Chu Phù Thế đã về đợi từ lâu nhưng trời tối rồi vẫn chưa thấy người về.
Gần chín giờ tối, nghe thấy tiếng mở cửa, anh vội vàng đứng dậy đi về phía cửa: "Về rồi à?"
Lục Viện uống rượu, nói chuyện cũng to hơn bình thường: "Ừ, em về rồi."
Từ Thiến đứng ở cửa ôm eo cô, nhỏ giọng nói với Chu Phù Thế: "Cậu ấy uống chút rượu."
Lục Viện vội vã đi vào toilet, bước chân loạng choạng, suýt nữa thì ngã.
Cũng may Chu Phù Thế tay mắt lanh lẹ nắm lấy cánh tay cô, "Em muốn làm gì?"
Lục Viện không đẩy được tay anh ra, nôn nóng giậm chân: "Anh mau buông ra, em muốn đi vệ sinh."
Chu Phù Thế ngẩn ra, vội vàng thu tay lại, Lục Viện lao vào toilet nhanh như một làn khói.
Nhìn cửa toilet đóng lại, Từ Thiến chống nạnh, thở dốc: "Đội trưởng Chu, việc còn lại giao cho anh nhé?"
Chu Phù Thế gật đầu, "Làm phiền cô rồi."
Từ Thiến nhìn anh đầy ẩn ý, "Không phiền."
Từ Thiến đã đi được năm phút mà Lục Viện vẫn chưa ra khỏi toilet, Chu Phù Thế dựa vào tường, gõ cửa: "A Viện?"
Đợi một lúc, bên trong không có ai đáp lời, anh lại gõ cửa: "Em không sao chứ?"
Bên trong vẫn không đáp lại, Chu Phù Thế khẽ cau mày, đưa tay mở cửa, liền nhìn thấy người phụ nữ đang nhắm mắt ngồi xổm dưới đất, dựa lưng vào tường.
Sau khi giải quyết xong ba vấn đề cấp bách, Lục Viện không đứng vững nổi nữa, trượt chân ngã xuống đất, chẳng còn sức đứng dậy, đành dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh thở dài bất lực, cô vẫn mặc bộ quần áo mà anh nhìn thấy lúc chiều, áo phông trắng nhét trong váy denim, còn lúc này quần lót đang vắt vẻo ở đầu gối.
Anh bước vào khom lưng bế cô lên, chiếc quần lót trượt dọc theo bắp chân cô nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Cô tự nhiên nghiêng người, rúc vào vòng tay anh, dụi đầu vào ngực anh, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nhưng khi bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào cơ bụng của anh, anh lập tức ngăn cô lại: "Lục Viện, nếu em còn sức thì xuống tự đi nhé?"
Cô không nói gì nhưng cũng không dừng lại, bàn tay từ cơ bụng đi xuống, cách quần jean ấn lên con quái vật nhỏ đang cương cứng giữa hai chân anh, "Anh trai, cứng rồi."
Anh thở dài, bế cô ra khỏi toilet, để cô đứng xuống đất. Nhưng đôi tay nhỏ nhắn thanh tú của cô vẫn đang nắm chặt vật cứng của anh, khiến anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cô kiễng chân lên, lè đầu lưỡi liếm hầu kết của anh, cảm thấy anh đang cố gắng hết sức kiềm chế bản thân. Cô há miệng mút một cái, hầu kết của anh không ngừng trượt qua lại giữa môi lưỡi cô.
Lục Viện phả ra một hơi thở ấm áp, dùng ngón tay cởi khóa quần của anh, "Anh ơi, em đói."
Hơi thở của cô nồng nặc mùi rượu, như thể chỉ ngửi thôi cũng khiến anh say khướt.
Dây thần kinh căng như muốn đứt, anh giữ cổ tay cô không cho cô cử động, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sáng nay anh chưa cho em ăn đủ sao?"
Trong mắt cô dâng lên một tầng hơi nước, môi dẩu lên, vẻ mặt ấm ức, "Ừ, anh trai à, mau yêu em."
Máu sục sôi, dục vọng dâng trào, dây thần kinh đứt phựt, Chu Phù Thế buông cổ tay Lục Viện ra, nâng cằm cô lên, cúi đầu cắn môi cô: "Lát nữa em đừng khóc đấy nhé."
Cô luồn tay vào trong quần anh, thò tay vào trong quần lót, nắm lấy gốc rễ của anh, dùng ngón tay cái ấn vào quy đầu rồi xoay quanh, côn th*t trong tay cô phồng lên, "Không phải anh thích nghe em rên, em khóc sao."
Tối nay cô thực sự có chút khác thường, không biết có phải là do uống rượu hay không, mấy lời cợt nhả cô nói ra không chỉ trêu chọc anh mà còn mang ý khiêu khích.
Anh nhận ra hôm nay cô thật sự không vui, rõ ràng sáng nay anh tiễn cô đi, cô còn rất vui vẻ, thế mà khi trở về lại trông cô đơn đến thế.
Cô rất cần một cuộc ân ái mãnh liệt để che đậy những cảm xúc hỗn loạn lúc này.
Anh vòng một tay qua eo cô, đẩy cô lùi lại hai bước, đè cô lên tường, vén váy cô lên đến hông, treo một chân cô lên cánh tay mình, để côn th*t cứng ngắc trượt tới trượt lui trước cửa huyệt.
Không cần màn dạo đầu quá nhiều, anh đâm thẳng vào trong mật huyệt. Bên trong chỉ hơi ẩm ướt, phần thịt mềm siết chặt khiến huyệt thái dương anh nhảy thình thịch.
Sự xâm nhập đột ngột khiến cả hai đều không dễ chịu, thở hổn hển, "Hừm..."
Cô đau đến chảy nước mắt, theo gò má nhỏ xuống tay anh.
Anh cúi đầu hôn lên giọt nước mắt trên má cô, "Cứ khóc đi."
Cô ngẩng đầu lên, nở nụ cười rạng rỡ: "Anh làm em thoải mái như vậy, sao em lại phải khóc?"
"Ừm, sẽ càng ngày càng thoải mái." Anh thản nhiên đáp, cúi người áp môi mình vào môi cô, nhẹ nhàng kéo môi trên của cô, sau đó lại ngậm môi dưới của cô rồi mút nhẹ.
Cô cắn khóe môi anh, dùng chiếc lưỡi mềm mại liếm quanh khoang miệng anh, "Anh..."
Anh cuốn lưỡi cô trong miệng mình, nhẹ nhàng cắn mút, đầu lưỡi liếm từng ngóc ngách trong miệng cô, vị rượu trong miệng cô cũng bị anh ăn hết từng chút một, "A Viện..."
Cô bị anh hôn đến ý thức mơ hồ, hai tay vô thức vòng lên cổ anh, nước mật dần dần rỉ ra từ lỗ nhỏ dưới thân, khiến côn th*t ướt đẫm.
Nhận ra cơ thể cô càng ngày càng mềm mại, lực hút bên trong dần dần thả lỏng, anh nhéo chiếc eo thon của cô, bắt đầu đưa đẩy nhẹ nhàng.