Nhân viên phục vụ của nhà hàng Nhật Bản mở cửa phòng riêng, Chu Phù Thế sững sờ nhìn ba người đang đứng ở cửa: "Đây là?"
La Duyên Hàng nhẹ nhàng bâng quơ giải thích, "Gặp được trên đường."
Chu Phù Thế nhìn Lục Viện, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Cô bất đắc dĩ gật đầu với anh, tỏ ý quả thực là như vậy.
La Duyên Hàng nhìn Chu Phù Thế không có vẻ gì là ngạc nhiên, hơn nữa còn mắt đi mày lại với Lục Viện thì hơi nhíu mày, hỏi: "Đội trưởng, hai người gặp nhau rồi sao?"
Từ Thiến bước vào trong, thản nhiên nói: "Họ không chỉ gặp nhau mà hiện tại còn đang sống chung."
Đột nhiên nhớ ra Từ Kiệt từng nói đội trưởng và cô Lục có vấn đề, lúc đó anh ta còn không tin, bây giờ thì kinh ngạc nhìn Chu Phù Thế: "Hả?"
Chu Phù Thế không giải thích, "Ngồi xuống trước đi."
Chu Phù Thế ngồi cạnh La Duyên Hàng, còn Lục Viện và Từ Thiến ngồi đối diện, nhưng bầu không khí có chút khô khan.
Nhân viên phục vụ bưng rượu vào trước, Chu Phù Thế đưa tay nhận lấy chén rượu: "Để chúng tôi tự rót."
Người phục vụ gật đầu, đi ra ngoài.
Chu Phù Thế rót cho mỗi người một chén rượu sake.
Lục Viện nhấp một ngụm rượu, hơi ngọt, thuận miệng hỏi La Duyên Hàng, "Anh cũng về nghỉ phép à?"
"Không phải, tôi về có chút việc, tạm thời không đi nữa." La Duyên Hàng lắc đầu, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì, "A, đội trưởng, kỳ nghỉ của anh sắp hết rồi đúng không? Khi nào quay lại?"
Chu Phù Thế đặt chén rượu xuống, nói: "Còn một tuần."
Một tuần?
Lục Viện đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Phù Thế, gần đây cô quá đắm chìm trong khoái lạc, suýt chút nữa quên mất anh về nghỉ phép. Thời gian trôi qua thật nhanh, kỳ nghỉ của anh sẽ kết thúc sau một tuần nữa.
Anh rót đầy chén cho cô, ánh mắt kiên định đối diện với cô, "Ừ, một tuần."
Từ Thiến cũng có chút kinh ngạc, "Vậy lần sau phải bao lâu mới trở về?"
Chu Phù Thế thuận miệng đáp lại, "Chưa xác định được."
La Duyên Hàng giải thích: "Mỗi năm chúng tôi có hơn hai mươi ngày nghỉ phép, có thể tách riêng hoặc gộp chung, lần này đội trưởng nghỉ luôn một lần."
Điều này có nghĩa là kỳ nghỉ năm nay đã kết thúc và kỳ nghỉ tiếp theo sẽ phải chờ sang năm?
Lục Viện gật đầu suy tư.
Bốn người đều uống chút rượu nên phải đứng bên đường đợi người lái thay.
Gió đêm se lạnh, Chu Phù Thế tiến lên hai bước, đứng trước mặt Lục Viện, để bờ vai rộng cản gió.
Tất nhiên Lục Viện nhận ra hành động nhỏ nhưng thật ấm lòng của anh, cô cúi đầu, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Lúc người lái thay đến, La Duyên Hàng dường như vẫn không tin Chu Phù Thế và Lục Viện sống chung, còn yếu ớt hỏi một câu: "Đội trưởng, cần em đưa anh về không?"
Lục Viện trả lời trước, "Đội trưởng nhà anh đi cùng tôi."
La Duyên Hàng vẫn không chịu tin, nhìn Chu Phù Thế, đợi anh đáp lại.
Chu Phù Thế cười bất đắc dĩ, vỗ vai anh ta, "Đúng vậy, tôi đi cùng cô ấy."
La Duyên Hàng cam chịu số phận ngồi vào xe, tài xế phóng vút đi.
Lục Viện và Chu Phù Thế không lái xe nên ngồi xe Từ Thiến về Cẩm Huy, anh ngồi ở ghế phụ, còn hai cô ngồi ghế sau.
Trên đường đi, trong xe cực kỳ yên tĩnh, Chu Phù Thế nhìn vào gương chiếu hậu, thấy hai cô gái phía sau đang bấm điện thoại tám chuyện. Không hiểu sao anh lại cảm thấy hai cô nàng này nhất định có rất nhiều bí mật nhỏ?
Mục đích ban đầu Từ Thiến hẹn Lục Viện ăn tối là để chúc mừng việc Lục Viện từ hôn, tuy nhiên, Chu Phù Thế và La Duyên Hàng đều ở đó nên có nhiều lời không thể nói ra, bây giờ họ chỉ có thể giao lưu bằng cách gõ điện thoại.
Trở lại Cẩm Huy, ba người cùng bước vào thang máy, nhưng ở hai tầng khác nhau, Từ Thiến ra khỏi thang máy trước.
Cửa thang máy vừa đóng lại, Lục Viện và Chu Phù Thế nhìn nhau mỉm cười, sau đó mỗi người bước một bước nhỏ về phía đối phương.
Cửa thang máy lại mở ra lần nữa, anh nắm cổ tay cô bước nhanh ra ngoài.
Cửa nhà vừa mở ra, Chu Phù Thế liền đẩy Lục Viện vào trong, đè cô lên tường hôn say đắm, rồi đưa chân đóng cửa lại.
Cô đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của anh, chủ động đưa lưỡi vào trong miệng anh, cuốn lấy lưỡi anh quấn quýt triền miên, trong miệng thoang thoảng vị rượu.
Anh cắn nhẹ đầu lưỡi cô, chiếc lưỡi to quấn quanh chiếc lưỡi mềm mại của cô, mút mát lôi kéo.
Cô bị anh hôn đến thiếu dưỡng khí, ý thức phiêu du, cảm giác như sắp nghẹt thở, phải dùng bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ vào vai anh: "Ừm..."
Một tay anh ôm lấy gáy cô không cho cô rời đi, tay kia nóng lòng muốn cởi cúc áo của cô. Nhưng dùng một tay quá bất tiện, anh kéo mạnh, mấy cái cúc áo lập tức bung ra, rơi lả tả dưới đất.
Anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, trực tiếp đẩy váy cô lên đến tận đùi, ngón tay vén quần lót của cô ra rồi đâm thẳng vào trong âm đ*o ẩm ướt, "Nhiều nước quá. A Viện, em nói xem, nếu anh đi rồi, ai sẽ thỏa mãn em đây?
Hai chân cô quấn quanh vòng eo rắn chắc của anh, "Anh trai, anh quên em có rất nhiều món đồ chơi nhỏ à."
Anh chợt nhớ đến mấy món đồ chơi trong ngăn kéo của khách sạn, bèn nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô nhét vào trong quần mình, móc côn th*t cứng rắn và nóng bỏng ra ngoài, "Những thứ đó có làm em sướng bằng anh không?"
Cô cười khanh khách, nắm côn th*t của anh trong lòng bàn tay, dùng sức xoa bóp, "Không, anh làm em sướng nhất."