Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Dù vậy, ngay tối hôm đó, Hà lặn lội đến tận khách sạn năm sao nơi Phương ở. May mắn cho cô, chỉ sau ngày hôm nay, Phương sẽ dọn vào căn hộ chung cư cao cấp ngay trung tâm thành phố. Đây là đãi ngộ đặc biệt của đại sứ quán dành cho quãng thời gian một năm cộng tác quý báu của thiên tài âm nhạc gốc Việt.
"Được." Phương khẽ gật đầu. Quá đơn giản khiến cho Hà đứng hình mất mấy giây. Cô đã phải luyện tập, khó khăn lắm mới dám nói ra lời yêu cầu có phần đường đột, khiếm nhã này.
"Nhưng nếu như cậu quá bận..." Hà lúng túng, xua xua tay.
"Tiền nhà cho Nam Anh, phải không?" Cậu nhẹ cười, trước khi tiến lại gần chiếc pianoforte màu đen được đặt giữa sảnh khách sạn. "Tuy nhiên, trước hôm đó, tôi kín lịch. Không có thời gian tập dượt đâu. Có yêu cầu gì đặc biệt không?"
Cái này là thật chứ? Thiên tài Vũ Nam Phương của nước Pháp mà lại đi chơi nhạc theo yêu cầu sao? Đúng là may mắn ngàn năm có một lại đi rớt trúng đầu đứa ngốc nghếch là cô.
Vừa nhấm nháp vận may được hai giây, Hà lại không biết nên làm thế nào tiếp tục. Gì chứ nhạc cổ điển, cô đâu có quen thuộc. Chẳng nhẽ nói đại mấy bài nhạc pop mà cô thích, liệu anh ta có thấy bị xúc phạm không? Rốt cuộc, tần ngần nửa buổi, cô chợt nhớ ra hôm bữa trên một phóng sự về Phương của VTV4...
"Tôi rất thích... bài gì mà... hạt dẻ... À, Cô gái nhặt hạt dẻ!"
Nam Phương nghe đến cái tên, thoáng chững lại mỉm cười như nhớ ra một điều gì đã ngủ quên từ lâu lắm, rồi cậu ta ngồi xuống.
"Đã mấy năm rồi không chơi lại bài này, chắc sẽ sai sót."
Vâng, làm như bạn Vũ- Nam- Phương sai sót mà bạn Trần- Minh- Hà có thể nhận ra được ấy. Nằm mơ đi.
Những nốt nhạc đầu tiên cứ như vậy vang lên, trong trẻo như tiếng suối chảy bên bìa rừng.
Bài này, Hà đã được nghe qua truyền hình không dưới một lần, là lựa chọn yêu thích ở những cuộc thi độc tấu piano dành cho thanh thiếu niên. Tuy nhiên, dưới bàn tay của tác giả Nam Phương, nó rõ ràng mang một ma thuật khác.
Nếu là trước đây mấy năm, có đánh chết cô cũng không thể tin một đứa- nhỏ- mười- tuổi lại có thể tạo ra một tác phẩm như thế này. Nhưng có lẽ chính vì mười- tuổi, nó lại mang những nét đẹp đặc thù của một tâm hồn còn thơ ngây non trẻ.
Âm nhạc mà Vũ Nam Phương theo đuổi lẫn sáng tác, từ lâu đã xếp vào danh mục hàn lâm. Không thiếu gì những bản sonate nhiều chương đồ sộ, mà chỉ những người trong giới, hoặc người có năng khiếu như Hải Nam, mới có thể cảm nhận hết vẻ đẹp của nó. Tuy nhiên, "Cô gái nhặt hạt dẻ" lại là một cái gì đó, trẻ con mẫu giáo yêu thích mà cụ già nghe cũng thấy vui tai.
Do ảnh hưởng quá sâu sắc của giai điệu, đã có không ít họa sĩ đương thời đã lấy nó làm đề tài sáng tác, trong đó nổi bật nhất là bức tranh cùng tên của Floriance, một họa sĩ nổi tiếng đam mê âm nhạc người Đức. Nhờ vậy, người nghe qua âm thanh càng hình dung rõ ràng hơn một thảm cỏ xanh ven bìa rừng ở Trung Âu, nơi từ xa có tiếng suối chảy vang vọng lại, tiếng chim chóc chuyền cành. Và trên bức tranh ấy là một cô gái nông thôn Đức mập mạp, hồng hào, phúc hậu trong trang phục truyền thống vào khoảng thế kỷ mười chín, với chân váy xòe màu nâu chấm mắt cá chân, áo vải thô cổ tròn được viền quanh bằng bèo nhún. Đầu chít khăn màu đỏ, càng làm nổi bật thêm bím tóc hoe vàng. Bàn tay cô cầm chiếc lẵng mây, đang thoăn thoắt nhặt từng chiếc hạt dẻ rơi lẫn trong đám cỏ. Trông nàng cũng giống như một con chim sẻ. Khiến cho lòng người khách bộ hành dậy sóng. Tất cả đều giản đơn, mong manh, bất chợt đầy cảm xúc, như một mối tình đầu.
Trong mười phút ngắn ngủi, người nghe như được lạc sang một thế giới khác. Thế giới thanh bình cách đây hàng thế kỷ. Không loại trừ Minh Hà. Bỏ qua sự thật, tác giả khi sáng tác chỉ mới... mười tuổi.
Giai điệu vừa khép lại. Cô còn đang ngẩn ngơ, chưa hoàn hồn để vỗ tay, thì âm thanh tiếng giày cao gót lộp cộp trên mặt sàn cẩm thạch đã cắt đứt hoàn toàn giấc mơ đẹp của hai người.
Trước mặt Hà là một cô nàng cực kỳ xinh đẹp, mặc váy bó sát, ngắn cỡn khoe đường cong đâu ra đấy, đi bốt cao chừng mười phân, kéo vali Louis Vuitton, đứng hiên ngang, hai tay chống eo hệt như người mẫu ảnh. Đôi mắt kẻ dài ngoẵng, chải mascara cong vút đang nheo lại vì tức giận.
"Biết ngay mà! Đi theo tiếng nhạc, thế nào cũng tìm được anh!" Giọng lầm rầm, không giấu vẻ bực bội. "Biết ngay là lại ở cùng con nhỏ xấu xí này mà!"
"Người ta lớn tuổi hơn cô. Ăn nói cho cẩn thận." Phương lạnh lùng, không buồn ngước lên nhìn Vân. Rõ ràng, sự xuất hiện của cô nàng lại một lần nữa khiến cho cậu mất hứng.
Một chữ "cô" của Phương đủ khiến máu nóng trong người Ái Vân suýt trào ra khỏi cổ.
"Anh xưng hô với em cái kiểu gì đấy?!" Cô lộp cộp bước tới, chỉ thẳng vào mặt Minh Hà. "Nghệ sĩ thiên tài bây giờ xuống cấp đến thế ư? Chơi nhạc theo yêu cầu ột con nhỏ xấu xí ư?!"
"Tôi thậm chí còn có thể viết nhạc ột người con gái, nếu như tôi thích." Cậu thản nhiên đóng nắp phím đàn, thậm chí còn mỉm cười nhìn qua Hà, như trêu ngươi sinh vật loi choi trước mặt.
Ái Vân hung dữ có chết đi sống lại bảy lần cũng không địch nổi một Vũ Nam Phương lúc nào cũng thanh cao, bình tĩnh. Biết vậy, cô ta liền quay qua người có vẻ yếu thế hơn, chính là Minh Hà đang kinh ngạc há hốc miệng nãy giờ.
Cô nàng tiến lại sô pha nơi Hà ngồi, dùng hết sức bình sinh đẩy cô ngã dúi dụi xuống nệm, vừa gay gắt.
"Muốn giở trò gì đây? Không biết tự lượng sức hả?! Soi gương nhìn cái mặt cô đi! Nói cho cô nghe, tôi là vợ chưa cưới của anh Phương. Gia đình hai bên đã thỏa thuận với nhau... Ối!"
Vân chưa nói dứt câu thì bàn tay đang bấu chặt vai Hà đã bị Phương kéo giật ra. Không biết từ lúc nào, cậu ta đã rời vị trí của mình bên phím đàn để tiến lại nơi xô xát. Đừng nói Ái Vân thùng rỗng kêu to lá gan bằng con muỗi, ngay cả Minh Hà nhìn thấy vẻ mặt của Nam Phương lúc này cũng sợ đến xanh mét mặt mày. Vẻ ôn hòa cười nói xã giao dường như đã bay biến đâu hết, đôi mắt đen nhìn xuống, như muốn hút chết người vừa nói ra cái câu vừa rồi vào hai cái hố sâu thăm thẳm đó.
Tay Phương là tay của nghệ sĩ piano đã trải qua mười mấy năm tập luyện, khỏi phải nói lực ngón tay mạnh đến mức nào. Cổ tay mảnh mai, trắng trẻo của Ái Vân bị bóp đến xanh tím. Khiến cho cô nàng cắn môi vì đau và sợ mà không dám khóc.
"Gia đình hai bên quyết. Chứ không phải TÔI quyết. Cô đừng có nhầm lẫn." Từng chữ từng chữ, lạnh đến thấu xương, như một bản cáo trạng.
Nói dứt lời, Phương nhìn lên đồng hồ treo tường, thấy đến giờ làm việc, liền buông tay Vân ra, quay sang Minh Hà, ngắn gọn.
"Tôi ghé qua nhạc viện. Cậu có thể quá giang."
"Thôi! Tôi đi bus được mà!" Hà vội vã xua tay. Cô chẳng sợ gì con nhóc điên khùng trước mặt. Chỉ đơn giản là muốn hạn chế tối đa dây dưa với Vũ Nam Phương.
"Anh Phương! Em đã thuê phòng ở đây rồi! Anh không tránh được em mãi đâu!" Ái Vân ấm ức lên tiếng. Khá khen cho cô nàng từ đầu đến cuối không rơi một giọt nước mắt nào. Có lẽ vì Vân đã quá quen với việc bị... phũ phàng.
Thiếu gia họ Vũ không buồn trả lời cả hai người. Cậu thật sự rất bận rộn. Một tay chỉnh lại cổ áo sơ mi vốn đã rất phẳng phiu là lượt, một tay cầm di động gọi cho tài xế, vừa tiến thẳng ra hướng cổng.
Hà dù là người bị bắt nạt, vẫn có chút gì đó... thương hại cho cô nàng diêm dúa bên cạnh. Cô ta chắc hẳn không biết rằng, chỉ sau ngày hôm nay, Nam Phương cũng... không còn ở khách sạn này nữa.
...
Đêm tiệc cuối cùng của những tháng năm học trò, rốt cuộc cũng tới.
Không đến nỗi bỡ ngỡ như năm ngoái, Minh Hà ở độ tuổi mười tám đã biết phải xuất hiện như thế nào để xứng đôi với một người bạn trai ưu tú. Không quá mờ nhạt, cũng không diêm dúa dọa người. Cô biết cách tiếp thu chọn lọc những kiến thức tả pí lù của Mai Chi, thay vì răm rắp nghe theo như năm ngoái.
Chẳng hạn như, thay vì váy bó hở tá lả, cô chọn ình một chiếc váy hở vai vừa phải, màu xanh tươi mát, dài đến đầu gối. Giữa tháng ba, trời vẫn còn rất hanh và se lạnh, nên áo khoác mỏng là một phần không thể thiếu. Năm nay, Hà cũng từ chối không đi giày cao gót mười phân do Mai Chi mang đến mấy bữa trước, thay vào đó là một đôi giày búp bê độ cao vừa phải. Thời trang là một chuyện, cũng nên nhớ, là năm nay thay vì được siêu xe đưa rước, Hà và Long sẽ cùng nhau đi xe bus.
Nếu là loại con gái tầm thường, có lẽ sẽ luyến tiếc cái ngày này năm ngoái. Tuy vậy, đối với Hà, năm nay mới thật là lần đầu tiên, cô nếm trọn vẹn hạnh phúc khi được đến một bữa dạ tiệc cùng bạn trai chính thức. Không ngượng ngập, không cảm giác thua kém... chỉ có tình cảm yêu thương trong ánh mắt, mỗi khi hai người quay lại nhìn nhau.
Long và Hà vừa nắm tay nhau từ trên xe bus xuống, đã lập tức nhìn thấy một khung cảnh giống như deja vu. Cũng nguyên một đội hình người quen đang đứng trò chuyện trước cổng trường.
Từ Việt Hương, Tuấn Anh, Mỹ Kim đến Cao Minh Trường đều đủ bộ. Lại còn một thân hình cao ráo, dáng người mẫu trông rất quen... Nguyễn Vũ Tường Lâm không hiểu thế nào cũng có mặt.
Vừa nhận ra Hà và Long, Lâm liền vui vẻ rảo bước về phía họ. Hôm nay, anh mặc một chiếc sơ mi kèm vest giản dị với gam màu đen. Gọi là giản dị, đồng nghĩa với thiết kế mới nhất của Christian Dior, giá thành thân thiện chỉ khoảng bốn con số (ngoại tệ)
Tuy vậy, nơi đây là Gallet, cái nôi của những tiểu thư công chúa, thiếu gia hoàng tử trên toàn đất nước. Nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nếu như prom cuối cấp biến thành nơi trình diễn trang phục dạ hội của những nhãn hiệu hàng đầu thế giới. Ăn mặc như Lâm, vẫn tính là người- bình- thường.
Người- bình- thường vừa vui vẻ vẫy tay chào Minh Hà, đồng thời thấy được hai bàn tay đang đan chặt không rời của cô và Bảo Long, ánh mắt liền lóe lên một tia thích thú.
Anh không bình luận gì nhiều, chỉ vui vẻ nhìn quanh. "Còn hai đứa nhà anh đâu? Anh mới xuống sân bay, gọi từ hồi chiều y như rằng không có ai bắt máy."
Hà sợ màn hài kịch năm ngoái sẽ tái diễn, liền ghé tai Lâm, tính khuyên anh vài câu thì chiếc BMW màu đen quen thuộc đã dừng trước cổng trường.
Vừa thoáng thấy bóng dáng "cặp sinh đôi" họ Vũ bước xuống, hơn nửa số người có mặt tại hiện trường đã chột dạ lén nhìn lại bản thân, tự cảm thấy công sức chuẩn bị cả buổi tối chỉ là một trò đùa. Hai người tóc nâu, ăn mặc ton sur ton tương xứng đến thần kỳ. Đặc biệt là dáng vẻ của Vũ Trọng Khanh đã khiến cho Trần Minh Hà nhớ ra, vì sao ngày ấy cô nhận lời làm bạn gái con người này dễ dàng đến thế. Cậu ta thật sự không phải đẹp trai bình thường!!
...
Rất may, năm nay, Hà không cần cảnh báo, Tường Lâm vẫn tình nguyện buông tha không chọc phá em trai. Thay vào đó, anh dành cả buổi lang thang tán tỉnh mấy nữ sinh đường cong bốc lửa nhà Gallet.
Dạ tiệc diễn ra đã được một lúc khá lâu. Long và Hà đã lang thang gần hết các gian hàng của ban tổ chức, cũng đã vừa ném lon được một cái bánh bao nhồi bông. Chính xác thì, cái này là Long thắng được tặng cho Hà. Đây có thể coi là món quà đầu tiên kể từ khi hai người chính thức là một đôi. Hà tự nhủ sẽ coi đây là bảo vật trân trọng suốt đời, dù cho nó chỉ là... một cái bánh bao đi nữa.
Nhìn Minh Hà cảm xúc phức tạp nhìn chằm chằm cái bánh bao có cả mặt mũi, tay chân đang ôm trong tay, Bảo Long bấy giờ mới nhớ. "Mặt bánh bao" chính là nickname Hải Nam đặt cho Hà suốt từ thời cấp hai. Chàng ngốc cho rằng, cô đã ăn quá nhiều bóng trong nhưng buổi tập của Long và Nam, đến mức mặt mũi tròn như cái bánh bao.
Phát hiện đó khiến cho cậu vừa buồn cười, vừa thấy tâm trạng chùng xuống. Từ khi Long và Hà bắt đầu công khai, Hải Nam đã không còn nói chuyện bình thường với cả hai người nữa. Chắc chắn, Minh Hà cũng đang rất khó xử.
Bất giác, cậu vòng tay ôm cả cô và bánh bao vào lòng, đột ngột hôn lên má cô.
Minh Hà bị bất ngờ, mặt đỏ như cà chua chín. Trong thoáng chốc đã quên đi những suy nghĩ về Nam vừa chợt đến. Cô thoải mái, tựa vào vai Long, bám chặt cánh tay cậu. Hai người vừa dựa dẫm, vừa chậm rãi tiến ra khu vực phía trước sân khấu nơi các cặp đôi đang được ghép cặp khiêu vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui