Đơn Phương Thất Bại

Có vẻ như Kiều nhận ra Khiêm nên lẳng lặng để cậu dẫn đi, nhưng tuyệt nhiên chẳng lên tiếng hay đề cập đến chuyện vừa xảy ra.

Khiêm đứng đợi cô ở ngoài cửa phòng vệ sinh, thấy Kiều vào trong xử lý vết bẩn trong áo qua loa chỉ mất chưa đầy nửa phút đã bước ra nhìn cậu, dùng giọng hơi trách móc và gương mặt pha tạp nhiều biểu cảm nói: "Cậu có chắc là tớ tán thành với cách xử lý của cậu không? Tớ thích cái áo này lắm đấy."

Khiêm nhìn gương mặt gượng ép của cô, không trả lời mà chỉ hỏi: "Cậu muốn về nhà không?"

Có vẻ như Kiều bị bất ngờ vì Khiêm không hợp tác, ngạc nhiên hỏi lại: "Hả?"

"Mình đi bộ về đi. Nhà hàng này chắc cách nhà cậu khoảng hai cây số thôi." Khiêm đề nghị.

Vẻ mặt của Kiều lúc này chỉ còn ngỡ ngàng.

Nhờ thời gian quan sát Kiều từng ấy năm, thêm cả chuyện vừa rồi, Khiêm mơ hồ nhận ra tình trạng trong gia đình của Kiều.

Căn nhà ba tầng một tum quá rộng nhưng chẳng có ai ở, lúc nào cũng thấy Kiều mang chìa khoá nhà theo người, lúc thì cài trên đuôi tóc, lúc thì nhét trong bao đựng vé tháng xe bus đeo ở cổ. Khi rời nhà là người khoá cổng, khi trở về lại tự tay mở cổng. Bố mẹ ly thân, bố đi công tác liên tục, còn mẹ có lẽ đã chuyển ra ngoài ở nên cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, túi toàn tiền chẵn. Theo lời cô gái kia thì bố mẹ Kiều mới ly hôn từ đầu tuần này, đó có thể chính là lý do khiến Kiều cứ khác thường như vậy.

Vốn trong tiềm thức của Khiêm, Kiều đáng lẽ phải là cô gái tuyệt vời và hoàn hảo nhất, mọi thứ về cô phải là điều tốt đẹp nhất, chứ không phải nét mặt gượng ép và nụ cười cứng đờ thế này.

Khó để chấp nhận rằng ngôi sao trên trời mình đang theo đuổi lại ở ngay mặt đất, nhưng cậu biết đó là cơ hội để tới gần cô hơn.

Khiêm xoè bàn tay mình ra trước mặt Kiều, đẩy sự lựa chọn về phía cô.

Sau đó, Kiều chậm rãi đặt tay cô vào tay cậu. Bàn tay trắng trẻo, nhỏ nhắn và rất mềm, cảm tưởng như cậu nắm nhẹ cũng khiến cô đau.

Cả hai đi lối cửa phụ của nhà hàng, một trước một sau buộc lấy nhau bởi cái nắm tay, bước nhanh tới đường lớn.

Đi một đoạn, Khiêm sợ mình thành kẻ bắt cóc trong mắt người lớn nên nói rằng cả hai nên thống nên gửi tin nhắn về cho phụ huynh trước, thế là chẳng biết ai buông tay trước mà gần như rút về cùng lúc, một cách chậm chạp, để lấy điện thoại ra nhắn tin. Khiêm nhắn xong lập tức thấy mẹ gọi lại nhưng cậu không nghe máy, cậu nghĩ mình ăn bữa đó xong là hết nghĩa vụ rồi. Cậu cũng chẳng cần bố mẹ đẹp mặt.

Có vẻ như Kiều cũng thao tác không khác gì Khiêm, sau đó nhìn cậu hỏi: "Cậu làm gì ở đây? Phục vụ bàn thật hả?"

"Không phải. Bố mẹ tớ cũng đang ăn trưa ở đây."

"Vậy à... tình cờ thật." Kiều nói, "Chuyện vừa rồi, cảm ơn nhé."

Đột nhiên kéo Kiều ra đường, thế mà cô cũng đi theo, chẳng phản kháng, lại còn cảm ơn cậu. Khiêm nghĩ có lẽ do giữa mình và cô hẳn có một sự ngầm thấu hiểu và đồng ý nào đó.

Kiều không định chủ động giải thích chuyện vừa rồi, Khiêm cũng không muốn hỏi.

"Không nghĩ cậu lại chọn đi bộ về với tớ."

"Tớ đi bộ quen rồi. Có biết đi xe đâu."

"Ý là, cậu không sợ bị mắng à?"

"À, ở đó thì cũng nghe mắng mà..."

Dọc đường lớn buổi trưa mà xe cộ vẫn qua lại rất đông, hai người đi trên vỉa hè thi thoảng vẫn phải né xe máy, Khiêm lẳng lặng đi bên ngoài để Kiều bước dưới những góc râm ít ỏi của buổi trưa.

Khiêm phải đi thật chậm để ngang bằng với sải chân của Kiều. Cậu nghiêng đầu sang thấy lớp mồ hôi mỏng trên trán cô, cảm thấy hơi áy náy nên nói: "Kéo cậu ra đường giờ này hơi sai. Vừa nắng vừa nóng."

"Vẫn tốt hơn ngồi điều hoà trong nhà hàng." Kiều khẽ lắc đầu, hai chiếc chìa khoá đánh vào nhau kêu leng keng, sau đó nói tiếp, "Nói mới nhớ sáng nay mình không chạy chung nhỉ? Giờ lại cùng đi thế này."

Lời Kiều nói cứ như thể cuộc gặp của hai người là định mệnh không thể tránh khỏi vậy.


Câu chuyện Kiều đang nói dở đột ngột bị ngắt quãng khi cả hai băng qua một cái ngã tư. Khiêm chủ động đi trước, Kiều nép vào phía sau, bám theo từng bước chân của cậu, lúc bước lên vỉa hè còn lỡ vấp chân một cái.

Khiêm nhanh tay đỡ lấy khuỷu tay Kiều, hỏi: "Trông cậu không ổn lắm đâu, có cần bắt xe về không?"

"Đoạn đường này cũng chỉ ngang hai vòng hồ chứ mấy. Do tớ chưa ăn gì thôi."

Khiêm nhớ đến bàn bốn người vừa rồi, nói: "Ừ, vừa nãy cậu còn chưa kịp ăn."

Kiều "ừm" một tiếng, có lẽ là đang đói thật.

"Cậu đã bỏ lỡ món cua sốt Singapore rồi."

"Tớ cũng không thích ăn món ấy."

"Thế cậu thích ăn món gì?"

Kiều suy nghĩ nghiêm túc, đáp: "Trứng rán không hành. Hoặc là trứng ốp lết nhưng phải rán cháy cháy một chút. Chín kĩ ấy."

"Không phải là thịt hay hải sản gì à? Trứng rán?"

"Trứng ngon mà."

"Nếu cậu phải chọn một món cậu thích nhất thì sao?"

"Chẳng có món nào cả. Nhưng trứng thì dễ ăn nhất."

Đột nhiên Khiêm thấy hơi buồn cười khi nhớ đến kĩ năng rán trứng không tồi của mình, sau đó cậu nhìn về con đường phía trước và nhận ra cả hai sắp đi tới một ngã tư khác mà ở đó, rẽ trái thì về nhà Khiêm, rẽ phải về nhà Kiều.

Bước đi của Kiều càng lúc càng chậm lại như chân bị ngắn đi một khúc, Khiêm vừa đi vừa dừng mới vừa được với tốc độ của cô.

"Đưa tớ về xong rồi cậu cũng về à?" Kiều hỏi.

"Có lẽ vậy."

Kiều gật đầu, im lặng một lúc rồi nói: "Lúc chạy bộ thấy 2 ki lô mét dài quá." Bước thêm hai bước, cô nói tiếp, "Mà giờ lại thấy ngắn. Lạ nhỉ."

Câu nói nhẹ nhàng lướt qua khiến lòng cậu run rẩy.

Khiêm cố gắng bình ổn lại tâm trí, sau đó nhìn cô nói: "Mình cùng đến một chỗ nhé. Giờ này có lẽ vẫn kịp đấy."

Khiêm đưa tay ra, Kiều hơi ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó không chần chừ cầm lấy tay cậu và đi theo như thể chẳng cần biết đi đâu.

Cậu bắt đầu tăng tốc từ đi bộ thành chạy bước nhỏ, tới ngã tư không rẽ phải cũng chẳng rẽ trái, chạy thẳng, rẽ vào một con ngõ nhỏ và dừng trước cánh cổng quen mắt.

Khiêm hô một tiếng hỏi "có ai ở nhà không ạ", sau đó một con chó lông trắng tinh chạy xộc ra cửa ngó nghiêng, có vẻ như nhận ra người quen nên quyết định không sủa.

"Ai đấy?" Tiếng ông bác vọng ra từ trong nhà, chỉ một lúc sau đã xuất hiện trước cửa, trên tay còn cầm ruột nồi cơm.

"Ô hai cô cậu qua chơi à? Vào nhà đi."

Ông bác ra mở cửa, Khiêm nhanh chóng hỏi: "Ông nấu cơm chưa ạ?"

"Đang chuẩn bị nấu đây."


"Cháu ăn cơm với ạ." Khiêm cười nói.

"Được luôn. May cho cô cậu là tôi chưa nấu nhé, chứ gạo mà nấu thành cơm rồi thì không kịp nữa đâu."

"Gạo thành cơm rồi mà thiếu, thì nấu thêm là được mà ạ. Hôm nay có trứng rán không ông?"

"Gì chứ trứng thì nhà không thiếu." Ông bác phẩy tay đầy tự hào.

"Để cháu giúp ông rán trứng."

"Ờ cũng được."

Khiêm định bảo Kiều ngồi đợi thì nghe cô nói: "Để cháu phụ nấu nữa."

Ông bác đáp ngay: "Cái bếp bé tí, cô ngồi ngoài đợi đi."

"Hay ông ngồi ngoài đợi đi ạ? Để cháu với bạn này nấu."

Ông bác nhìn hai đứa trẻ ranh trong nhà mình nghi hoặc hỏi: "Hai cô cậu biết nấu thật không đấy?"

Nghe ông bác hỏi, Khiêm nhìn Kiều nhưng không thấy cô trả lời ngay, nhìn cậu bằng vẻ khá ngập ngừng. Khiêm thì cũng không tự tin khả năng nấu nướng của mình lắm ngoài mấy món đơn giản nên nói: "Có gì cháu hỏi ông nhé?"

"Thôi được rồi, vậy cũng được. Chỗ thức ăn tôi mua định chia ra ăn cả buổi chiều, nay có cả cô cậu nữa thì cứ nấu hết đi."

Cả hai vâng dạ đồng ý, sau đó vào bếp.

Con chó trắng đứng ngoài cửa bếp nhìn Khiêm và Kiều tất bật vo gạo, nhặt rau, rang thịt, rán trứng, vừa nấu vừa thảo luận, hoặc hỏi ông bác, hoặc lén tra Google vì có những thứ dễ quá không dám hỏi.

Lúc các món ăn được hoàn tất và bày ra bàn, Kiều ngồi cạnh hỏi Khiêm: "Thấy cậu nhận nhiệm vụ nấu, tớ còn tưởng cậu biết nấu ăn. Ai biết được nấu mấy món này hết một tiếng đồng hồ."

Khiêm cười qua loa không đáp.

Ở nhà, Khiêm chẳng phải động tay làm gì nhiều ngoài việc thu dọn đống đổ vỡ sau mỗi lần bố mẹ cãi vã. Mẹ của Khiêm là tuýp phụ nữ thành đạt tài giỏi, thạo việc nước đảm việc nhà như người ta vẫn khen, đồng nghĩa với nó là mẹ cậu cố chấp với việc kiểm soát tất cả mọi thứ trong gia đình, muốn mọi thứ phải theo ý của mẹ. Kết quả là bố cậu ngoại tình, mẹ cậu coi đó là nỗi ô nhục không muốn để lộ ra ngoài, tìm mọi cách điên rồ để sửa chữa những thứ không sửa chữa được. Vì lẽ đó nên mẹ cậu vẫn làm dâu hiền vợ thảo trước mắt bạn bè, đồng nghiệp, người thân và hàng xóm qua việc đi chợ nấu cơm, chăm lo nhà cửa con cái dù chẳng còn tình cảm gì với chồng, và cậu thì chẳng phải đụng tới việc nhà để mà phải biết nấu nướng.

Và cậu rất ghét ăn cơm ở nhà khi nó trở thành cơ hội tuyệt vời để mẹ cậu biến những chuyện bình thường thành chuyện có-thể-chửi-nhau-được.

Nhưng cậu không hề muốn trốn tránh cơ hội tuyệt vời để ăn cơm ở đây, nên dù không biết nhưng cậu vẫn nhất định phải nấu.

Khiêm vừa sắp bát đũa vừa trả lời: "Đã ăn chực rồi thì nên hết lòng hết sức thôi."

Ông bác quay trở về bàn sau khi lấy ba lon bia trong tủ lạnh ra, đưa mỗi người một lon: "Có người nấu cho là tôi thấy khoẻ cả người, đợi lâu hơn cũng được. Hai cô cậu uống bia đi cho mát."

Uống một hai lon thì Khiêm vẫn biết uống, nhưng có Kiều ở đây nên cậu nói: "Bọn cháu vẫn là học sinh mà ông."

"Gớm, tôi lại không biết học sinh thời nay thế nào đấy." Ông bác vừa nói vừa tự mở lon bia của mình.

Khiêm chưa kịp nói gì đã nghe tiếng "tách" một cái ngay bên cạnh, quay sang mới thấy Kiều đã tự mở xong lon bia của cô. Mắt nhìn cậu chằm chằm.

Thế là Khiêm cũng không dám làm màu nữa, cậu mở bia ra, hùa theo cụng ly với hai người kia. Trước khi đưa bia lên miệng, cậu liếc sang thấy Kiều nhắm tịt mắt mũi ngửa đầu uống cố, trông không giống như biết uống cho lắm.


Khiêm nhấp một ngụm, sau đó gắp miếng trứng rán chín kĩ hai mặt đặt vào bát của Kiều: "Ăn mau đi không say bia đấy."

"Cảm ơn." Kiều nói.

Hôm nay bát đũa ở nhà ông bác đã mọc thêm vài chiếc mới, đủ cho Kiều và Khiêm không phải dùng lại bát cũ, thế nhưng vẫn khiến cậu hơi tiếc.

Cậu gắp thử một miếng rau do Kiều luộc, thấy nó hơi nát, có vẻ như do luộc quá lâu. Còn chưa kịp đánh giá đã cảm thấy bất thường, quay sang mới biết Kiều đang nhìn cậu chằm chằm.

"Hơi nhũn đúng không?" Kiều hỏi.

"Cũng ngon." Khiêm đáp, sau đó nuốt miếng rau xuống.

Ông bác thì kêu răng yếu nên rau luộc rất dễ ăn.

"Trứng rán ngon không?" Khiêm hỏi về món cậu đảm nhiệm.

"Ngon lắm." Kiều đáp.

Ông bác hôm nay có tí cồn vào người nên nói hăng hơn bình thường, cả hai ngồi nghe ông kể chuyện ngày xưa gia đình vui vẻ đầm ấm thế nào, rồi cậu con cả đi theo con đường nghiện ngập cờ bạc ra sao, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là chuyện quá khứ, dường như những chuyện gần đây chẳng có gì mới mẻ ngoài niềm vui với Cậu Vàng.

Cơm no bia say, ông bác leo lên giường nằm ngủ, nói cậu và Kiều cứ tự nhiên, khi về nhớ chốt cổng lại là được.
1

Gương mặt của Kiều vì uống bia mà nổi lên những rặng hồng, cậu thấy vậy nói: "Cậu ngồi nghỉ đi, tớ rửa cho."

Lời đề nghị của cậu hoàn toàn xuất phát từ ý tốt, không ngờ được Kiều lại nạt cậu: "Không được cướp việc rửa bát của tớ!"

