Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét

"Tôi bị sao vậy?" Yến Thu sau khi nghĩ thông suốt nhận lấy bình giữ ấm và thuốc, nhưng không vội uống, ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt, hẳn là cậu đã ngủ rất lâu rồi.

"Cậu phát sốt ngất xỉu." Phó Trầm Trạch lời ít ý nhiều: "Tôi đưa cậu đi bệnh viện truyền dịch, lúc ấy mới giảm sốt một chút."

Ký ức buổi sáng từng chút hiện lên trong đầu, Yến Thu lúc này mới nhớ tới.

Cùng lúc đó nhớ tới hình ảnh cuối cùng trước khi ngất xỉu.

"Đâu Đâu đâu?" Yến Thu giật mình lập tức ngồi dậy, bắt đầu tìm mèo của cậu khắp nơi.

"Dưới chân cậu..." Phó Trầm Trạch hờ hững nói.

Yến Thu nghe vậy cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy ba lô mèo của mình, Đâu Đâu cũng cảm giác được cậu đã tỉnh, ở bên trong nhỏ giọng kêu lên.

Yến Thu cúi người mở ba lô mèo ra, ôm nó ra đặt ở trên đầu gối cẩn thận kiểm tra một lần, phát hiện tất cả đều ổn, lúc này mới yên tâm.

Phó Trầm Trạch nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của cậu dành cho mèo con, hỏi: "Con mèo này từ đâu ra?"

Nhắc tới Đâu Đâu, Yến Thu nói nhiều hơn một chút: "Nhặt được trên đường, nhưng nó rất ngoan, rất nghe lời, tuyệt đối không..."

Yến Thu còn chưa nói xong, đã bị Phó Trầm Trạch cắt ngang: "Sương Trì em ấy dị ứng với lông mèo."

Lời Yến Thu còn chưa nói xong đã bị kẹt trong cổ họng, không lên được, cũng không xuống được.

Bởi vậy hồi lâu cậu mới hỏi ngược lại: "Có ý gì?"

"Không có ý gì." Phó Trầm Trạch vội vàng nói: "Chỉ là trong nhà không có nuôi mèo, nếu như cậu đồng ý, tôi sẽ tìm cho nó một người chủ mới, nhất định sẽ đối tốt với nó, hoặc là gửi nuôi ở bệnh viện thú y, cậu có thể tới thăm nó bất cứ lúc nào."

"Tôi không muốn." Yến Thu lập tức trả lời.

Phó Trầm Trạch nghe thế im lặng một lát, tiếp tục nói: "Tôi biết chuyện này rất không công bằng với cậu, nhưng Sương Trì khi còn bé từng ôm mèo hoang một lần, hôm đó làn da trên người liền đỏ lên, cổ họng cũng sưng lên, còn dẫn tới hen suyễn, thiếu chút nữa là mất mạng, thật sự rất nghiêm trọng."

"Dù sao con người cũng quan trọng hơn mèo."

Yến Thu lặng thinh một lúc lâu, cuối cùng mới nói, giọng điệu kiên định: "Tôi không thể không có nó."

Phó Trầm Trạch thấy không thể nói thông được trong chốc lát, nhưng cũng không vội, chỉ thở dài, bỏ qua đề tài này trước: "Cậu uống thuốc trước đi!"

Yến Thu cũng không nói gì nữa, im lặng tháo khẩu trang xuống, nuốt thuốc vào.

Vừa mới chuẩn bị uống nước, lập tức cảm giác được xe tăng tốc, bình giữ nhiệt trong tay Yến Thu cũng lắc lư theo, nước bên trong không cẩn thận rơi ra ngoài.

Yến Thu còn chưa kịp hỏi có chuyện gì vậy, đã thấy Phó Trầm Trạch đột nhiên quẹo vào khu phục vụ cách đó không xa.

Ngay sau đó, cánh tay bị người tóm lấy, cả người bị Phó Trầm Trạch bẻ qua, sau đó chỉ thấy anh ấy trầm mặc nhìn má trái của cậu.

Yến Thu lúc này mới nhớ tới nơi đó còn có một vết sẹo để lại ở sân trượt tuyết lần trước.

Quả nhiên, một giây sau tức thì nghe Phó Trầm Trạch hỏi: "Vết sẹo này từ đâu mà có?"

Yến Thu nghe quản gia Trần nói sau khi mình được cứu ra là được đưa thẳng đến biệt thự trên đỉnh núi, hơn nữa sau này cậu vẫn luôn đeo khẩu trang, bởi vậy người nhà họ Phó cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ sau khi cậu bị thương.

Cho nên Phó Trầm Trạch mới ngạc nhiên như vậy.

Nhưng vết bỏng rõ ràng như thế, biết rõ mà còn cố hỏi thôi.

Quả nhiên, ngay sau đó nghe thấy Phó Trầm Trạch tiếp tục nói: "Là sân trượt tuyết sao?"

Yến Thu không nói gì, im lặng gật đầu, đẩy tay anh ấy ra, sau đó uống một ngụm nước, nuốt sạch thuốc trong miệng.

Sau đó, lần nữa đeo lại khẩu trang.

Phó Trầm Trạch cũng không nói nữa, trong xe một lần nữa lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị.

Hồi lâu sau, anh ấy mới khởi động lại xe, vừa lái xe vừa nói: "Tôi sẽ liên lạc với bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình tốt nhất cho cậu."

"Không cần." Yến Thu không quá để ý từ chối đề nghị của anh ấy, tiếp tục đề tài lúc trước: "Tôi sẽ mang theo mèo dọn ra ngoài."

Phó Trầm Trạch làm sao có thể không hiểu ý của cậu cho được, mặc dù biết cha mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng nhớ tới vết sẹo đáng sợ trên mặt Yến Thu, thế nào cũng nói không nên lời từ chối.

Thế nên cuối cùng vẫn đồng ý: "Tôi đồng ý với cậu."

Yến Thu nhận được lời cam đoan của anh ấy, lúc này mới yên tâm.

Cơn sốt vẫn chưa lui hoàn toàn, cộng thêm tác dụng của thuốc vừa rồi, Yến Thu nhanh chóng lại chìm vào giấc ngủ mê man.

Tỉnh lại lần nữa đã là buổi sáng ngày hôm sau, Phó Trầm Trạch vẫn đang lái xe, bên cạnh đặt bánh mì trứng gà và sữa đậu nành, sờ lên vẫn còn ấm.

"Ăn chút gì trước đã." Phó Trầm Trạch thấy cậu tỉnh, vội vàng nói.

Chẳng biết vì sao, Yến Thu cảm thấy anh ấy dường như có gì đó là lạ.

Thế nhưng Yến Thu cũng không để ý lắm, yên lặng ăn xong bữa sáng, sau đó từ trong túi lấy ra một túi nhỏ thức ăn cho mèo chuẩn bị cho Đâu Đâu ăn.

Nhưng mà không ngờ tới chính là, khi cậu mở ba lô mèo ra, lại phát hiện bên trong trống không.

Không thấy Đâu Đâu.

Yến Thu chợt quay đầu nhìn về phía phó Trầm Trạch.

Phó Trầm Trạch đương nhiên cũng đã nhận ra ánh mắt của cậu, vội vàng giải thích: "Ngày hôm qua cậu không kéo kỹ khóa kéo ba lô mèo, lúc tôi dừng ở khu phục vụ để xuống mua nước... nó chạy theo ra ngoài."

Bỗng chốc Yến Thu cũng không kịp phân biệt xem lời của anh ấy rốt cuộc là thật hay giả, đẩy cửa xe ra muốn nhảy xuống.

Phó Trầm Trạch thấy thế một tay vịn tay lái, một tay kéo cậu lại.

"Cậu điên rồi! Đây là cao tốc, cậu cứ thế nhảy xuống là muốn chết à?"

Nói xong, vội vàng khóa cửa xe.

Nhưng mà Yến Thu ngay lúc này không quan tâm tới gì nữa, điên cuồng ấn chốt cửa muốn đi xuống.

Đâu Đâu vẫn ở đó chờ cậu, cậu phải quay lại tìm nó.

Cậu đã làm mất nó một lần rồi, không thể làm mất nữa.

Nhưng cho dù cậu cố gắng thế nào cũng không mở được cửa xe, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình cách nó càng ngày càng xa.

Có thứ gì đó đυ.ng phải mu bàn tay của cậu, Yến Thu cúi đầu, là dây chuyền cậu đeo trên cổ không rời người.

Đây là ngày cậu cùng cô nhặt Đâu Đâu về, cô khắc xong tặng cho cậu.

"Cho nó một cái tên đi!"

"Gọi là Đâu Đâu đi ạ!"

"Đâu Đâu?"

"Nhất định là nó không cẩn thận bị lạc khỏi mẹ, hy vọng sau này nó không bị lạc nữa."

"Được rồi, gọi là Đâu Đâu."

Ngày hôm sau, trên cổ của cậu có thêm một cái mặt dây chuyền này, là cô dựa theo dáng vẻ của Đâu Đâu để khắc thành.

Trên cái bụng tròn vo của mèo con còn khắc tên của nó, Đâu Đâu.

Yến Thu nghĩ, có phải ngay từ đầu cậu đã đặt sai tên rồi không.

Nếu không... sao lại làm mất nó một lần nữa rồi?

Yến Thu trở về từ thị trấn Thiển An đã hơn một tuần, nhưng vẫn không nói câu nào.

Mỗi ngày chỉ lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế mây gần cửa sổ, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không ai biết cậu đang nhìn gì, cũng rất ít người đến quấy rầy cậu.

Chỉ có người làm mỗi ngày đúng giờ đưa tới một ngày ba bữa.

Nhưng hầu hết thời gian những thức ăn đó đều không được động đến, chúng cũng giống như Yến Thu lặng lẽ được đặt ở nơi đó, từ lúc nóng cho đến khi lạnh, từng chút giảm nhiệt độ, lại một lần nữa bị lấy về, hâm nóng nhiều lần.

Phó Trầm Trạch mỗi ngày đều tới vài lần, chỉ là chưa từng đi vào, phần lớn thời gian đều lặng lẽ đứng trước cửa phòng Yến Thu một lúc, rồi lại lặng lẽ rời đi.

Anh ấy cũng nói không rõ vì sao mình lại làm như vậy?

Hoặc là...

Chỉ có anh ấy biết nguyên nhân Yến Thu trở nên như vậy?

Phải, anh ấy biết, nhưng không thể hiểu được.

Mỗi lần nghĩ đến đây, Phó Trầm Trạch đều không kiềm được bực bội lấy ra một điếu thuốc, nicotine cay nồng xộc thẳng vào trong phổi, mới có thể đổi lấy một khoảnh khắc yên bình của anh ấy.

Chỉ là một con mèo.

Phó Trầm Trạch cố gắng thuyết phục bản thân hết lần này tới lần khác, nhưng mỗi khi nghĩ đến con mèo đó, cũng xuất hiện cả ánh mắt của Yến Thu.

Đường nét dịu dàng bình thản ngày thường trở nên sắc bén như vậy, sự hận thù bên trong đó tựa như mũi tên độc đâm thẳng vào trong tim anh ấy.

Đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy Yến Thu như vậy.

Yến Thu trong trí nhớ giống như một cái bóng, trầm mặc, thản nhiên, trên mặt lúc nào cũng lộ ra nụ cười khiêm tốn lấy lòng, lặng lẽ trốn ở phía sau người khác, không có cá tính, nhìn không ra tính tình.

Người như vậy làm sao có thể là em trai của anh ấy?

Cho dù trên tờ giấy chứng nhận cha con đã được ghi rất rõ ràng, nhưng khi anh ấy nhìn về phía Yến Thu, vẫn khó có thể tin được.

Em trai của anh ấy đúng ra phải có dáng vẻ như Phó Sương Trì, là bông hồng nở rộ nhất vào mùa hè, là mặt trời duy nhất trên bầu trời, rực rỡ, tươi sáng, được vạn người vây quanh, được vạn người ngưỡng mộ.

Cậu sẽ thoải mái ôm cánh tay của mình để mình hái sao, hái trăng cho cậu.

Mà không phải ở trước mặt anh ấy, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng ngập ngừng không nói rõ.

Từ năm sáu tuổi ấy lần đầu tiên nhìn thấy Phó Sương Trì trong vòng tay của mẹ, anh ấy đã hạ quyết tâm bảo vệ em trai mình đến cuối đời.

Anh ấy sẽ là người anh trai có trách nhiệm nhất trên đời, cho Phó Sương Trì tất cả mọi thứ mà em ấy muốn.

Hai mươi năm sau anh ấy làm như vậy thật, Phó Sương Trì muốn mặt trăng, anh ấy chưa bao giờ cho ngôi sao.

Bởi vì Phó Sương Trì từ nhỏ cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, anh ấy và cha mẹ dành cho Phó Sương Trì tình yêu và quan tâm tuyệt đối.

Phó Sương Trì là hoa hồng bọn họ từ nhỏ nâng niu trong lòng bàn tay nuông chiều mà ra, là trung tâm của nhà họ Phó.

Nhưng đột nhiên có một ngày, một tờ giấy chứng nhận cha con mỏng manh lại nói cho bọn họ biết, bọn họ cho tình yêu sai người rồi.

Lý trí có thể phân biệt đúng sai, nhưng tình cảm lại không làm được.

Tình cảm đã cho đi làm sao dễ dàng thu hồi lại như thế chứ.

Biệt thự nhà họ Phó yên lặng ba ngày, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định đón Yến Thu về.

Nhưng sau khi đón về mới phát hiện, thật ra bọn họ đều không có chuẩn bị tốt để đối mặt.

Yến Thu không biết nên ở chung với bọn họ như thế nào.

Bọn họ cũng không thể đối xử bình đẳng.

Tình cảm hai mươi năm trước được trao đi, không thể lấy lại được.

Bởi thế Phó Trầm Trạch luôn không kiềm được mà nhìn kỹ bọn họ.

Một người nặng nề một người tươi sáng, một người tự ti một người hào phóng.

Họ khác nhau đến vậy, tựa như quýt và quất được sinh ra ở Hoài Nam và Hoài Bắc.

Bất kể nhìn như thế nào, Phó Sương Trì càng chắc chắn là em trai của anh ấy hơn.

Bởi vậy chút áy náy sinh ra khi bạc đãi với Yến Thu cũng nhanh chóng biến mất.

Đều do Yến Thu tự mình không có ý chí tiến thủ.

Nếu như cậu có thể phóng khoáng giống như Sương Trì.

Nếu như cậu có thể rực rỡ tươi sáng giống như Sương Trì.

Nếu như cậu có thể giống như Sương Trì...

Song cậu không thể.

Cho nên anh ấy càng hy vọng Sương Trì là em trai của mình, là một chuyện dễ hiểu.

Ai cũng sẽ chọn như vậy thôi, anh ấy cũng vậy.

Cho nên thật ra thì cũng không có gì phải áy náy, đúng không?

Phó Trầm Trạch nghĩ đến đây, nhịn không được lấy điếu thuốc cuối cùng trong bao thuốc ra đốt lên.

Sau đó tùy tiện ném hộp thuốc lá rỗng ra ngoài.

Tấm thảm màu xám tro trên mặt đất đầy tàn thuốc, tàn thuốc màu đỏ lập lòe, tàn tro vương vãi tại đó nhanh chóng biến mất.

Phó Trầm Trạch rũ mắt nhìn điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, làn khói và ngọn lửa dây dưa, tạo ra khói thuốc lượn lờ, cực kỳ giống cái ngày bị cháy đó.

Ngày đó lửa cháy quá nhanh, anh ấy tốn hết sức chín trâu hai hổ mới chạy được ra ngoài, nhưng sau khi đi ra ngoài lại nghe thấy cha nói Sương Trì vẫn chưa có đi ra.

Ngay khoảnh khắc nghe được tin tức này, anh ấy gần như không cần nghĩ ngợi một lần nữa vọt trở lại.

Sau đó mục tiêu rõ ràng chạy về phía lầu hai, nhưng anh ấy không ngờ tới sẽ đυ.ng phải Yến Thu.

Yến Thu bị thương rất nặng, hấp hối nằm trên mặt đất, trên trán toàn là máu, đôi mắt tròn xoe ngày thường lúc này yếu ớt rủ xuống, như thể có thể nhắm lại bất cứ lúc nào.

Nhưng ngay lúc nhìn thấy anh ấy đó lại mãnh liệt mở ra, bên trong một lần nữa phát ra ánh sáng.

Vẫn như thường ngày, cậu cố gắng nặn ra một nụ cười với mình, sau đó dùng hết sức vươn tay về phía anh ấy, gọi anh ấy với một giọng khàn khàn: "Anh cả."

Sau tiếng gọi này Phó Trầm Trạch mới nhận ra, Yến Thu cũng không chạy ra được.

Anh ấy gần như theo bản năng tiến về phía trước, muốn nắm tay Yến Thu nâng cậu dậy.

Nhưng ngay sau đó anh ấy nghe thấy tiếng của Phó Sương Trì.

Anh ấy ngẩng đầu lên, sau đó thì thấy Phó Sương Trì quỳ gối bên cầu thang lầu hai, có vẻ như là hít vào quá nhiều khói, đang ho khan không ngừng.

Lửa càng lúc càng lớn, "lốp bốp", mọi thứ đều đang sụp xuống, mọi thứ đều đang vỡ vụn. Bức tranh treo tường bên phải bị cháy rụi chỉ còn cái khung màu đen ầm ầm rơi xuống, đèn chùm trên đầu không chịu nổi nhiệt độ cao này, ở trên không trung cũng đã chia năm xẻ bảy, chống đỡ toàn bộ xà nhà lung lay sắp đổ.

Không có thời gian nữa rồi.

Bởi vậy cuối cùng Phó Trầm Trạch vẫn nói một câu: "Thật xin lỗi." Sau đó nâng bước chân nặng tựa ngàn quân lướt qua Yến Thu chạy về phía trước.

"Tôi nhất định sẽ trở lại, cậu chờ tôi một chút."

_____


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui