng sẽ không chịu nói, nên chỉ đơn giản bảo chị lên nhà tắm rửa rồi xuống ăn cơm. Hôm nay, nó và mẹ Hoa đã chuẩn bị thực đơn đặc biệt...
Mặc dù cả ngày buồn bã, nhưng vừa bước vào phòng mình, nhìn tình trạng lộn xộn do Nam Anh gây ra, Hà không khỏi tạm quên đi chuyện riêng, suýt chút nữa bật cười. Đúng là một bãi chiến trường. Chiếc vali màu xanh coban mở toang. Quần áo còn chưa kịp dỡ. Vậy mà trò chơi điện tử đã được lấy ra rồi. Bên này là bóng đá, bên kia là áo khoác con con, tất mỗi nơi một chiếc...
Bẩm sinh thích gọn gàng, cô liền bắt tay vào dọn dẹp. Nhân tiện dỡ quần áo cho thằng nhóc, để mang vali xếp lên nóc tủ cho gọn chỗ.
Lẽ ra, Hà không nên làm thế.
...
Chung cư Bảo Kim, penthouse tầng 12, phòng bếp.
Linh múc một bát canh riêu cá nho nhỏ, đặt xuống trước mặt Khanh, rồi nhanh nhanh chóng chóng ngồi sang ghế đối diện. Mắt nâu long lanh trông đợi, hai bàn tay trắng trẻo, nõn nà bám chặt vào thành bàn.
"Em cứ như vậy anh ăn không được." Cậu thẳng thắn.
"Ngày đó ngồi với Minh Hà ở trong canteen, bao nhiêu người nhìn mà anh vẫn ăn được đấy thôi." Linh chớp mắt, yếu ớt chống trả.
"Hai chuyện này khác nhau." Khanh thản nhiên. Một đằng là đám hình nhân lạ hoắc chẳng liên quan. Một đằng là Vũ Thủy Linh đích thân nấu ăn, đích thân mang đến tận nơi, đích thân kỳ vọng. Biết bao nhiêu áp lực.
Nói thì nói vậy, cậu vẫn múc một thìa canh lên nếm thử. Dĩ nhiên, mùi vị lần này đã có chút gì đó giống canh cá thông thường, không còn kỳ lạ như trước đây nữa.
Khanh chưa biểu hiện thái độ gì đặc biệt, chính xác là... cậu đang không biết phải nói thế nào. Bởi vì món ăn này chỉ ở mức... không quá dở.
Tuy nhiên, Linh rất tinh ý đã nhìn thấy một thoáng ngạc nhiên trong đôi mắt xám, liền vội vàng chạy lại choàng tay qua vai anh trai.
"Ngon đúng không? Em biết mà." Cô rạng rỡ.
Khanh: ('__')
Thiếu gia họ Vũ cái gì cũng giỏi cái gì cũng tốt, hoàn hảo 99, 99 % chỉ có mỗi một khuyết điểm duy nhất và cũng trầm trọng nhất là... không biết nói dối. Đồng nghĩa với trong trường hợp này, yên lặng chính là thượng sách.
"Em đã tìm được một thầy giáo rất giỏi. Và cũng đã học rất chăm chỉ được gần một tháng rồi. Đố anh biết là ai đấy. Anh đoán điii..." Linh thỏ thẻ, vừa dụi dụi lên vai Khanh.
"Mai Tuấn Anh chứ gì." Minh Hà đáp tỉnh khô.
Linh giật thót mình, quay lại nhìn thấy Hà đang đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp thì vội buông Khanh ra ngay.
"Sao... sao... cậu ở đây vậy?" Công chúa ấp úng, hai má đỏ hồng như táo chín.
"Anh để cửa cho cô ấy vào." Khanh giải thích. Lúc chập tối Hà có gọi điện cho cậu, nói rằng có chuyện rất quan trọng, cần gặp ngay hôm nay. Nhân lúc ba mẹ đi công tác, chỉ có hai anh em ở nhà, cậu đơn giản cho tài xế đến đón cô về thẳng nhà mình.
Thủy Linh bị bắt quả tang làm nũng, vẫn còn ngượng, giấu mặt vào hai lòng bàn tay, nói lí nhí.
"Tớ đi ra cho hai người tâm sự nhé."
"Không, cậu ở lại luôn." Hà thở dài. "Cũng liên quan đến cậu đấy."
Khung cảnh ngọt ngào đến phát bệnh mới rồi, rốt cuộc cũng không thể làm cho nước mắt hồi chiều trên môi cô bớt đi vị đắng.
...
Hà không rào trước đón sau. Cô cũng chẳng còn tâm trạng để nói năng dài dòng. Chỉ lặng lẽ lấy từ trong ba lô ra một tấm ảnh, đặt lên trên bàn nước. Rồi nhẹ nhàng đẩy nó về phía Khanh và Linh.
Tấm hình chụp khổ A6 đã bạc màu. Trên hình là ba thanh niên mặc âu phục rất đẹp trai và một cô tiểu thư quý phái trong tà áo dài màu tím. Cô gái và một trong số các chàng trai ngồi trên trường kỷ mang phong cách cung đình Huế. Hai người này trông giống như một đôi uyên ương xứng đôi vừa lứa. Trong khi hai người còn lại đứng sau, rất giống anh em. Thật vậy. Mặt sau bức ảnh, vẫn còn đó nét chữ viết tay bằng bút máy nghiêng nghiêng.
Vũ Trường Thịnh và Vũ Trường Giang,
thân chúc hai bạn Tôn Thất Cảnh Hoàng và Đinh Xuân Nghi
trăm năm hạnh phúc.
Nếu tất cả chỉ có thế, thì việc Hà cất công đến tận đây, là vô nghĩa.
Mấu chốt tấm ảnh nằm ở chỗ, gương mặt niên thiếu của người anh, giống hệt Nguyễn Nhật Bảo Long. Giống đến đáng sợ. Như tạc tượng.
Đúng như Hà dự đoán, nếu như Linh che miệng vì kinh ngạc, thì Khanh hoàn toàn trầm tĩnh. Cậu thậm chí không buồn hỏi "ở đâu ra bức hình này", chỉ lạnh nhạt buông đúng một câu.
"Nếu cậu muốn xác nhận. Thì sự thật, đúng là như thế."
Yên lặng.
Rốt cuộc, Linh lại là người lên tiếng, giọng căng thẳng.
"Cậu lấy đâu ra vậy?"
Vừa nghe câu hỏi đó, Hà đã nhận ra, ngay cả Linh cũng thừa biết chuyện này. Cô bé chỉ ngạc nhiên, vì bí mật lớn như vậy đã đến tai người ngoài.
Không để cho Hà trả lời, Khanh biết rõ, cô có quyền được biết. Chuyện đã đến nước này, cậu cũng không buồn giấu giếm. Rốt cuộc, trong vòng một tiếng đồng hồ, hai anh em họ Vũ đã truyền đạt gần như toàn bộ bí mật về Bảo Long cho Minh Hà. Bao gồm cả lý do tại sao Long bắt buộc phải chuyển đến học ở Gallet.
Có những mối quan hệ tưởng chừng rất mờ mịt, cảm tính, như tại sao Long ghét Phương nhưng không ghét Khanh, hay tại sao Long đối xử rất tốt với Thủy Linh, giờ đây cũng đã hoàn toàn phơi bày ngoài ánh sáng.
Kết lại câu chuyện, Thủy Linh thận trọng.
"Mẹ tớ vẫn không hề biết sự tồn tại của anh Long đâu. Nên cậu phải hết sức bí mật."
Sau đó, hai người họ hình như còn căn dặn thêm điều gì đó nữa. Nhưng Hà hoàn toàn không để vào tai. Tâm trí cô lúc này, đã hoàn toàn trống rỗng.
...