"..."

Gì đây?

Khiêm thấy hơi lo ngại về cái mâm toàn bát mới của ông bác, đứng nhìn Kiều chập chững bê vào trong bếp đặt lên bồn rửa. Khiêm đang chỉ định đứng quan sát xem Kiều định làm gì thì thấy cô quay ra nhìn cậu, gắt gỏng hỏi: "Không rửa cùng à? Đứng ra đây. Đứng cạnh này."

Kiều vừa nói vừa chỉ chỉ tay vào vị trí bồn rửa bên cạnh.

Khiêm ngoan ngoãn làm như lời Kiều nói, miệng thì cố nhịn cười nhận lấy từng cái bát cô đã rửa xà phòng đưa qua chỗ cậu để tráng, từng chiếc từng chiếc một.

Đột nhiên Kiều nói: "Cậu huýt sáo đi."

Không hiểu vì sao Kiều lại nói vậy nhưng dù sao đó cũng là điều cậu muốn làm, thế là cậu chu mỏ khẽ huýt sáo.

Kiều vừa nghe vừa rửa bát, cái đầu hơi gật gù, đột nhiên lẩm bẩm: "Ba thương con vì con giống mẹ, mẹ thương con vì con giống ba... thì ra là bài này à? Thì ra lần trước bài cậu huýt sáo cũng là bài này, tưởng gì chứ. Không muốn nghe bài này."

Kiều vừa nói vừa úp chiếc bát cuối cùng lên giá, loạng choạng bước ra khỏi bếp.

Cô chạy ra tới bậc tam cấp, ngồi xuống, lấy hai tai ôm mặt gục trên đầu gối.

Khiêm thấy hơi lo, không nghĩ được rằng ba lon bia lại có khả năng biến nữ thần của cậu thành nữ tâm thần kinh. Dù hơi khác những hình ảnh xinh đẹp mà cậu nghĩ về Kiều nhưng cậu không phủ nhận việc lúc này chỉ thấy cô đáng yêu.
1

"Tớ không giống mẹ, tớ không giống mẹ." Kiều lẩm bẩm, "Không muốn ngoại tình giống mẹ đâu. Sao cậu lại huýt sáo bài này? Ý gì đấy hả?"

Nghe Kiều nói Khiêm mới nhớ ra một vài thông tin mà cậu được nghe về mẹ của cô, chợt nhận ra lí do vì sao Kiều cứ luôn mồm nói không muốn giống mẹ.

Khiêm nhanh chóng giải thích: "Bài này tớ nghe từ bé. Có người hát cho tớ nghe lúc tớ buồn."

"Vậy á? Hình như hồi bé tớ cũng biểu diễn văn nghệ bài này, vừa hát vừa múa. Được giải nhất đấy."

Kiều nói xong đứng dậy vung tay chuẩn bị múa, liêu xiêu thế nào lại vấp chân vào bậc thang ngã vào cái xe đạp đang dựng bên tường nhà khiến cả người cả xe đổ rơi liểng xiểng dưới đất. Khiêm nhanh chóng bước tới kéo Kiều đứng dậy.

"Có sao không đấy?"


"Không không, ngã bình thường thôi. Có cái xe đạp ở đây này. Tớ không biết đi xe đạp." Kiều chỉ chỉ cái xe nói, "Dạy tớ đi xe đạp đi."

Khiêm hết nhìn cái xe lại nhìn Kiều, quan ngại nói: "Cậu... say rồi. Muốn vào nhà ngồi nghỉ không?"

"Không, đạp xe đi."

"Đang say sao đạp được?"

"Ba lon bia làm sao mà say được?" Kiều quay sang nhìn cậu nhíu mày, đôi mắt phủ một lớp sương mỏng manh, "Dạy tớ đi mà."

Khiêm nghĩ mình không từ chối được ánh mắt sinh động khác thường này, vậy là cậu kéo cái xe ra khỏi góc, kiểm tra dây xích và phanh xong xuôi rồi chỉnh cho yên xe xuống mức thấp nhất mới nói với Kiều: "Cậu ngồi lên đi."

"Ừ."

Kiều nhanh chóng leo lên yên xe, may mắn là vẫn chạm được nửa bàn chân xuống đất.

"Ngồi vững nhé." Khiêm nói, sau đó giữ yên sau cho chiếc xe thăng bằng để Kiều đạp vài vòng quanh chiếc sân bé xíu.

Dù hai tay của cậu thừa khỏe để giữ xe, nhưng nhìn dáng vẻ chật vật của kẻ đã không biết lái còn có tí cồn trong người như Kiều mà căng thẳng không thôi, lúc nào cũng trong trạng thái chuẩn bị chạy ra đỡ nếu cô rơi khỏi yên.

Nhìn ghi đông trong tay Kiều quay ngược quay xuôi dù đi trên đường thẳng, Khiêm đột nhiên hỏi: "Sao cậu lại không biết đi xe được nhỉ?"

"Ừm." Kiều vừa đạp xe loạng choạng vừa đáp, "Mọi người đều học lái khi còn nhỏ, lúc nhỏ ngã sẽ không bị đau. Bạn bè đều được bố mẹ dạy đạp xe, tớ thì không có ai dạy cả. Bố mẹ đều bận. Lớn lên muốn tự tập thử, nhưng ngã đau lắm."

Nghe Kiều nói Khiêm mới nhớ ra bản thân ngày trước cũng chẳng có bạn bè hay bố mẹ dạy đạp xe, nhưng cậu lì lợm hơn người nên vẫn tự mình luyện tập sau khi ngã lên ngã xuống, cuối cùng cũng thành công.

Kiều đạp xe mãi, bắt đầu hơi ngộ nhận rằng mình đã biết lái nên hào hứng nói: "Đi vòng quanh sân chán quá, mở cổng ra đường đi!"

Vì chợt nhiên Khiêm muốn dạy lái xe một cách nghiêm túc nên cậu đi mở cổng thật, sau đó đẩy xe lẫn Kiều ra ngoài.

Con ngõ vào buổi trưa không có ai qua lại, chiều rộng cũng vừa đủ rộng để hai cái xe ô tô đi vào nên Kiều đạp xe cũng thoải mái, Khiêm áp dụng phương pháp vừa đỡ vừa thi thoảng thả tay để Kiều có thể tập giữ thăng bằng.

"Cậu đẩy nhanh lên đi, chậm quá đấy. Làm gì có xe đạp nào chậm thế này?"

"Tớ thả tay ra nhé?"

"Không được! Á, đi xa quá rồi, quay đầu lại mau không ông bác tưởng mình trộm xe đạp."

"Giờ cậu mới nghĩ đến hả?"

Cả hai cứ vậy đùa nghịch dưới trời nắng, mồ hôi ra ướt cả áo.

Sau một hồi chắc chắn về khả năng giữ thăng bằng của Kiều, cuối cùng Khiêm cũng thả tay ra để cô đạp xe về phía trước.

Lúc Kiều thấy Khiêm không ở phía sau mà đang chạy bộ ngang mình, cô ngạc nhiên hỏi: "Tớ biết đạp xe rồi à?"

"Chứ không thì ai đang lái xe? Ba lon bia à?"

"Tớ tự đạp xe được rồi này? Không bị ngã luôn?" Kiều vừa đạp về phía trước vừa nói.

"Đi chậm thôi." Khiêm khuyên nhủ.

Vì quá mừng vui trong chiến thắng nên Kiều không nghe vào lời Khiêm nói, cứ đạp nhanh dần bỏ Khiêm ở phía sau, đến đầu ngõ thì chống chân quay xe để đạp ngược lại, vừa đạp vừa cười nói với Khiêm: "Tớ biết đi xe đạp rồi!!"

Kiều và chiếc xe cũ kĩ tiến về phía Khiêm dưới ánh nắng chói chang.
1

Nụ cười của Kiều giòn giã xinh đẹp tuyệt mỹ, không phải kiểu cười lịch sự cho qua chuyện, cũng chẳng phải kiểu cười tự nặn ra để cho người khác xem.

Nụ cười chân thật đến mức Khiêm nghĩ mình có thể chạm vào được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận