Sáng nay Chu Phù Thế gửi tin nhắn nhưng Lục Viện không trả lời, anh tưởng cô bận nên không hỏi. Nhưng đã hơn tám giờ tối mà chưa thấy cô về, lúc này anh không kìm được nữa nên mới gọi cho cô.
Lục Viện nằm trên giường của mẹ, nói chuyện điện thoại với anh: "Ừm?"
Nghe ra tâm tình Lục Viện không ổn, Chu Phù Thế chỉ hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Lục Viện ngửa đầu nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp hai mẹ con cô trên tủ đầu giường, "Buổi chiều ăn một tô mì."
Chu Phù Thế nhẹ nhàng thở dài: "Có về ăn tối không?"
Lời này nghe có vẻ hơi ấm ức, anh giống như cô vợ trẻ đang chờ chồng về.
Lục Viện ôm tấm ảnh chụp chung vào lòng, lật người: "Có món gì ngon không?"
Chu Phù Thế quay đầu lại nhìn một bàn đồ ăn, "Có, rất nhiều món ngon."
Lục Viện bật cười, "Hì hì, thật sao? Có gì ngon?"
Chu Phù Thế chụp ảnh rồi gửi qua cho cô, "Em xem WeChat đi."
Cô bấm vào ảnh, nhìn một bàn đầy đồ ăn, trái tim trống rỗng lập tức được lấp đầy, quả thực trên thế giới này luôn có người nhớ đến cô.
Anh lại hỏi, "Có về ăn không?"
Cô cuộn người, tựa cằm vào đầu gối: "Anh chưa ăn à?"
Anh mím môi đáp: "Ừ, anh đợi em về cùng ăn."
Khóe miệng cô vô thức nhếch lên, nhưng lại tàn nhẫn từ chối anh: "Anh ăn đi, tối nay em không về."
Anh im lặng vài giây, cuối cùng cũng không ép cô trở về, "Vậy em nhớ ăn chút gì nhé."
Sau khi cúp máy, Lục Viện do dự một lát rồi gọi một cuộc điện thoại khác: "Chú Nhậm, ngày mai chú có thời gian không ạ?"
Ngày hôm sau, Lục Viện đến tập đoàn Nhậm thị, trên đường đi cô nghe Lý Du kể rằng tối qua Nhậm Tuấn Sanh đi uống rượu với bạn bè ở quán bar và xảy ra tranh chấp với một nhóm người, cuối cùng còn đánh nhau, phải vào đồn cảnh sát.
Quả nhiên, khi Lục Viện bước vào văn phòng tổng giám đốc thì nhìn thấy vết xước trên trán và khoé miệng Nhậm Tuấn Sanh, nhưng chuyện không liên quan đến mình nên cô chỉ chào hỏi Nhậm Diệu: "Chú Nhậm."
Nhậm Diệu liếc nhìn Nhậm Tuấn Sanh đã lớn còn không nên thân, mỉm cười chỉ vào khu vực tiếp khách, "Viện Viện tới rồi à, mau ngồi đi."
"Vâng." Lục Viện đáp lại rồi ngồi xuống ghế sofa.
Nhậm Diệu ngồi đối diện Lục Viện, trà đã được chuẩn bị từ lâu, "Dì con đã đặc biệt chuẩn bị, bà ấy nói đây là hồng trà mà mấy cô gái nhỏ thích uống."
Lục Viện nhấp một ngụm trà, nói: "Rất ngon ạ."
Nhậm Diệu cười nói, "Dì con còn cố ý chuẩn bị thêm một ít, lát nữa con cầm về nhé."
Bắt đầu đánh bài tình cảm, Lục Viện cười nhẹ đồng ý, "Vâng, chú cảm ơn dì giúp con ạ."
Nhậm Diệu đích thân thêm trà cho Lục Viện: "Khách khí vậy làm gì, chúng ta đều là người một nhà."
Người một nhà?
Lục Viện cười đầy ẩn ý, không quanh co lòng vòng nữa mà nói thẳng: "Chú Nhậm, chuyện từ hôn của cháu và Nhậm Tuấn Sanh, chú tính thế nào?"
Nhậm Diệu đặt mạnh chén trà xuống, quay đầu nhìn Nhậm Tuấn Sanh.
Nhậm Tuấn Sanh lập tức hiểu ý, bước nhanh về phía trước, "Viện Viện, anh biết lỗi rồi, xin em tha thứ cho anh. Chỉ cần có thể tha thứ cho anh, em muốn thế nào cũng được."
Có thể thấy đây là mệnh lệnh của Nhậm Diệu, cầu xin Lục Viện tha thứ, nhưng cô lại không muốn để ý đến Nhậm Tuấn Sanh. Anh ta ở lại đây sẽ chỉ cản trở việc đàm phán giữa cô và Nhậm Diệu mà thôi.
Sau khi hít một hơi thật sâu, cô nói với Nhậm Tuấn Sanh: "Nhậm Tuấn Sanh, anh ra ngoài trước đi. Tôi sẽ nói chuyện một mình với chú Nhậm."
Nhậm Tuấn Sanh lập tức nhìn về phía Nhậm Diệu, Nhậm Diệu trầm mặc một lát rồi gật đầu.
Nhìn thấy Nhậm Tuấn Sanh cuối cùng cũng đi ra ngoài, Lục Viện mím môi nói: "Chú Nhậm, Nhậm Tuấn Sanh và cháu thật sự không hợp nhau. Cháu đã đề cập đến việc hủy hôn với anh ấy rồi."
Nhậm Diệu ho nhẹ một tiếng, "Viện Viện à, chuyện lần này là Tuấn Sanh không đúng, nhưng huỷ hôn......"
Lục Viện ngắt lời, "Chú Nhậm, cho dù cháu và Nhậm Tuấn Sanh hủy hôn, hai công ty chúng ta vẫn là đối tác thân thiết, mọi dự án hợp tác sẽ không thay đổi. Còn về chuyện huỷ hôn, sẽ không thương lượng nữa."
Cô gái nhỏ trước mặt đã không còn là Lục Viện tùy ý làm bậy nữa, sẽ không để người khác thao túng mình nữa, cô muốn lấy đại cục làm trọng, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng hạnh phúc của chính mình làm tiền đặt cược.
Khi Lục Viện rời khỏi văn phòng, Nhậm Tuấn Sanh đang ngồi bên ngoài phòng tiếp khách.
Lục Viện lập tức đi ra ngoài, Nhậm Tuấn Sanh gọi cô lại, "Lục Viện."
Lục Viện dừng bước, chậm rãi quay người lại, "Anh Nhậm, có chuyện gì không?"
Anh Nhậm? Nhậm Tuấn Sanh lập tức cau mày, cha đồng ý cho họ huỷ hôn ư?
Nhìn Nhậm Tuấn Sanh hoảng sợ chạy vào văn phòng, cùng với tiếng Nhậm Diệu mắng anh ta, Lục Viện hơi nhếch khóe miệng, nhanh chóng rời khỏi Nhậm thị.
Lục Viện không đến công ty mà trực tiếp trở về Cẩm Huy, nhưng Chu Phù Thế lại không ở nhà.
Thời tiết càng ngày càng nóng, Lục Viện đi chân trần vào bếp mở tủ lạnh tìm nước, không ngờ phát hiện trong tủ lạnh có đầy các loại rau củ, trái cây, thịt, hải sản, khác hẳn với cái tủ lạnh lúc trước chỉ có rượu và đồ ăn nhanh.
Những món ăn tối qua Chu Phù Thế chụp ảnh gửi cho Lục Viện xem được bọc lại bằng màng bọc thực phẩm, xếp gọn gàng trong tủ lạnh.
Lục Viện nhìn thoáng qua, thấy đồ ăn còn chưa động tới, chẳng lẽ là vì cô không về nên anh không ăn sao?
Cùng lúc đó, Weibo chính thức của Tập đoàn Lục thị đã lâu không hoạt động cũng đăng một bài viết: Cảm ơn sự quan tâm của các bạn dành cho cô Lục Viện, chủ tịch tập đoàn Lục thị. Chúng tôi xin thông báo cô Lục và anh Nhậm Tuấn Sanh đã hủy bỏ hôn ước.