Đòn Trí Mạng

Tư thế nữ trên nam dưới khiến gậy th*t đi vào càng sâu, cơ thể Lục Viện không ngừng chuyển động lên xuống theo sự điều khiển của Chu Phù Thế. Miệng anh mút chùn chụt bầu vú thơm ngon của cô như muốn hút ra sữa.

Lục Viện ý loạn tình mê ôm vai Chu Phù Thế, nước mắt không ngừng rơi, tiếng rên rỉ khản đặc hòa lẫn với tiếng khóc nức nở, "Ừm... Nhẹ một chút... Ôi... Sâu quá..."

Anh hôn đi giọt nước mắt trên má cô: "Mới có thế này mà em đã khóc à?"

Cô ngả người ra sau trước từng cú thúc mạnh của anh, bất giác đưa vú vào miệng anh sâu hơn, "A... Anh... Thật sự bị anh làm hỏng rồi... Nhẹ chút... Ưm..."

Anh cười khẽ, vừa cắn vừa kéo mạnh núm vú của cô, côn th*t điên cuồng chọc vào điểm nhạy cảm nhất. Người phụ nữ trong lòng anh khóc thút thít, thân thể khẽ run, trong đầu như có pháo hoa nổ tung, lại lên cao trào một lần nữa.

Chiếc xe lắc lư theo nhịp điệu của hai người, một bên cửa xe vẫn chưa đóng chặt, thỉnh thoảng lại có cơn gió mát lùa vào, thổi khô mồ hôi của hai người. Khi cơn sóng tình dâng trào, mồ hôi cũng chảy ra nhiều hơn.

Lục Viện kêu đến khản cả giọng, dựa người vào lưng ghế trước, ngẩng đầu thở hổn hển: "Ừm..."


Nhìn cô khóc sưng cả mắt, Chu Phù Thế nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, "Ngoan, đừng khóc nữa."

Nhưng cô vẫn khóc, còn đưa tay nắm lấy cánh tay anh, ngồi thẳng dậy, cố ý hóp bụng dưới, kẹp chặt côn th*t của anh.

Anh cau mày vì bị siết chặt, đành rút côn th*t ra ngoài, để cô quỳ trên ghế, mật dịch trong âm đ*o chảy ra, nhỏ xuống mặt ghế nở thành những bông hoa.

Chu Phù Thế tách hai cánh mông của Lục Viện ra, côn th*t nhẹ nhàng trượt vào mật huyệt mềm mại ướt át, sau đó đâm vào lút cán, nhưng bị phần thịt mềm khít khao bên trong lập tức quấn chặt lấy.

Anh giơ tay đánh mạnh thêm vài cái: "Không được kẹp."

Những vết đỏ lập tức xuất hiện trên bờ mông trắng nõn, Lục Viện khóc đến không thở nổi, quỳ trên mặt ghế ướt đẫm, thân thể không ngừng lắc lư, "Ưm...... Em...... A...... Không có...... Là anh to quá...... A......"

"To mới làm em sướng." Anh cúi người cắn nhẹ tấm lưng mịn màng của cô, sau đó lấy điện thoại di động ra, nói: "Nghe xem, em kêu hay lắm."

Không biết Chu Phù Thế ghi âm từ lúc nào, trong điện thoại truyền ra tiếng rên rỉ quyến rũ của Lục Viện, "Ừm... a... ưm..."

Cô nghe mà mặt đỏ tai hồng, gầm nhẹ bằng chút sức lực còn sót lại, "Chu Phù Thế...... A......"

"Khi nào nhớ em, nghe cái này sẽ giúp anh vơi đi nỗi khổ tương tư." Khóe miệng anh nhếch lên đầy đắc ý, anh cất điện thoại sang một bên, hai tay ôm eo cô, hạ thân gia tăng tốc độ đưa đẩy.

Lục Viện còn chưa kịp hét lên, tầm mắt trở nên trống rỗng, cổ ngẩng cao, toàn thân đỏ bừng, bụng dưới hóp lại, khiến hạ thân Chu Phù Thế tê dại. Anh nhanh chóng đưa đẩy mấy chục cái rồi rút ra vào giây phút cuối cùng.

Trong khoảnh khắc Chu Phù Thế rút ra, tinh dịch màu trắng đục phun trào, từng dòng dịch đặc sệt bắn vào trong cái động nhỏ còn chưa kịp khép lại của Lục Viện, hòa lẫn với dâm dịch trong suốt của cô rồi cùng chảy xuống.


Lục Viện mất hết sức lực, không thèm quan tâm đến chỗ ngồi nhớp nháp, ngả người dựa vào ghế trước.

Nhìn thấy cơ thể cô vẫn run nhè nhẹ, anh ôm lấy vòng eo thon gọn, bế cô ngồi lên đùi mình, rồi cúi người cầm khăn ướt, nhẹ nhàng giúp cô lau dọn sạch sẽ.

Khăn ướt mát lạnh chạm vào thân thể khô nóng, Lục Viện bất giác rùng mình, nghiêng người, rầm rì trong vòng tay Chu Phù Thế: "Lạnh."

Anh cúi đầu hôn lên má cô, lấy quần áo ra mặc cho cô, "Em nghỉ ngơi đi, chúng ta rời khỏi đây trước đã."

Chu Phù Thế lau sạch ghế sau, để Lục Viện nằm xuống, còn thắt dây an toàn vì sợ cô ngã.

Sau đó anh mới mặc quần áo và lái xe rời khỏi bãi biển.

Lục Viện ngủ ở ghế sau, nhưng vẫn có thể nhận ra xe đi không lâu thì dừng lại. Cô nheo mắt, hơi ngẩng đầu lên, hỏi: "Tới nơi rồi à?"

Anh đỗ xe, mở cửa ghế sau, bế cô ra ngoài: "Ừ, đến rồi."

Trước mắt là một căn nhà riêng hai tầng, những ngôi nhà khác nằm cách đó năm mét. Thực ra lúc nãy ở bờ biển, Lục Viện chỉ biết vị trí đại khái chứ không rõ địa chỉ cụ thể.


Bây giờ cô càng chẳng biết gì, mọi thứ xung quanh đều xa lạ. Cô chưa từng đến nơi này, nhưng nhìn cảnh vật xung quanh thì không phải là nội thành.

Lục Viện nhìn đông nhìn tây, "Đây là đâu?"

Chu Phù Thế một tay nắm tay cô, tay kia cầm chìa khóa mở cửa, "Đây là một thị trấn nhỏ ở phía nam thành phố Thâm, căn nhà này của gia đình cậu anh, nhưng hiện tại họ đều ở trong thành phố, nên để trống nơi này. Chúng ta sẽ ở đây hai ngày"

Ở lại đây trong hai ngày tới?

Cô nghi hoặc nhìn anh: "Không quay về sao? Em không mang theo quần áo để thay."

Anh dẫn cô vào trong: "Anh đã giúp em sắp xếp mọi thứ rồi, vali để trong xe, lát nữa anh ra ngoài lấy."

Cô dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh, đôi tay nhỏ bé nắm lấy cổ áo anh kéo xuống, kiễng chân hôn lên khóe môi anh, "Chu Phù Thế, em có bằng chứng nghi ngờ anh đã lên kế hoạch này từ lâu rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận