Đêm nay, hai người không ngừng nghỉ một giây phút nào. Hai cơ thể rực lửa quấn lấy nhau, dục hỏa bùng lên như vĩnh viễn không bao giờ tắt, càng lúc càng mãnh liệt, như muốn thiêu đốt tất cả thành tro bụi.
Cả hai đều cảm thấy nếu trời không sáng thì họ sẽ không bao giờ bị chia cắt.
Sau đó, hai người dựa vào sofa uống hết chỗ rượu còn lại của tối qua.
Chu Phù Thế chống một tay lên sofa, ngón tay nghịch chóp tai cô, giữa các ngón tay như mang theo sự nhẹ nhàng triền miên.
Tửu lượng của Lục Viện rất tốt, nhưng vẫn giả vờ say, ngây ngô hỏi anh: "Chu Phù Thế, lẽ nào anh không nỡ rời xa tôi?"
Hai người nhìn nhau, ánh mắt như muốn thăm dò đối phương nhưng lại mang cám dỗ nhiều hơn.
Anh cúi người đè Lục Viện xuống sofa rồi cắn mạnh môi cô, đầu lưỡi tiến thẳng vào trong miệng, cuốn lấy lưỡi cô, liều chết triền miên.
Cô vòng tay qua cổ, xoay người ngồi lên đùi anh. Lần này anh còn vội vàng hơn, nhanh chóng đeo bao cao su, hai tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô rồi nhấc lên, để côn th*t nhắm thẳng vào miệng huyệt và ấn cô ngồi xuống.
côn th*t đẩy cửa huyệt ra, và lấp đầy từng chút một, cô đột nhiên vặn eo không chịu ngồi xuống nữa, "Chờ một chút... ừm... anh to quá... sẽ rách mất..."
Rõ ràng hai người vừa mới làm xong, nhưng đường vào của cô vẫn quá chặt. Nhìn thấy vẻ mặt có chút đau đớn của cô, anh cũng muốn từ từ nhưng không thể đợi nữa vì họ không có thời gian, "Ngoan, sẽ không sao đâu."
Anh ngẩng đầu lên, áp môi vào môi cô, hôn đầy dịu dàng nhưng lại thúc mạnh eo, đưa côn th*t tới nơi sâu nhất.
"A..." Cô đang ngồi trên, tư thế này khiến anh tiến vào sâu hơn bất kỳ tư thế nào trước đây. âm đ*o bị kéo căng, bụng dưới bất giác thắt lại, thịt mềm bên trong hút chặt lấy anh, "Ừm..."
Anh dùng hai tay ôm eo cô, không cho cô trốn. Eo anh điên cuồng đưa đẩy, khiến cô phải ngẩng cao đầu, thân trên không ngừng ngửa ra sau, để lộ chiếc cổ trắng nõn. Tiếng rên rỉ của cô càng ngày càng quyến rũ: "Ừ...Ah..."
Động tác của anh ngày càng hung hãn, điên cuồng thác loạn trên cơ thể cô, lưu lại đủ loại dấu vết trên da cô. Còn cô cũng trầm mê trong sự trêu chọc của anh, không muốn rời xa anh dù chỉ một tấc.
Cô không còn sức lực nằm rũ trên vai anh, cơ thể lên xuống khi anh đưa đẩy. Lưỡi cô vô thức liếm kích thích vành tai anh, hùa theo nhịp đưa đẩy của anh, nhẹ nhàng gọi tên anh nhiều lần, "Chu Phù Thế...Chu Phù Thế..."
Hơi thở ấm áp phả vào sau tai anh, anh bóp eo cô, dùng sức thúc mạnh, "Lục Viện, chúng ta còn gặp lại không?"
"A..." Cô ngẩng cao đầu để lộ cái cổ trắng nõn, khi cúi đầu xuống lần nữa thì mở miệng cắn thật mạnh vào cổ và vai anh: "Sẽ gặp."
Anh để mặc cô cắn, cơn đau dường như nhắc nhở anh rằng họ thực sự sắp chia tay.
Đợi cô nhả ra, anh mới đẩy vai cô, buộc cô phải nhìn mình, "Lục Viện, chúng ta còn gặp lại không?"
Nhìn thấy vẻ mong đợi trong mắt anh, cô hơi nhếch khóe miệng, dùng ngón tay vuốt phẳng hàng mày đang cau lại của anh, nghiêng đầu hôn lên môi anh, thản nhiên trả lời: "Sẽ gặp."
Anh lại ấn cô xuống dưới thân, luật động điên cuồng, lặp đi lặp lại bên tai cô: "Lục Viện, đừng chơi tôi."
Đến bốn giờ sáng, Lục Viện cần phải ra sân bay, Chu Phù Thế đưa cô đến bãi đậu xe ngầm của sân bay. Anh chỉ có thể đưa cô đến đó, sau đó nhân viên an ninh sân bay sẽ hộ tống cô lên máy bay.
Nhân viên sân bay đẩy hành lý của họ đi gửi, Lý Du đứng ở lối vào thang máy đợi Lục Viện, nhưng cô vẫn ngồi trong xe, chậm chạp không chịu xuống.
Lục Viện chống một tay lên cửa sổ xe, "Chu Phù Thế."
Chu Phù Thế quay đầu lại nhìn cô, "Hả?"
Lục Viện mấp máy môi, "Tôi đi đây."
Sau vài giây trầm mặc, anh mở miệng đáp lại, "Ừ."
Lục Viện mở cửa xuống xe, nhanh chóng bước vào thang máy, bước chân của cô vô cùng kiên định, không một chút lưu luyến.
Chu Phù Thế không xuống xe, nhưng bàn tay lại nắm vô lăng chặt hơn, gân xanh nổi rõ.
- ----------
Hơn mười tiếng sau, Lục Viện hạ cánh xuống thành phố Thâm, nhiệt độ ở đây vào tháng mười hai chỉ tầm 5-6 độ C, đúng đợt lạnh đầu tiên của mùa đông năm nay.
Vừa xuống máy bay, cô đã cảm nhận được không khí lạnh buốt, trái ngược hoàn toàn với thời tiết nắng nóng ở Sudan.
Nhiệt độ giữa hai khu vực có sự tương phản mạnh liệt, giống như Lục Viện và Chu Phù Thế vốn không đến từ cùng một thế giới.
- ----------
Mỗi lần kết thúc nhiệm vụ, công ty KO sẽ thanh toán đủ tiền công. Nhưng số tiền mà Chu Phù Thế nhận được lần này nhiều hơn trong hợp đồng 200.000 đô la Mỹ.
Anh đến phòng tài chính của công ty, hỏi: "Khoản tiền này là sao?"
Sau khi kiểm tra hồ sơ, nhân viên kế toán nói với anh: "Tập đoàn Lục thị đặc biệt yêu cầu gửi riêng cho anh, có lẽ đối phương rất hài lòng với sự phục vụ của anh."
Anh lập tức cau mày, phí phục vụ riêng? Có ý gì? Phí phục vụ chuyện giường chiếu ư? Cô thực sự chơi anh?