Đòn Trí Mạng

Lão Chu kéo Lục Viện ngồi vào phòng khách, "Đừng ra ngoài mua bữa sáng, chỉ cần nhờ cô giúp việc nhà ông làm rồi cháu mang về là được."

"Vậy thì cảm ơn ông ạ." Lục Viện không khách khí, nhìn chằm chằm vào một trong những bức ảnh treo trên tường: "Lão Chu, cậu bé kia là ai?"

Trên tường treo hơn hai mươi bức ảnh lớn nhỏ, trong đó có một bức chụp Lục Viện. Ông nội Lục Viện đang ôm cô bé ba bốn tuổi buộc tóc đuôi ngựa, bên cạnh là lão Chu, phía trước lão Chu là một cậu bé khoảng bảy tám tuổi.

Lục Viện không nhớ cậu bé đó là ai, nhưng cô nhớ rằng lão Chu chỉ có một đứa cháu trai, nhỏ hơn cô ba bốn tuổi, không thể là cậu bé trong ảnh.

Lão Chu nhìn theo ánh mắt của Lục Viện, nói: "Đấy là cháu trai lớn của ông."

Cô kinh ngạc nhìn lão Chu, "Hả?"

Lão Chu thở dài: "Nó sống với mẹ, hơn hai mươi năm rồi ông không gặp."

"Thật sao?" Cô như có điều suy nghĩ gật đầu, trông lão Chu có chút mất mát, nhưng nhà nào cũng có chuyện khó nói, Lục Viện nhất thời không biết nên an ủi ông như thế nào.

Đúng lúc đó, cô giúp việc cầm bữa sáng từ trong bếp đi ra: "Ông Chu, cháu đã gói cháo, bánh bao, quẩy và mấy quả trứng luộc, thế đủ chưa?"

Lục Viện vội vàng đứng dậy, nhìn túi giữ nhiệt đầy đồ ăn, "Đủ rồi, đủ rồi, nhiều quá rồi."


Lão Chu cười vui vẻ, "Ông ăn chẳng hết bao nhiêu, cháu và bạn ăn nhiều một chút."

Lục Viện cười nhận túi giữ nhiệt, "Cảm ơn ông, cháu về đây ạ."

Lão Chu đứng dậy đi theo, "Được, lúc nào rảnh thì đến nhà ông ăn cơm."

"Vâng." Thấy lão Chu định tiễn cô ra cửa, Lục Viện vội vàng ngăn cản, "Ông không cần tiễn đâu, lần sau cháu lại đến thăm ông."

Cửa hai nhà đối diện nhau, Lục Viện vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Chu Phù Thế đang đứng trong sân. Anh đã thay quần áo, mặc áo phông trắng và quần jean, tỏa sáng như mấy cậu thiếu niên.

Cô chỉ vào túi giữ nhiệt trong tay: "Em lấy từ nhà ông cụ bên kia đường, mau ăn lúc còn nóng."

Anh tiến lên hai bước, nhận lấy túi giữ nhiệt từ tay cô: "Điện thoại của em vừa đổ chuông."

Nhớ ra vừa ra ngoài không mang theo điện thoại, cô hỏi: "Điện thoại của em đâu?"

Anh chỉ vào bàn trà trong phòng khách: "Anh để ở đằng kia."

Cô nhanh chóng bước tới, cầm điện thoại lên xem, có mấy báo cáo công việc của trợ lý, thêm vài cuộc gọi nhỡ của Từ Thiến và Nhậm Tuấn Sanh.

Lúc quay lại nhìn, Chu Phù Thế đã bày bữa sáng ra bàn.

Cô đi tới ngồi xuống ghế sofa, đặt điện thoại lên ghế rồi với tay lấy bát cháo. Không ngờ cái bát hơi nóng, cô cầm không chắc nên đổ hết lên đùi, "A..."

Anh nhanh chóng bước tới bế Lục Viện vào phòng tắm, đặt cô ngồi lên bồn rửa, đưa tay cởi cúc quần của cô.

Cô vội vàng kéo tay anh lại: "Anh đang làm gì vậy?"

Anh khẽ cau mày, đẩy tay cô ra: "Phải dùng nước lạnh làm dịu vết bỏng. Để lâu, quần jean có thể dính vào da, cởi quần ra trước đã."

Cô sửng sốt, không ngăn cản nữa, để anh cởi quần jean, dội nước lạnh vào đùi cô.


Anh nhẹ nhàng ấn vào phần thịt mềm mại trên đùi cô, "Đau không?"

Cô lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Cũng không nóng lắm."

Anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn xuống đùi cô, hơi đỏ nhưng trông không giống vết bỏng, "Không nóng thật à?"

Cô đưa tay sờ cằm anh, gãi nhẹ như trêu đùa cún con: "Đội trưởng Chu, sao anh đáng yêu thế!"

Trái tim treo lơ lửng của Chu Phù Thế cuối cùng cũng buông xuống, anh đưa tay tắt vòi hoa sen, nhưng không yên tâm xác nhận thêm lần nữa: "Em thực sự không bị bỏng chứ?"

Cô đột nhiên không muốn trêu chọc anh nữa, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh là biết anh thực sự lo lắng cho cô. Còn cô hình như đang đùa giỡn với sự chân thành của người khác?

Cô thu tay lại, nghiêng người về phía trước ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh: "Chu Phù Thế."

Anh xoa đầu cô, "Ừm?"

Cô vốn định nói anh đừng đối tốt với cô như vậy được không, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Cô ngửa đầu nhìn anh chằm chằm, khóe miệng hơi nhếch lên: "Em đói."

Anh mím môi cười: "Chúng ta ra ngoài ăn đi."


Bàn tay cô đang ôm eo anh từ từ hạ xuống, nhéo mạnh mông anh một cái, bụng dưới đẩy về phía trước, cọ vào hông anh: "Chu Phù Thế, em đói."

Lúc này anh mới hiểu "đói" của cô là có ý gì.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, ngón tay vén chiếc quần lót của cô ra rồi luồn vào trong, nhẹ nhàng ấn vào hai môi, rồi cọ qua cọ lại giữa khe thịt.

"Ừm..." Cô hơi nâng eo lên rồi ngồi xuống, để ngón tay anh tiến vào sâu hơn.

Anh phối hợp uốn cong ngón tay, chọc vào phần thịt mềm bên trong, khiến nước mật không ngừng chảy ra: "Đói quá à?"

"Ừ... anh mau đút cho em ăn no đi." Cô há miệng, dùng răng cắn chặt áo anh, kéo lên từng chút một, để lộ làn da màu lúa mạch và cơ bắp săn chắc. "Anh chưa cho em ăn no nên em đói là đúng rồi."

Mấy lời cợt nhả cứ tự nhiên tuôn ra y như d*m thủy của cô vậy.

Anh cúi xuống khẽ cắn đầu lưỡi cô, sau đó ngậm vào trong miệng từng chút một, "Hôm nay em không phải đến công ty à?"

Cô dùng hai tay cởi khuy quần của anh, đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn thanh tú của mình vào trong quần lót của anh, cầm lấy côn th*t cứng rắn rồi nhẹ nhàng vuốt ve, dùng đầu ngón tay ấn mạnh vào mã mắt, giả vờ thúc giục: "Hôm nay là cuối tuần."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận