Thứ cảm xúc đồng cảm mà hồi đầu khi biết tin Ngạn Thất gặp chuyện của Trình Cẩn đã bay sạch màu trong vài giây ngắn ngủi, khoảng khắc nhìn thấy cái dáng vẻ đắc ý sau khi anh trai đồng ý ở bên cạnh của hắn, Trình Cẩn cảm thấy rất chướng mắt, mà giờ ngay cả khi nhìn hắn chậm như rùa bò để mà mò lên xe lăn rồi ngồi xuống cũng không đủ để cậu cảm thấy hắn đáng thương nữa rồi.
Trình Cẩn nghiến răng, mỉa mai nói: "Ngạn Thất, bây giờ cậu đi lại cũng không tiện nhỉ, thật ra có thể không tới cũng được mà, cậu tới như vậy ngược lại còn phải khiến anh trai tôi vất vả chăm sóc cậu nữa đó."
Ngạn Thất cười thật tươi với cậu, để lộ ra hàm răng trắng sáng: "Anh Húc vui mà, có phải không anh?" lúc hắn chuyển hướng qua Trình Húc, biểu cảm trên mặt liền biến thành cái kiểu ôn nhu ngọt ngào, trông như một chàng người yêu hoàn mỹ vậy.
Trình Húc nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: "Hai đứa đừng đấu võ mồm nữa." rồi vỗ vỗ hắn: "Em vào trước đi, anh nói mấy câu với Tiểu Cẩn."
Ngạn Thất có hơi ủy khuất: "Anh Húc muốn nói cái gì mà em không thể nghe được chứ?"
Trình Cẩn tức đến nhe răng trợn mắt, may mà anh trai cũng không quá chiều hắn nên anh mới lặp lại lời đã nói: "Em vào trước đi."
Giờ Ngạn Thất mới bĩu môi, không tình nguyện ấn xuống nút trên xe lăn.
Chờ hắn đi vào trong, Trình Cẩn nhịn không nổi nữa: "Anh, anh thật sự muốn sống cả đời với cậu ta hay sao? Sao em lại cảm thấy cái tên Ngạn Thất này nhìn kiểu gì cũng thấy không đáng tin cậy vậy! Hơn nữa ba ba ở bên kia..."
Cậu nhắc đến ba, giọng liền thấp xuống, cảm giác buồn bực cũng tan hơn phân nửa: "Ba ba ở bên kia có đồng ý không anh?"
Trình Húc trầm mặc một lúc mới nói: "Không tính là đồng ý, nhưng cũng không phản đối gay gắt."
Anh lại nói: "Trong lúc sinh tử có thể thấy rõ trái tim của một người, em ấy chọn bỏ cả tính mạng chỉ vì anh, anh còn phải nghi ngờ điều gì nữa đây."
Quá khứ đúng là một cái gai lớn, nhưng so với cái cảm giác sợ hãi khi sắp mất đi Ngạn Thất, vết thương nhỏ đó đã không còn là gì nữa rồi.
Trình Cẩn không còn gì để nói, cậu trầm ngâm một hồi mới tiếp lời: "Vậy thì sao lần này ba ba lại không tới đây với anh thế? Không phải là ông ấy đang trách em đấy chứ?
"Không phải đâu, chỉ là ông ấy đã mất đi tư cách đến tinh cầu Đế Quốc rồi, sau này, khi tuyến đường đi đến tinh cầu Địa Nhiệt chính thức được mở cửa, em dắt bảo bảo đến đó đi."
Trình Húc sờ đầu của cậu: "Em sinh con xong thì anh đã đi ngay, giờ cơ thể sao rồi? Vết sẹo đã khép lại chưa?"
Trình Cẩn vội vàng gật đầu: "Đã gần hai tháng nên sớm khép lại rồi anh! Nhưng còn Ngạn Thất, đôi chân của hắn phải yêu cầu điều trị trong hơn hai năm đúng chứ?"
"Một năm rưỡi thôi, tổng cộng phải trải qua ba lần phẫu thuật."
Trình Húc nhéo lòng bàn tay của cậu: "Vào trong đi, anh muốn nhìn bảo bảo một chút."
Tiểu bảo bảo là vai chính trong bữa tiệc này, bé con đã được năm mươi tám ngày tuổi, nhan sắc càng ngày càng rõ nét, trông giống với Trình Cẩn hơn.
Bé người máy Trình Trình thì được cập nhật thêm chức năng chăm sóc trẻ em cho nên thường thì việc chăm sóc bé con đều là do bé người máy làm.
Có Trình Trình hỗ trợ, hai người ba tập sự là Trình Cẩn và Lục Đào mới không trong tình trạng luống cuống tay chân.
Bữa tiệc náo nhiệt kéo dài cả ngày, em bé được mọi người cưng nựng, đặc biệt là Trình Húc cực kỳ thích bé, còn tự mình đút sữa bò cho bé, còn có cả thay tã, tắm rửa và còn nhiều việc khác, tới tối, anh quyết định sẽ ở lại một đêm.
Những vị khách kia đã rời đi từ sớm, chỉ có Ngạn Thất là lì không chịu đi.
Nghe tin Trình Húc quyết định ở lại, mắt hắn như rực lên ngọn lửa của thù hận, khó lắm mới kìm lại được cơn tức, hắn lật mặt, biến thành anh bạn ủy khuất, đáng thương một cục nói: "Anh Húc, vậy còn em thì phải làm sao bây giờ?"
Trình Cẩn liền đáp: "Đương nhiên là cậu phải về rồi, có muốn chồng tôi lái xe chở cậu về không?"
Ngạn Thất liếc cậu một cái, rồi lại lia mắt sang Trình Húc: "Chúng ta đã không gặp nhau trong năm mươi sáu ngày rồi đó."
Sau khi hắn được cứu sống, Trình Húc chỉ ở lại chăm hắn vài ngày rồi rời đi ngay, lần thứ hai gặp là mãi tới là khi Trình Cẩn sinh con, cũng chỉ ở lại hai ngày.
Có trời mới biết lần này hắn đã ngóng trông Trình Húc bao nhiêu, nếu không cần phải chuẩn bị cho đợt phẫu thuật chân lần đầu, chắc hắn đã phóng ngay đến tinh cầu Địa Nhiệt để dính chặt vào Trình Húc rồi.
Trình Cẩn lo rằng anh trai sẽ mềm lòng, vội nói: "Tôi và anh hai đã rất lâu không gặp nhau rồi, anh ấy ở lại đây một đêm thì có sao đâu? Bảo bảo nhà tôi rất thích anh hai, anh hai cũng thích bảo bảo."
Ngạn Thất thấy bực bội ở trong lòng, nhưng rồi liền đổi ý: "Vậy thì tôi cũng muốn ở lại đây."
Hắn nhìn Trình Húc, dáng vẻ trông như muốn nói "Em đã rất hiểu chuyện rồi đó.", tiếp đó là một gương mặt tươi cười, nói: "Có thể chứ?"
Trình Cẩn không nghĩ tới người này lại có thể mặt dày như vậy, hiển nhiên anh hai sẽ đồng ý rồi, cậu chỉ có thể lia sáng ông xã để xin giúp đỡ.
Vậy mà Lục Đào lại nói: "Ở lại đi."
Hai mắt của Trình Cẩn tràn đầy hoài nghi, chờ đến khi được ở riêng với ông xã, cậu mới khó hiểu hỏi: "Sao anh lại đồng ý cho cậu ta ở lại chứ?"
"Không có lý do để không đồng ý cả." Lục Đào giải thích một câu ngắn gọn, anh nhìn Trình Cẩn, giọng điệu bình tĩnh: "Sao em lại khó chịu với cậu ta như vậy?"
"Chẳng lẽ là không nên khó chịu à?" Trình Cẩn bày ra vẻ mặt khiếp sợ: "Tính tình tên Ngạn Thất kiêu ngạo như vậy, người bình thường sao chịu cho được?"
Lục Đào nắm lấy tay cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của cậu, anh vẫn nói năng rất bình tĩnh: "Nhưng em có hơi quá khích rồi, có vẻ như dục vọng chiếm hữu của em đối với Trình Húc rất mãnh liệt nhỉ.
Chuyện này sẽ làm anh hiểu lầm đấy."
"Hả?"
Lục Đào nhìn cậu, chậm rãi phun ra mấy chữ: "Em có yêu anh trai của mình không."
Trình Cẩn ngẩn người, nhìn anh với ánh mắt hoài nghi: "Sao anh lại có thể..."
Rất nhanh sau đó cậu đã nghĩ tới một vấn đề khác, mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa thấy ngọt trong lòng: "Ông xã, không phải là anh...!anh đang ghen đó chứ?"
Lục Đào thản nhiên nói: "Đang ghen đó."
Cảm nhận được ông xã quan tâm đến mình, sự sung sướng trong lòng Trình Cẩn lan tỏa khắp mọi tế bào, nổi buồn phiền nho nhỏ vừa nãy lập tức biến đi đâu mất tiêu, cậu vội vàng ôm lấy cổ chồng, hôn lên môi anh: "Vì sao anh lại ăn giấm của anh hai kia chứ, bọn em là anh em ruột đó?"
Lục Đào nói: "Vậy thì anh nên ăn của ai đây? Ngạn Thất?"
"...!Sao lại qua tới cậu ta vậy..."
Lục Đào ôm eo cậu, để cậu ngồi lên đùi mình, nói: "Không phải xém nữa là cậu ta đã trở thành đối tượng đính hôn của em rồi sao?"
"Sao anh lại...!biết?" Trình Cẩn kinh ngạc, chuyện này ngay chính cậu cũng không rõ lắm, cậu chỉ từng được nghe qua từ miệng của Ngạn Thất mà thôi, mà người còn lại được nghe qua chuyện này, chắc chắn là Lục Đào nhân cách thứ hai mới đúng.
Lục Đào bình tĩnh nói: "Sau khi nhìn thấy Ngạn Thất, trong đầu anh tự động phát lại một đoạn ký ức." anh nhéo nhéo mặt của Trình Cẩn, dù nhân cách chủ có làm hành động thân mật như vậy đi chăng nữa thì trên mặt vẫn chẳng có nổi một biểu tình gì: "Chắc là rất để ý cho nên mới khắc sâu vào trong tâm trí anh."
Trình Cẩn ngẩn người, sau một hồi sững sờ mới cười, vui vẻ nói: "Thì ra là như thế..."
Nhà của họ rất lớn, vấn đề ngủ lại được giải quyết rất dễ dàng, trực tiếp ngủ trong phòng dành cho khách là được rồi.
Chỉ là chân của Ngạn Thất không được tiện, cho nên chỉ có thể chọn phòng ở lầu một.
Lúc sắp xếp Ngạn Thất cũng không có bất mãn gì, câm như hến, chỉ khi Trình Cẩn muốn tâm sự đêm với anh trai thì Ngạn Thất mới duỗi tay nắm lấy ống tay áo của Trình Húc, nhẹ nhàng lắc lắc, dùng giọng điệu vô cùng vô cùng ủy khuất nói: "Anh Húc ơi, em muốn ngủ quá, anh lau người giúp em có được không?"
Trình Cẩn như câm nín, cậu tỏ ý: "Cả đêm không lau cũng không sao đâu!"
Ngạn Thất tiếp tục chạy chế độ ủy khuất: "Em là một người rất cuồng sạch sẽ, lâu như vậy mà không được tắm thì rất là đau đớn luôn, em muốn dùng nước ấm để lau người..."
Cuối cùng Trình Húc vẫn thỏa hiệp.
"AAAAAA! Em phát hiện, anh hai tìm Ngạn Thất quả thực còn đáng sợ hơn việc tìm chị dâu cho em! Trước kia sao em lại muốn ngăn cản anh hai kết hôn cơ chứ! Nếu như anh ấy cưới đại cô nào thì giờ chuyện có như này đâu!" Trình Cẩn càng nghĩ càng bi phẫn, nhưng ngoại trừ tìm ông xã để khóc lóc kể lể ra thì cậu nào còn cách nào khác.
Lục Đào vuốt lông xù cho cậu, bình tĩnh nói: "Tắm rửa ngủ đi."
Tiểu bảo bảo có phòng em bé riêng, việc chăm sóc vào ban đêm thường được giao cho Trình Trình, việc này khá phổ biến ở tinh cầu Đế Quốc.
Nhưng Trình Cẩn vẫn sẽ thức dậy một lần vào ban đêm để đến phòng em bé kiểm tra, chắc do có liên quan đến con ruột của mình, dù sao thì hồi trước cậu cũng không thể tỉnh được vào lúc nửa đêm đâu.
Sau khi ngủ được hơn một tiếng thì cậu tỉnh dậy như thường lệ, đang muốn xuống giường, Lục Đào đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cậu, khẽ nói: "Không đi cũng được mà, Trình Trình sẽ chăm sóc bé con thật tốt."
"Em biết chứ, em chỉ muốn đi xem một chút thôi." Trình Cẩn vẫn chọn xuống giường, tay chân nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ có một chiếc đèn tường sáng lên, ánh sáng không quá rõ nhưng cũng đủ để có thể thấy rõ những món đồ trang trí.
Trình Cẩn đi đến phòng trẻ em, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, sau đó mở đèn lên.
Bé người máy đang vừa nạp điện vừa trông bé con, thấy Trình Cẩn đi vào, còn tốt tính nhỏ giọng kêu lên một tiếng "Tiểu chủ nhân", Trình Cẩn sờ vào cái đầu trơn bóng của bé, nhẹ giọng nói: "Nhóc vất vả rồi."
"Trình Trình nào có vất vả gì đâu!" Trong giọng còn lộ ra tia kiêu ngạo, có thể được giao cho nhiệm vụ làm "bảo mẫu", chứng tỏ rằng ở trong mắt chủ nhân bé vô cùng đáng tin cậy, điều này đối với một người máy gia dụng nhỏ mà nói, là một chuyện đáng để tự hào.
Đương nhiên bé sẽ không làm hỏng sứ mệnh của mình, thời gian qua bé chăm sóc bảo bảo rất tốt.
Em bé uống sữa no xong thì giờ đang ngủ ngon lành.
Trình Cẩn yêu thương nhìn bé con một hồi lâu, mới duỗi tay sờ tã lót của bé, cảm thấy vẫn khô thoáng thì mới nhẹ nhàng tắt đèn rời đi.
Đóng cửa phòng lại, Trình Cẩn ngáp một cái rõ dài, đang định trở về phòng để ngủ tiếp thì tai lại nghe được một âm thanh không hề bình thường tí nào.
Nó xuất phát từ hướng phòng dành cho khách.
Sao lại giống như là tiếng anh hai đang khóc vậy?
Cơn buồn ngủ của Trình Cẩn liền tan biến, cậu tỉnh táo rất nhanh.
Cậu nhíu mày, rón ra rón rén đi đến cửa phòng dành cho khách, càng tới gần, tiếng khóc của anh hai càng rõ ràng, Trình Cẩn nổi giận.
Không phải là tên Ngạn Thất đang bắt nạt anh hai đó chứ?
Cậu không kịp nghĩ gì mà đã mở cửa phòng dành cho khách ra, muốn tiến vào trong trợ giúp cho anh trai, nhưng không biết vì cái gì, cửa phòng dành cho khách lại không được khóa, bị cậu đụng vào, thì hé ra một khe hở chừng mười cm, cậu thấy được hình ảnh ở trong phòng ngủ một cách rất rõ ràng.
Hướng mà cậu có thể nhìn thấy là đối diện giường, mà ở trên giường lại đang có hai người chồng lên nhau, người nằm thẳng chính là Ngạn Thất, mà ở phía trên, đương nhiên là anh hai của cậu-Trình Húc.
Họ đang làm tình.