Người đàn bà tóc bạc nhìn đứa trẻ ngẩn người thật lâu chưa thoát ra được khỏi nội dung của cố sự năm đó.
Bà thở dài, không làm phiền đứa trẻ, lặng lẽ bước ra ngoài đi tới ngôi đình giữa hồ.
Không biết bao lâu, đứa trẻ từ trong suy nghĩ miên man tỉnh lại, nó nhìn thân ảnh người đàn bà dưới đình cô độc trong gió.
Đứa trẻ quay đầu nhìn người đàn ông tuyệt đẹp trong tranh, trong lòng dâng lên một nỗi đau thương không nói lên lời.
Đóng lại cánh cửa phòng, nó đi về phía người đàn bà tóc bạc, sự kiện năm đó diễn ra khi nó còn quá nhỏ, có rất nhiều thắc mắc nó cần được giải đáp.
Trận mưa mùa hạ đến nhanh, đi cũng thật nhanh, xua tan cái oi bức bao trùm thành Vị Nghiệp mấy ngày nay.
Trên cao, mặt trời đỏ rực chậm chạp ngả về tây, nước trong hồ cũng vì vậy mà chuyển sang màu hồng nhạt.
Đứa bé cùng người phụ nữ tóc bạc đứng trong đình, không ai nói lời nào, sen trong hồ bị gió thổi lay động in bóng thành những vệt dài trên mặt nước.
- Cô cô, bố mẹ con… họ là người như thế nào? – Đứa bé lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc, tò mò nhìn người phụ nữ.
- Mẹ con năm đó là một cô gái xinh đẹp, thiện lương, chính vì sự thiện lương đó mà bố con đã yêu mẹ con từ ngay lần đầu tiên gặp gỡ.
– Ánh mắt của người phụ nữ mơ hồ, từng dòng hồi ức tràn về trong tâm trí, bà thở dài.
– Mẹ con không thích những tranh đấu trên giang hồ, năm đó cha của con vốn đã quyết định đợi sau khi giết chết Trần Bân, trả thù cho mấy trăm thôn dân vô tội sẽ truyền lại chức Chưởng môn Nhất Nam Thiên Môn Đạo cho người khác, đưa hai người thoái ẩn giang hồ sống một cuộc đời bình thường.
Chỉ là khi con còn chưa đầy một tuổi, Trần Bân đã dẫn thuộc hạ lên đỉnh Chiêu Sơn, tàn sát người vô số.
- Cô cô, Trần Bân không phải là từng rất hối hận về những việc làm kia của mình, còn lên Yên Tử sơn quy y để chuộc tội sao? – Đứa bé thắc mắc.
- Yên Nhi, con có biết thứ đáng sợ nhất trong thiên hạ này là gì không? – Người phụ nữ rời mắt khỏi đám sen trong hồ, quay đầu nhìn đứa trẻ.
- Thứ đáng sợ nhất trong thiên hạ? – Đứa trẻ suy nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu, đó không phải câu hỏi mà một đứa trẻ mười ba tuổi như nó có thể trả lời.
- Thứ đáng sợ nhất trong thiên hạ này chính là lòng tham của con người.
– Người phụ nữ vuốt nhẹ sợi tóc rối đang rủ xuống che mắt của đứa bé, vén sang bên tai, đột nhiên cười lạnh lùng.
– Trần Bân từ khi còn nhỏ đã luôn yêu thích công danh, yêu thích cảm giác được người đời sùng bái, kính ngưỡng.
Hắn quả thật đã đạt được những thứ đó, nhưng đến một ngày, nếu hắn bỗng nhiên phát hiện có một người muốn giết chết hắn, phanh phui việc ác tang tận lương tâm của hắn năm xưa, phá hủy danh tiếng bao nhiêu năm qua của hắn, có thể lấy đi sự sung bái, kính ngưỡng của người khác đối với hắn, hắn sẽ làm gì? Trần Bân có lẽ đã từng hối hận về tội ác năm xưa của mình, có lẽ việc hắn xuất gia tu hành cũng là vì để xám hội, chuộc lại lỗi lầm năm xưa; nhưng tất cả sự hối hận, xám hối của hắn đều dựa trên điều kiện tiên quyết là hắn ở trong lòng người đời vẫn là Minh Văn Hầu đóng góp công lao to lớn cho đất nước, là Sát Lãng Cuồng Đao được vô số võ giả trong thiên hạ sung bái, ngưỡng vọng.
Đối mặt với dã tâm của bản thân, tình thân, đạo nghĩa giang hồ… đối với loại người như hắn cũng chỉ là là rác rưởi.
Là rác rưởi, con hiểu không?
Đứa trẻ trong lòng rối bời, cúi đầu không biết nói gì.
- Yên Nhi, con hãy nhớ lấy bố mẹ con là như thế nào mà chết.
Bố của con bị loạn đao phanh thây trên Bạch Hổ nhai, xác của mẹ con thả trôi trên Thiên Nhất tuyền đến nay vẫn chưa tìm thấy.
– Ngô Tuyết Linh nắm lấy bả vai của đứa trẻ, ánh mắt điên cuồng, giận dữ.
Đứa trẻ để mặc cho bàn tay của người phụ nữ bóp chặt bả vai mình đau đớn đến tận xương tủy, nước mắt không kìm được lăn dài trên má, nó khóc không phải vì đau đớn thể xác mà vì đau lòng.
Mẹ của nó vì sinh nó khó khăn nên mới không thoát khỏi độc thủ của Trần Bân, nhưng nó lại không làm được gì cả.
- Yên Nhi, cô cô sai rồi, đáng lẽ cô cô không nên xúc động như vậy.
– Ngô Tuyết Linh nhận ra sự xúc động của mình, vội vàng buông bàn tay khỏi vai đứa trẻ.
Nàng cúi người, quỳ một chân xuống đối diện với đứa trẻ, vuốt hai bên má của nó, nghẹn ngào nói.
– Ta để cho Thanh nương đốc thúc con luyện võ, thật hy vọng con có thể thành tài, trả mối thù sát hại bố mẹ con năm xưa.
Hoặc ít nhất là có thể tự bảo vệ lấy bản thân mình, không đến nỗi để huyết mạch cuối cùng của Hoàng gia tuyệt diệt.
Yên Nhi, con hãy nhớ lấy, con là họ Hoàng, Hoàng Tư Yên, đừng bao giờ quên dòng máu đang chảy trong người con.
- Cô cô, mối thù của bố mẹ con sẽ không quên đâu, nhất định sẽ có một ngày con khiến cho hắn ta nợ máu phải trả bằng máu.
– Đứa bé lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn người đàn bà.
- Vừa nãy ta có kiểm tra qua cường độ thân thể của con, hẳn là đã đạt tới Luyện Thể Trụ Cảnh tầng thứ sáu? - Ngô Tuyết Linh biết những tin tức kia mang đến kích thích rất lớn đối với một đứa trẻ như Hoàng Tư Yên, cũng biết cái gì cũng vậy, “dục tốc bất đạt”, cho nên nàng không tiếp tục nhắc lại chuyện xưa mà thay đổi đề tài.
- Dạ, cô cô! - Hoàng Tư Yên gật đầu, nhẹ giọng đáp.
- Từ khi con gia nhập Thanh Phong võ quán, ngoài việc tập luyện công pháp luyện thể của võ quán, con vẫn đồng thời tập luyện phương pháp “thổ nạp” mà Thanh nương hướng dẫn con, cho nên hiệu quả rất tốt.
- Phương pháp “thổ nạp” mà con nói chính là “Tử Khí Thiên Môn thổ nạp thuật” là một trong những bí thuật chỉ truyền cho đệ tử hạch tâm của Nhất Nam Thiên Môn Đạo.
Đối với võ giả bình thường, cơ thể dù mạnh mẽ đến đâu cũng có một ngưỡng chịu đựng nhất định, vượt quá ngưỡng đó, cần phải nghỉ ngơi để hồi phục nếu không sẽ gây tổn thương cho cơ thể.
Công dụng của “Tử Khí Thiên Môn thổ nạp thuật” chính là có thể đẩy nhanh tốc độ hồi phục của cơ thể mà không có tai họa ngầm nào.
Lấy một ví dụ, một võ giả bình thường có thể luyện võ cường độ cao trong một canh giờ sau đó sẽ phải nghỉ ngơi để cơ thể hồi phục.
Nhưng nếu võ giả kia tập luyện “Tử Khí Thiên Môn thổ nạp thuật”, vậy có thể tăng thời gian luyện võ cường độ cao nên hai, thậm chí là ba canh giờ mới phải nghỉ ngơi.
- Ngô Tuyết Linh ánh mắt chất chứa yêu thương, nắm lấy tay Hoàng Tử Yên, nhẹ giọng giải thích.
- Dựa vào tiến độ tu hành này của con, hẳn là có thể đạt tới Luyện Thể Trụ Cảnh tầng thứ mười trước khi kỳ Đông Săn của Thanh Phong võ quán bắt đầu.
Nhưng mặc dù cùng là Luyện Thể Trụ Cảnh tầng thứ mười, cũng sẽ có sự khác biệt giữa thiên tài và người bình thường.
Nếu con muốn đi xa trong võ đạo, vậy nhất định phải xây dựng chắc trụ cột ở Luyện Thể Trụ Cảnh.
- Cô cô, vậy khác biệt giữa thiên tài và võ giả bình thường ở Luyện Thể Trị Cảnh là gì? - Hoàng Tư Yên yên lặng một hồi rồi đột nhiên nói.
- Đối với vấn đề này của con hơi khó để giải thích rõ ràng.
Cô cô dùng cách phân chia cảnh giới Luyện Thể Trụ Cảnh cơ bản nhất là “nâng đỉnh” để giải thích.
Luyện Thể Trụ Cảnh chia làm mười tầng, dựa theo trọng lượng đỉnh để tính thì, một người nâng được “mười đỉnh” được coi là đạt đến Luyện Thể Trụ Cảnh tầng thứ nhất.
Cứ như vậy tính lên, “mười một đỉnh” sẽ là Luyện Thể Trụ Cảnh tầng thứ hai… đến “hai mươi đỉnh” sẽ đạt tới Luyện Thể Trụ Cảnh tầng thứ mười.
Tuy nhiên đó chỉ là cách tính phổ thông bình thường, Luyện Thể Trụ Cảnh tầng thứ mười mặc dù gian nan nhưng nếu chăm chỉ tu luyện tập, võ giả phổ thông vẫn có thể đạt được.
Thiên tài chân chính là so ở Luyện Thể Trụ Cảnh có thể nâng được cực hạn bao nhiêu “đỉnh”.
Năm năm trở lại đây, võ lâm thiên hạ, thiên tài xuất hiện nhiều như lá rụng mùa thu, quả thực là thời kì “võ đạo hưng thịnh”.
Yên Nhi, nếu con muốn ở trong thời đại “võ đạo hưng thịnh” này trở thành bông hoa rực rỡ nhất, muốn báo được thù, vậy nhất định phải cố gắng, nỗ lực hơn nữa, con hiểu chưa?
- Cô cô yên tâm, con nhất định sẽ chăm chỉ tu hành, không để cô cô thất vọng.
- Hoàng Tư Yên gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị, nhẹ giọng đáp..