Đơn Phương

Chẳng mấy chốc, những cơn mưa phùn ẩm ướt của mùa xuân đã qua đi. Tiết trời khô ráo trở lại cũng là lúc những ngày tháng quan trọng nhất của thời học sinh đang tiến đến thật gần.

Sáng hôm đó, tôi dậy sớm hơn mọi ngày, cẩn thận ngồi xếp từng chiếc áo bông dày vào trong tủ. Không còn những đám mây dày đặc âm u che kín cả bầu trời nữa. Giờ đây, nắng mai đang ùa vào qua khung cửa sổ mở toang, quanh quẩn khắp mọi ngóc ngách của căn phòng. Tôi đứng trước gương, bình thản khoác lên người bộ đồng phục quần xanh áo trắng quen thuộc, lơ đãng nhìn theo những đốm nắng nhỏ đang mặc sức nhảy nhót trên bờ vai.

Sau một mùa lạnh thật dài, da tôi đã trở nên trắng hơn, nhưng là cái vẻ trắng xanh thiếu sức sống. Mái tóc đen dài và khuôn mặt có phần gầy gò càng như tô đậm thêm sự mỏng manh, tẻ nhạt và lạnh lẽo đáng lẽ không nên có ở cái tuổi đẹp nhất của đời người này.

Đứa con gái trong gương nhìn tôi một hồi lâu, với đôi mắt thật chăm chú. Tôi nghĩ là nó hiểu, và luôn ủng hộ những gì tôi muốn làm…

(Còn nữa...)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui