Đòn Trí Mạng

Sáng sớm cuối tháng mười hai ở Thổ Nhĩ Kỳ, nhiệt độ dưới 5 độ C. Từ căn phòng tầng 38 nhìn ra ngoài, không khí tràn ngập sương mù, như đang ở giữa trời mây.

Lục Viện bị đè lên cửa sổ sát đất, Chu Phù Thế hung mãnh giày vò cô từ phía sau, tiếng rên rỉ quyến rũ vang vọng khắp không gian.

Nhiệt độ trong phòng dần tăng cao, trái ngược với không khí lạnh lẽo bên ngoài. Một khoảng rộng của cửa sổ kính mờ đi vì hơi thở nóng rực của cô, hơi nóng ngưng tụ thành nước rồi chảy xuống.

Lục Viện nắm chặt hai tay đè lên cửa sổ kính sát đất, dùng lực mạnh đến mức các ngón tay trở nên trắng bệch, ngực cũng bị ép vào kính đến biến dạng. Cô há miệng thở dốc, run rẩy xin tha: "A... Ưm, nhẹ chút... Nhẹ thôi... A..."

Cằm Chu Phù Thế tựa vào cổ Lục Viện, một tay anh nắm lấy cằm cô, bắt cô quay đầu lại, môi anh áp vào môi cô, nuốt hết tiếng rên rỉ của cô. Đồng thời hạ thân anh không ngừng đưa đẩy, côn th*t từ từ rút ra khỏi người cô rồi lại lao thật mạnh vào, phát ra tiếng bạch bạch bạch.

Lưỡi anh sục sạo trong miệng cô, cô bị anh trêu chọc đến mức ý thức lạc trôi, tiếng rên rỉ không ngừng tràn ra khỏi khóe miệng.

Chu Phù Thế dùng một tay ấn thắt lưng Lục Viện xuống, khiến mông cô nâng lên cao hơn. côn th*t điên cuồng thọc vào rút ra, thỉnh thoảng cọ vào điểm nhạy cảm, khiến cơ thể cô khẽ run lên.

Anh cúi đầu hôn lên xương bướm trên lưng cô, đầu lưỡi ướt mềm liếm dọc theo sống lưng cô, còn côn th*t cố tình chọc vào những điểm nhạy cảm.


Lục Viện ngẩng đầu lên, đột nhiên thét chói tai, "A......"

Cô hét đến khản cả giọng, đầu như bị đập mạnh, rơi vào trạng thái mơ màng, cơ thể cũng như đang lơ lửng giữa không trung. Cảm giác phiêu du khiến cô hơi sợ, vô thức bật khóc gọi tên anh, "Ô...... Chu Phù Thế...... Ô......"

Nhìn những giọt nước mắt to như viên trân châu lăn trên gò má cô, anh ôm siết cô trong vòng tay, muốn cho cô cảm giác chân thực mãnh liệt, "Anh đây, A Viện, anh đang ở đây mà."

Hai người đều không động đậy, Chu Phù Thế nhẹ nhàng vuốt ngực, giúp Lục Viện thuận khí.

Khi cô tỉnh táo lại một chút, thân thể nhũn ra rồi đột nhiên trượt xuống, hai tay theo bản năng bám lấy cánh tay anh, "Ưm... Em không... không còn sức... A... Không còn sức nữa......"

Anh nhanh tay ôm lấy cô, để cô nằm sấp trên bàn, hạ thân bắt đầu đưa đẩy.

Lục Viện vừa mới hoàn hồn sau cao trào, hoàn toàn không thể chịu nổi những cú va chạm mãnh liệt như vậy, hai tay cô nắm chặt mép bàn: "Ừm... Không được...... Không được...... A......"

Chu Phù Thế thả chậm tốc độ, cúi xuống hôn lên eo cô, "A Viện, bên trong em mềm quá."

Cô chống tay lên bàn muốn ngồi dậy, nhưng lại bị anh đẩy nằm xuống. Eo và hông anh từ từ lui về sau, mật dịch trong âm đ*o của cô lập tức phun ra, chảy xuống đùi họ.

Anh cười giễu cợt: "Nhiều nước như vậy sao có thể không được?"

Cô không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt anh lúc này trông đắc ý thế nào. Khoảnh khắc anh thâm nhập, cô hít một hơi thật mạnh, hóp bụng dưới, siết thật chặt côn th*t của anh.

Ngay sau đó cô nghe thấy người đàn ông phía sau phát ra một tiếng rên sảng khoái, "Ưm..."

Anh bị cô kẹp đến mức da đầu tê dại, tầm nhìn mờ đi trong vài giây. Rồi anh đưa tay vỗ thật mạnh vào cặp mông trắng nõn của cô.

"A......" Cơn đau khiến Lục Viện kêu lên, "A... đau quá..."


Xúc giác cực kỳ mềm mại và đàn hồi, Chu Phù Thế không khỏi đánh mạnh hơn một chút, dấu tay lập tức xuất hiện trên làn da trắng nõn mềm mại của cô.

Càng đau cô càng vặn eo né tránh, nhưng mỗi khi cử động, bụng dưới lại thắt chặt hơn, vô thức siết lấy côn th*t của anh.

Anh dừng lại, ôm eo cô không cho cô cựa quậy, cúi người hôn lên gáy cô, dịu giọng dỗ dành: "Ngoan, đừng kẹp."

Nước mắt Lục Viện không ngừng chảy ra, miệng rầm rì mắng: "Đáng ghét, anh tránh ra."

Anh cười bất đắc dĩ, rút hẳn ra rồi ôm cô ngồi lên bàn, cúi đầu hôn lên khóe môi cô, "Đau lắm à?"

côn th*t rút ra khỏi cơ thể, cảm giác trống rỗng đột nhiên ập đến. Ngọn lửa cháy bừng bừng nhưng lại không tìm được cách dập tắt.

Lục Viện vòng hai chân qua người Chu Phù Thế, kéo anh về phía mình, "Không đau, anh vào đi."

Cô cúi đầu nhìn côn th*t ướt dầm dề, duỗi thẳng eo áp vào, "Anh trai ơi..."

Lâu lắm rồi mới nghe thấy Lục Viện gọi như vậy, khóe miệng Chu Phù Thế vô thức nhếch lên, phối hợp ưỡn thẳng eo đưa côn th*t vào trong mật huyệt. Âm môi hồng hào hơi hé ra, nuốt côn th*t từng chút một, bên trong vừa mềm vừa chặt, như cái miệng nhỏ hút lấy anh.


Cô được lấp đầy đến mức bụng dưới trướng lên, "Ưm......"

Anh nâng cằm cô lên, dùng ngón tay xoa vuốt phẳng hàng lông mày đang cau lại của cô, âu yếm hôn lên trán cô, "Nếu anh không ở đây thì em phải làm sao?"

Cô há miệng cắn khóe môi anh, "Em có nhiều món đồ chơi nhỏ mà." Chu Phù Thế lập tức nhíu mày, "Không được chơi."

Lục Viện khinh thường nhướng mày, "Tại sao?"

Chu Phù Thế dùng hai tay vuốt ve ngực cô, đầu ngón tay không ngừng đùa giỡn núm vú, hạ thân nhẹ nhàng di chuyển, "Mấy món đồ kia có làm em sướng bằng anh không?"

Cô bị anh tra tấn đến khó chịu, vặn eo thúc giục: "Ừ... Mạnh hơn một chút."

Anh hung mãnh thọc vào rút ra, thân thể cô không ngừng run rẩy, ngửa đầu lớn tiếng rên rỉ, lặp đi lặp lại.

Đây là thứ mà những món đồ chơi nhỏ không thể thay thế được. Tầng tầng lớp lớp khoái cảm đều đến từ Chu Phù Thế, cơ thể và tâm trí cô dần dần chìm đắm trong anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận