Đòn Trí Mạng

Rạng sáng, bầu trời vẫn còn tối đen, mặt biển lấp lánh dưới ánh trăng, sóng liên tục xô vào bờ như muốn nhấn chìm đôi nam nữ đang ôm hôn nồng nàn bên bờ biển.

Chóp mũi của Lục Viện và Chu Phù Thế chạm vào nhau, môi lưỡi quấn quýt, mút mát, lôi kéo, phát ra âm thanh chóp chép.

Tuy nhiên, tình hình dần mất kiểm soát, nụ hôn của anh như muốn nuốt chửng cô, răng môi cắn chiếc lưỡi mềm mại của cô, đầu lưỡi khẽ liếm từng ngóc ngách trong miệng cô.

Hai tay Lục Viện vô thức vòng qua eo Chu Phù Thế, đầu ngón tay vén áo phông của anh lên. Đôi bàn tay nhỏ bé của cô vuốt ve dọc theo đường nhân ngư của anh, miệng nhẹ nhàng gọi: "Anh ơi..."

"Ừ." Anh tự nhiên đáp lại, bàn tay cũng không chịu an phận, kéo chiếc áo dệt kim của cô ra khỏi cạp quần. Lòng bàn tay to lớn của anh từ vùng bụng dưới của cô lướt lên trên, véo mạnh bầu ngực mềm mại cách lớp nội y bằng ren.

Anh dùng sức hơi quá, khiến cô vô thức rên rỉ đau đớn: "Ưm..."

Lục Viện bất giác ưỡn thẳng eo, áp vào người anh. Bụng dưới của cô vô tình đè lên vật cứng đã thức tỉnh, sau đó thì cố ý xoay tròn: "Anh, đưa em đến đây làm gì?"


Chu Phù Thế ngậm lấy môi dưới của cô, kéo nhẹ, "Em nghĩ sao?" Bàn tay anh tiếp tục bóp ngực cô, ý đồ không cần nói cũng biết. Nhưng cô lại ngây thơ nhìn anh, "Em không biết."

Anh hơi nhếch khóe miệng lên: "Đương nhiên là để hành em rồi." Cô nhìn quanh, không thấy ai quanh đây cả, "Ở đây luôn?"

Hai ngón tay anh ngắt nhéo nhũ hoa của cô, chẳng mấy chốc khiến nó trở nên cương cứng. Bàn tay còn lại của anh luồn vào trong quần tây của cô, đẩy quần lót sang một bên, chạm vào vùng đất thầm kín, "Đói bụng chưa?"

Lục Viện hóp bụng dưới theo bản năng, nhưng eo lại bất giác dựng thẳng. Dù không nói gì, nhưng động tác rất nhỏ này coi như câu trả lời của cô.

Ngón tay Chu Phù Thế đẩy đám cỏ dại sang một bên, tìm kiếm hai mảnh mật môi, trượt qua trượt lại giữa khe thịt, cảm thấy hơi dấp dính, "Mới thế đã ướt à?"

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đẩy eo về phía trước, chạm vào chỗ cứng rắn của anh, "Ừ, anh trai đã cứng rồi, em đương nhiên sẽ ướt."

Mỗi nụ cười, mỗi hành động của người phụ nữ này chính là sinh mạng của anh.

Anh nhanh chóng đưa ngón tay vào trong âm đ*o của cô, dùng sức liên tục thọc vào rút ra vài cái. Mật dịch trào ra khiến ngón tay anh ướt đẫm.

Lục Viện cắn môi cố gắng kiềm chế nhưng tiếng rên rỉ vẫn thoát ra ngoài, "Ân...... A......"

Chu Phù Thế cắn đôi môi đỏ mọng của cô, ngón tay tìm đến âm vật, ấn nhẹ: "Ở đây hay lên xe?"


Đôi mắt Lục Viện đã giăng kín một tầng hơi nước, bụng dưới bất giác co rút, giọng nói khàn khàn: "Không thể về nhà trước sao?"

Bị phần thịt mềm bên trong cắn chặt nhưng ngón tay Chu Phù Thế vẫn không ngừng khuấy đảo, đặc biệt liên tục nghiền ép âm vật của cô, "Chúng ta sẽ không quay về."

"A..." Lục Viện ngẩng cao đầu hét lên, cơ thể run rẩy, quần lót thấm đẫm mật dịch, hai chân nhũn ra, cơ thể từ từ trượt xuống, "Anh, đừng... ừm..."

Anh nhanh chóng dùng một tay ôm cô, để cô dựa vào ngực mình. Bàn tay đang khuấy đảo trong âm đ*o của cô vẫn không chịu dừng lại, lòng bàn tay hứng đầy mật dịch, "Ngoan, em trả lời anh trước, ở đây hay lên xe?"

Cô ôm chặt lấy anh để không bị ngã, cơ thể tê dại như cá liên tục nhảy lên khỏi mặt nước vì trong nước không có đủ oxy, nhất định phải đưa ra lựa chọn mới có thể sống sót, "Lên xe...... Ân...... Lên xe đi......"

Lúc này Chu Phù Thế mới rút ngón tay ướt đẫm ra, cánh tay cường tráng ôm lấy vòng eo thon gọn của Lục Viện, bế cô lên.

Cô tách hai chân quấn quanh vòng eo rắn chắc của anh, thân thể trống rỗng đến mức vô thức vặn eo dựa vào người anh, "Anh... Muốn... Lát nữa phải làm mạnh chút nhé..."

"Ừ, lát nữa sẽ làm em phát khóc." Chu Phù Thế bế Lục Viện, bước nhanh về phía chiếc xe đậu ven đường. Anh rút một tay mở cửa ghế sau, khom lưng chống một chân lên ghế, từ từ đặt cô nằm vào trong.


Cô dịch người về sau cho đến khi đầu chạm vào cửa xe, lúc này mới vươn bàn tay nhỏ bé vội vã cởi cúc quần anh. Nhưng khi bàn tay mát lạnh chạm vào côn th*t nóng bỏng, cô chợt nghĩ ra một vấn đề: "Liệu có người đến không?"

"Em sợ à?" Anh cười trêu chọc, một tay phủ lên tay cô, nhẹ nhàng tuốt gậy th*t, tay còn lại cởi cúc quần cô, kéo cả quần dài và quần lót xuống.

côn th*t cương cứng tiếp tục phồng lên trong lòng bàn tay Lục Viện, cùng với đó là ham muốn không thể kìm nén của cô. Mọi lo lắng cũng bị vứt bỏ, giống như chiếc quần bị ném lên ghế trước của xe. Lúc này, tất cả những gì cô mong muốn chỉ là anh tiến vào, hung hăng lấp đầy cơ thể cô.

Cô nghĩ vậy và cũng nói vậy: "Anh ơi, mau vào đi."

côn th*t của Chu Phù Thế trượt tới trượt lui, sau khi được phủ một lớp mật dịch mới từ từ đẩy vào trong âm hộ của cô, mới vào được một nửa thì bị lớp thịt mềm bên trong hút lấy, khiến da đầu anh tê dại, miệng bật ra một tiếng rên rỉ.

Lục Viện hơi hé đôi môi đỏ mọng, thở hổn hển, đôi tay vòng qua cổ anh, vỗ nhẹ vào lưng anh, "A...... Đừng...... Chậm một chút...... Ân...... To quá......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận