Đi mãi, đi mãi, cuối cùng, An Tri Hạ đã nghe thấy tiếng học sinh reo hò phía xa xa, chứng tỏ hai người đã gần tới nơi rồi. Nhưng muốn tới đó nhanh thì cần vượt qua một con suối.
Mặc Đông nhảng một bước dài, vô cùng dễ dàng đã sang được bên kia. Nhưng mà chân An Tri Hạ không dài đến thế, cô sợ mình không nhảy sang được. Quan trọng là cô chỉ mang duy nhất đôi giày này, không thể lội suối, nếu bị ướt thì sẽ không còn gì để đeo cả.
Cô gái nhỏ hết nhìn suối lại nhìn lên Mặc Đông, đôi mắt hiện rõ hai chữ “Tôi sợ”.
“Nhảy đi, tôi đỡ cậu.”
Vừa nói anh vừa bước lên tảng đá, dang rộng hai cánh tay, nhưng cô gái nhỏ lá gan cũng nhỏ nốt:
“Lỡ ngã thì sao?”
“Không ngã được.”
Anh khẳng định chắc nịch, khiến An Tri Hạ có thêm lòng tin. Anh nói vậy thì chắc chắn là vậy rồi.
Thế là cô gái nhỏ lấy đà giậm nhảy, nhắm tịt mắt phó mặc số phận của mình cho anh. Đến khi mở mắt, An Tri Hạ quả nhiên được anh đỡ gọn, liền nhảy lên vui sướng:
“Tôi nhảy qua được rồi này. Ối!”
Nhưng ai mà ngờ được tảng đá Mặc Đông đang đứng không hề vững mà bị cập kênh, anh vừa thả lỏng bước xuống thì cô nhảy lên, loạng choạng sắp ngã xuống suối.
Mặc Đông phản ứng nhanh nhạy, kéo tay cô lôi về phía mình.
Đến khi An Tri Hạ mở mắt ra lần nữa, trước mặt cô là gương mặt phóng đại của Mặc Đông. Cô đang nằm đè trên người anh, đôi vuốt nhỏ tì trên bờ ngực cứng cáp, nhưng còn hơn thế, môi cô đang chạm lên nơi nào đó âm ấm mềm mại trên khuôn mặt điển trai kia.
Đơ ra mất mấy giây, cô gái nhỏ mặt đỏ như cà chua, mắt mở to, bật dậy như một chú tôm phải nước nóng, rồi lại loạng choạng ngồi phịch xuống đám lá cây bên cạnh.
Ngốc đến thế là cùng!
An Tri Hạ xấu hổ đến mức không dám nói với anh thêm câu nào, chỉ rối rít nói lời cảm ơn, sau đó vội vàng chạy đến nơi học sinh đang tập trung.
Nhưng đi được vài ba bước, cô lại dằn lại sự xấu hổ trong lòng, quay lại chỉ chỉ lên khóe môi mình, nhắc nhở anh:
“Khóe miệng cậu… có vết son.”
Nói xong thì chạy trốn như bay.
Khóe miệng ai đó khẽ nhếch lên, nhìn theo bóng lưng bỏ chạy của cô thỏ nhỏ. Anh đưa ngón tay quẹt lên khóe miệng mình, nơi cô vừa để lại dấu ấn, quả nhiên có vệt son dưỡng âm ẩm màu hồng nhạt, còn có mùi hoa quả ngòn ngọt thoang thoảng.
Cả buổi hôm đó, An Tri Hạ trốn Mặc Đông như tù nhân trốn trại trốn cảnh sát. Vừa nhìn thấy anh ở xa xa là cô đã chạy bay chạy biến, nhất quyết không để anh nhìn thấy mình. Cô chắc chắn rằng chỉ cần đụng mắt anh một cái, mặt cô sẽ đỏ lựng như bốc lửa cho mà xem.
Bên này, Mặc Đông vừa từ trong trại đi ra, trên tay bưng theo khay thịt vừa được trộn gia vị, giao lại cho các cô gái đang ngồi nói chuyện bên ngoài để xâu lên xiên nướng. Bên kia, An Tri Hạ đang cùng mấy cô bạn cắt hoa quả tráng miệng, vừa thấy anh đi ra liền đứng bật dậy nói:
“Tôi đi lấy nước cho các cậu uống nha.”
Mấy cô bạn không hề khát:
“…”
Chẳng đợi mọi người ý kiến gì, cô gái nhỏ ôm lấy mấy bình nước, chạy đến khu vực nước uống trường sắp xếp, giả vờ lấy nước một cách rất tự nhiên. Thi thoảng cô lại nghía phía sau xem Mặc Đông đã đi hay chưa.
Bất thình lình, giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:
“Lén lút cái gì đấy?”
An Tri Hạ giật mình đến mức làm rơi cả bình nước, rối rít nhặt lên. Một bàn tay ngăn đôi tay hậu đậu của cô lại, còn anh cúi xuống nhặt bình nước lên, mang tới trước bình nước lớn, vặn vòi cọ rửa sạch sẽ.
An Tri Hạ như cô ngốc, cứ đứng nhìn anh làm mọi thứ, chân tay rối bời không biết đặt đâu cho đúng.
Sao anh có thể bình thản được như thế? Rõ ràng khi nãy hai người đã hôn môi, không, nói là chạm khóe môi thôi thì đúng hơn. Chỉ có cô là xấu hổ đến mức bối rối thôi sao?
Lúc An Tri Hạ còn đang ngây ngốc suy nghĩ linh tinh, anh đã giúp cô đổ đầy các bình nước, dúi vào tay cô một bình, còn mình thì cầm số bình còn lại:
“Lấy một lúc năm bình, cậu mang nổi không?”
Đương nhiên là không, nhưng cô có thể chia làm hai lần lấy, nhân tiện tránh mặt anh. Cô làm sao bình tĩnh như anh, làm như không có chuyện gì xảy ra được chứ?
Cũng may, sau khi giúp cô mang nước về, Mặc Đông bị hội học sinh gọi đi mất.
Học sinh của trường giàu có có khác, bọn họ không phải làm bất cứ việc nặng nhọc gì, chỉ cần đốt than, chuẩn bị thức ăn rồi cho lên vỉ nướng, ngồi cùng nhau ăn và hát hò là được.
Chờ đến buổi chiều, bọn họ sẽ tham gia trò chơi truy tìm kho báu do hội học sinh tổ chức. Mà Mặc Đông là quản lí của hoạt động này, vậy nên sẽ ở nguyên tại trại để xác nhận các nhóm về đích. An Tri Hạ vốn không muốn tham gia nhưng vì anh ở lại trại nên cô không thể ở lại được, chắc chắn sẽ đụng mặt anh mất.
Nhưng xui xẻo thế nào cô lại vào cùng nhóm với hai người mà cô không muốn đụng đến nhất, một là Mạn Nhiên, hai là Tống Đồng Đồng. Giờ xin ở lại thì còn kịp nữa không?
Cuối cùng, An Tri Hạ vẫn quyết định tham gia trò chơi.
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#