Ngày hai mươi hàng tháng là họp mặt gia đình họ Nhậm, từ khi Lục Viện đính hôn với Nhậm Tuấn Sanh, bất cứ khi nào cô ở Trung Quốc đều sẽ cùng tham dự.
Sau bữa tối, các trưởng bối sẽ trò chuyện về công việc ở phòng khách trên tầng hai, còn mấy anh chị em họ của Nhậm Tuấn Sanh nói chuyện phiếm ở sân sau.
Nhậm Tuấn Sanh gắp một miếng bánh ngọt đút vào miệng Lục Viện, "Lần trước em nói ngon, anh đặc biệt dặn họ làm, em nếm thử đi."
Lần trước? Khi nào? Lục Viện không nhớ rõ.
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn anh ta, "Anh nhớ nhầm rồi, tôi không thích ăn đồ ngọt."
Bàn tay cầm bánh ngọt của Nhậm Tuấn Sanh cứng đờ trong giây lát, rồi cười ngượng ngùng.
Mấy anh chị em họ nhìn nhau, cũng biết chút ít về chuyện đáng xấu hổ của anh ta, nhưng vẫn phải giữ thể diện.
Em họ của Nhậm Tuấn Sanh, Nhậm Nhược, xoa dịu bầu không khí khó xử, "Chị Viện Viện, chị và anh họ đã đính hôn được hai năm, lúc nào mới định tổ chức đám cưới?"
Lục Viện ngẩn ra, "Tạm thời chưa có ý định đó."
Nhậm Tuấn Sanh nhìn Lục Viện, cười nhạt, "Anh nghe Viện Viện."
Anh ta đúng là giỏi giả vờ thâm tình, nhưng cô lại không cười nổi, đành lấy cớ đi vệ sinh, đứng dậy rời khỏi nơi thị phi này.
Nhậm Tuấn Sanh đi theo, "Anh đi cùng em."
Hai người rời khỏi sân sau, đi vào nhà, Lục Viện đột nhiên dừng bước, quay người lại: "Nhậm Tuấn Sanh, khi nào thì anh định nói với gia đình về việc hủy hôn?"
Gần đây Lục Viện thường xuyên nhắc đến chuyện này.
Nhậm Tuấn Sanh khẽ nhíu mày, "Anh đã nói là không đồng ý, sau này em đừng nhắc lại nữa."
Lục Viện mím môi nói: "Nếu làm lớn chuyện, tình hình sẽ không tốt đẹp nữa đâu."
Nhậm Tuấn Sanh cau mày càng sâu, "Có ý gì?"
Cô chỉnh lại vạt váy, "Anh biết rõ vì sao lúc trước tôi đồng ý đính hôn. Bây giờ chúng ta dễ hợp dễ tan, sao anh cứ nhất định không chịu buông tay, giả bộ thâm tình cho ai xem?"
Nhậm Tuấn Sanh ho nhẹ một tiếng, "Lục Viện, em đừng được hời lại còn khoe mẽ."
Lục Viện tiến lên một bước, hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ta, khóe môi nở nụ cười khinh thường, "Ồ, đúng rồi, Nhậm Tuấn Sanh, anh nói thật cho tôi biết, tôi được hời gì từ chỗ anh?"
Thái độ của Nhậm Tuấn Sanh dịu lại, đầu ngón tay tùy ý nghịch mái tóc xoăn dài của cô: "Viên Viên, hiện tại Lục gia chỉ có một mình em chống đỡ, không có Nhâm gia bảo vệ, em nghĩ mình có thể kiên trì được bao lâu? Còn các chú và các bác của em nữa, mỗi ngày đều tính kế em thế nào, bẫy Lục thị ra sao..."
Lục Viện hất tay anh ta ra, "Nhậm Tuấn Sanh, Lục gia và Nhậm gia đang hợp tác. Đừng để Nhậm gia phải chịu thiệt thòi. Mọi dự án đều hợp pháp. Hơn nữa, anh cũng không tham gia vào việc quản lý công ty. Chuyện của công ty tôi càng không đến lượt anh bình luận. Trước tiên anh nên lo nếu chú Nhậm biết chuyện đó thì anh có bị đánh gãy chân hay không đi?"
Nhậm Tuấn Sanh tức giận trừng mắt nhìn cô, "Em......"
Mẹ Nhậm tình cờ từ trên lầu đi xuống, nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người: "Sao vậy? Có chuyện gì à? Sao hai đứa lại cãi nhau?"
Mẹ của Nhậm Tuấn Sanh là bạn thân của mẹ Lục Viện, Lục Viện đồng ý đính hôn với anh ta cũng vì mối quan hệ giữa hai gia đình thực sự rất tốt và cha mẹ Nhậm vẫn luôn yêu thương cô từ khi còn nhỏ.
Lục Viện hít một hơi thật sâu, nói nhỏ vào tai Nhậm Tuấn Sanh: "Tôi cho anh hai mươi ngày cuối cùng để suy nghĩ kỹ càng. Nếu anh không thể tự đưa ra quyết định, tôi sẽ nói chuyện với chú Nhậm."
Nhậm Tuấn Sanh cau mày, "Lục Viện, em điên rồi à?"
Lục Viện quay người nắm lấy cánh tay mẹ Nhậm, giả vờ ủy khuất nói: "Dì, Tuấn Sanh nổi giận với con. Mấy ngày trước chuyện giữa anh ấy và Y Sa......"
Mẹ Nhậm biết Lục Viện đang ám chỉ chuyện con trai bà và nữ diễn viên xuất hiện trên bản tin giải trí. Bà chán ghét liếc nhìn Nhậm Tuấn Sanh, nói: "Viện Viện, chú Nhậm của con và dì đã mắng Tuấn Sanh rồi. Nó cũng hứa sẽ không qua lại với người phụ nữ kia nữa, con đừng lo lắng. Nếu nó còn làm những chuyện lộn xộn này nữa, dì sẽ bảo chú Nhậm của con đánh gãy chân nó."
Nhậm Tuấn Sanh không phục, hét lên: "Mẹ."
Mẹ Nhậm quay lại, tức giận nhìn con trai: "Đừng la hét nữa, bố và ông nội đang gọi con lên đấy."
Nhậm Tuấn Sanh bị gọi đi, mẹ Nhậm ở cùng Lục Viện một lúc rồi mới bảo cô đi nói chuyện với mấy chị em họ, nhưng cô không đi mà bỏ về.
Lục Viện đến đây bằng xe của Nhậm Tuấn Sanh, nên bây giờ không có xe để về.
Vốn dĩ định gọi hai trợ lý đến đón, nhưng nhớ ra buổi chiều họ đã đưa người của DB đến một khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô, mấy ngày tới bộ phận pháp lý của công ty sẽ bàn bạc chi tiết hợp đồng với người của DB ở đó. Còn ở đây là một biệt thự ở ngoại ô, taxi trong khu vực ít đến đáng thương.
Lục Viện đi trên một con đường vắng vẻ bằng đôi giày cao gót mười centimet, hơn mười phút không thấy có chiếc xe nào đi qua, Nhậm Tuấn Sanh liên tục gọi điện nhưng cô không bắt máy.
Điện thoại lại vang lên, người gọi vẫn là Nhậm Tuấn Sanh, cô bực bội trực tiếp cúp máy, ném điện thoại vào túi.
Nhưng cô quên khóa màn hình nên khi ném điện thoại vào túi, có thứ gì đó trong túi vô tình chạm vào nút gọi.
Một lúc sau, Lục Viện mơ hồ nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình, tiếng rất nhỏ.
Cô sợ hãi, lập tức nhìn xung quanh, nhưng trong đêm tối bốn bề vắng lặng, đến một cái bóng cũng không thấy.
Cô cúi đầu nhìn chiếc túi đang mở và nhận ra điện thoại của mình vẫn sáng, bèn vội vàng cầm lên nhìn vào giao diện cuộc gọi, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Cô chậm rãi áp điện thoại vào tai, "Alo?"