Đòn Trí Mạng

Còn chưa dứt lời, Chu Phù Thế đã hôn lên khóe môi Lục Viện, nụ hôn dịu dàng nhẹ nhàng đến mức có chút thận trọng.

Cô hơi bối rối trước sự xuất hiện đột ngột của anh, nhất thời không biết phải nói gì, "Cái đó... Chu...Chu Phù Thế..."

Nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, anh nghiêng đầu, nhếch môi trêu đùa: "Mặt đỏ hồng rồi, xấu hổ à?"

Cô ho nhẹ, lắc đầu, vẻ mặt trở lại bình thường: "Không."

Anh vòng một tay quanh eo cô, nhưng lập tức bị đẩy ra.

Anh bối rối nhìn cô, thấy sự xa cách trong ánh mắt cô.

Lục Viện nghiêng người, thoát khỏi vòng tay của Chu Phù Thế, mím môi tiến về phía trước hai bước, sau đó thở dài quay người lại: "Sao anh lại ở đây?"

Giọng điệu chất vấn này khiến anh hơi giật mình, "Anh nghe Hàng Tử và cô Từ nói lát nữa họ sẽ tới, chỉ có một mình em ở đây..."


Lời còn chưa dứt, anh đã nhận ra cô không chào đón mình. Chu Phù Thế hơi nhíu mày, "Em có ý gì?"

Nhìn thấy ánh mắt đau đớn của anh, cô lặng lẽ quay đầu nhìn chằm chằm vào vali, "Chu Phù Thế, anh đột nhiên tới đây thế này..."

Chắc là anh đến đây ngay sau khi hạ cánh?

Cô tạm dừng vài giây, ngẩng đầu nhìn anh: "Không thích hợp." Không thích hợp?

Một tiếng trước, anh vừa hạ cánh xuống sân bay liền vội vàng chạy tới nhà cũ, nghĩ rằng hai người không thể cùng đón năm mới ở Thổ Nhĩ Kỳ thì đón Giao Thừa ở đây cũng khá tốt.

Nhưng không ngờ vừa xuất hiện, cô lại nói anh không thích hợp ở đây.

Chu Phù Thế tiến về phía trước hai bước, ngữ điệu không thể tin nói: "Lục Viện, em không muốn gặp anh à?"

Lục Viện mím môi, ánh mắt đảo quanh: "Anh về mà không báo trước, lại còn đến tận đây, em thấy không thích hợp."

Anh nhấc chân tiến một bước lớn: "Anh chỉ muốn gặp em và cùng em đón Giao Thừa thôi."

Đương nhiên Lục Viện biết dụng ý của anh, nhưng cô không cần.

Thấy cô im lặng, Chu Phù Thế đè nén cơn giận trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói: "Với quan hệ của chúng ta, anh muốn gặp em là chuyện khó lắm sao? Chẳng lẽ anh phải hẹn trước, giống như mấy cấp dưới của em?"

Lục Viện nhanh chóng lùi lại, giữ khoảng cách với anh, "Chu Phù Thế, mối quan hệ của chúng ta là gì? Mối quan hệ của chúng ta không như anh nghĩ đâu, không phải muốn gặp là gặp."

Hàng lông mày của Chu Phù Thế giãn ra, đột nhiên bừng tỉnh, nghi hoặc của anh đã được giải đáp: "Lục Viện, em có thể nói lại lần nữa không?"


Giọng nói trầm thấp của anh khiến cô hiểu rằng lúc này anh đang tức giận, nhưng cô vẫn ngẩng đầu nhìn lại, "Chu Phù Thế, em nghĩ em đã nói rất rõ ràng. Hơn nữa, khi trở về từ Thổ Nhĩ Kỳ, em cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc liên lạc với anh lần nữa."

Lục Viện luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, đáng lẽ anh không nên tin, nhưng vẻ mặt của cô lại cực kỳ nghiêm túc, không nhìn ra được ý đùa giỡn. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, "Lục Viện, ý em là, em chưa bao giờ thích anh và cũng không muốn gặp lại anh nữa?"

Cô mím môi, hai tay nắm chặt góc áo, nhưng sợ anh nhìn thấu nên nhanh chóng thu tay lại, cứng đờ đặt hai bên người.

Anh đang đợi câu trả lời của cô, nhưng cô lại do dự một lúc, không thể nói gì tàn nhẫn hơn, chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ: "Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến em bối rối."

Anh cứ nhìn cô như vậy, không nói một lời.

Chương trình Xuân Vãn đang chiếu một vở kịch ngắn, tiếng cười của khán giả vang vọng trong TV. Hai người nhìn nhau, im lặng đến mức dường như cả hai đều không thể nói chuyện tiếp được nữa.

Lục Viện quay mặt đi trước, muốn phá vỡ sự im lặng, nhưng lại cứng đầu không chịu mở miệng.

Còn trong mắt Chu Phù Thế, cô không còn muốn ở cùng anh nữa. Khi cô quay đầu lại đối diện với ánh mắt kiên quyết của anh, anh hiểu ý gật đầu: "Được, anh đi trước."

Lục Viện nhìn anh cầm vali, xoay người mở cửa, cô vô thức nhấc chân bước ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước, cô liền nhận ra mình đang làm gì, bèn lập tức dừng lại.


Chu Phù Thế đặt tay lên nắm cửa, trước khi đi lại quay đầu nhìn cô: "Lục Viện, trước khi đi, anh muốn hỏi, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, hay là sau này gặp em đều phải hẹn trước?"

Nụ cười của anh thật mỉa mai, nhưng cô lại giả vờ không hiểu, bình tĩnh nhìn anh.

Có tiếng gõ cửa, thấy cô không trả lời, Chu Phù Thế thu hồi nụ cười, quay người mở cửa.

Từ Thiến và La Duyên Hàng đứng bên ngoài, vẫn đang cười đùa. Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Chu Phù Thế, nụ cười của họ dần tắt. Không biết hai người bên trong có chuyện gì nhưng họ có thể nhìn thấy rõ bầu không khí không ổn lắm.

Chu Phù Thế đẩy vali tới trước mặt, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Các cậu chơi đi, tôi đi trước."

Từ Thiến bối rối, vô thức gọi: "Này, đội trưởng Chu..."

Nhìn Chu Phù Thế kéo vali vội vàng rời đi, La Duyên Hàng nghi hoặc nhìn Từ Thiến, lại nhìn Lục Viện vẻ mặt phức tạp trong phòng, sau đó hoàn hồn, nhanh chóng đuổi theo: "Đội trưởng, đội trưởng..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận