Đông A Mạn Lục - Kiếm Vấn Hồng Trần


Năm đại phái trong “thiên hạ ngũ tông” có lịch sử lâu đời, trong quá trình phát triển của mình, tùy từng thời kỳ mà mạnh yếu khác nhau, rất khó để nói rõ môn phái nào mạnh hơn các phái còn lại.

Nhưng nói về môn phái có số lượng đệ tử đông đảo nhất không thể nghi ngờ là Cuồng Đao Môn.
Cuồng Đao môn do Thiên La thần đao Lâm Mặc thành lập gần ba trăm năm trước, lấy bảo tiêu hàng hóa làm hoạt động duy trì môn phái.

Trải qua gầm ba trăm năm phát triển, Cuồng Đao môn đã thành lập các phân đà công khai hoặc bí mật ở các thành trấn trọng yếu khắp thiên hạ để tiện cho việc hộ tống, tiếp viện khi gặp giặc cướp, đồng thời thu thập tin tình báo trong giang hồ.
Đoạn Lãm rời khỏi miếu hoang đi trở lại Vị Nghiệp thành.

Hắn đi vào cửa hiệu thuốc “Thịnh Nhân Đường” nằm trên một con phố khu thành Bắc, không dừng lại mà đi thẳng tới hậu viện, gõ cửa một căn phòng, cất tiếng.
- Thuộc hạ Đoạn Lãm, có việc quan trọng bẩm báo đà chủ!
Đoạn Lãm nói xong đứng trước cửa chờ đợi.

Một lát sau từ trong phòng truyền ra giọng khàn khàn của một người đàn ông.
- Vào đi.
Đoạn Lãm đẩy cửa bước vào, căn phòng rộng rãi, không có nhiều đồ vật trang trí, mọi thứ đều được tối giản hết mức, có thể đoán chủ nhân của căn phòng này không phải là người có thói quen hưởng thụ.

Trong phòng lúc này đang có hai người, ngồi ở chiếc ghế chủ vị là một thanh niên trẻ tuổi, đôi mắt sáng có thần đang cầm chén trà thưởng thức từng ngụm nhỏ.

Người đàn ông trung niên râu quai nón, mặc bộ võ phục màu xám để lộ ra cánh tay thô to cơ bắp đứng bên dưới quay đầu lại nhìn Đoạn Lãm bước tới, nhíu mày.
- Có chuyện gì quan trọng để ngươi phải nóng vội như vậy?
Đoạn Lãm cúi người chào, vừa định mở lời bẩm báo chuyện xảy ra lúc chiều, hắn nhìn người thanh niên trẻ đang ngồi trong phòng, do dự không nói.
Người đàn ông râu quai nón hiểu ý của Đoạn Lãm, khoát tay trấn an.
- Vị này là người từ Tổng bộ phái đến, có việc gì ngươi cứ nói, không cần che giấu.
- Bẩm Đà chủ.

– Đoạn Lãm nhận được câu trả lời của người đàn ông trung niên thì hết lo lắng, kể lại.

– Buổi trưa thuộc hạ theo lệnh ra ngoài thành tiền trạm để chuẩn bị cho chuyến hộ tống hàng hóa của môn phái qua địa phận Vị Nghiệp, vừa lúc nhìn thấy “Đao yên hoa” của phái ta...
Người thanh niên nhắm mắt thưởng thức trà, không quá để ý đến câu chuyện.

Chỉ đến khi Đoạn Lãm kể tới lão già xuất ra “Trưởng lão lệnh”, hắn mới mở mắt, cắt ngang lời Đoạn Lãm.

– Theo lời của vị sư đệ này, thì lão nhân kia nói Chưởng môn phái ta gặp lão cũng sẽ nể mặt một chút?
- Đúng vậy.

– Đoạn Lãm nhìn người đàn ông trung niên, thấy đối phương gật đầu, đành quay lại trả lời câu hỏi của người thanh niên.
Người thanh niên đứng dậy đi tới đối diện Đoạn Lãm, nghi hoặc.
- Sư đệ thử nhớ lại xem lão nhân đó có phải mất một cánh tay hay không?
- Mất một cánh tay? – Đoạn Lãm sững sờ, lúc đó hắn chỉ quan tâm tới thân phận của lão già, quả thực không chú ý xem ngoại hình lão ta.

– Lão già mặc bộ quần áo rộng thùng thình, cánh tay áo trùm lấy cả hai tay, đệ tử cũng không biết được vị lão nhân kia có bị cụt tay hay không! Nhưng trong lúc nói chuyện, vị lão nhân kia dường như có thói quen chắp tay sau lưng khi nói.

Ta không quá để ý nhưng dường như lão nhân không dùng hai tay mà chỉ đưa tay trái ra sau.
- Đưa tay trái ra sau sao? Sư đệ làm tốt lắm! – Người thanh niên vỗ vai Đoạn Lãm, cười mỉm, hắn quay lại nhìn người đàn ông râu quai nón.

– Vương Đà chủ, Đoạn Lãm làm việc cẩn thận, tâm tính trầm ổn, quả là một hạt giống để đào tạo.

Ta sẽ gửi thư về môn phái báo cáo biểu hiện của Lãm sư đệ, nếu không có bất ngờ mà nói, Lãm sư đệ rất có thể sẽ được tấn thăng lên làm nội môn đệ tử, trở về tổng bộ tiếp nhận đào tạo.

Còn nữa, phiền Vương Đà chủ dồn toàn bộ lực lượng của phân đà tìm hiểu chủ nhân Bách Hoa lâu theo lời của vị lão nhân, bất kể bằng giá nào cũng phải đưa ra một câu trả lời khiến vị kia vừa lòng.
- Ta đã rõ.

- Vương Đà chủ hơi khom người, gật đầu; sau đó quay sang nhìn Đoàn Lãm vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, trầm giọng quát.

- Ngươi còn đứng ngây người ra đó làm gì, còn không mau cảm tạ lòng tốt của Lâm công tử.
- Sư đệ Đoạn Lãm cảm tạ Lâm sư huynh ưu ái.

- Đoạn Lãm rốt cuộc lấy lại tinh thần, hướng Lâm sư huynh khom người thật sâu, kích động nói.
- Sư đệ không cần khách sáo, đó là những gì ngươi đáng nhận được, sư huynh chỉ là giúp ngươi chuyển lời mà thôi.

- Lâm Hiền Minh lắc đầu, tiếp lời.

- Được rồi, ta còn có chút việc muốn bàn bạc với Vương Đà chủ, nếu Lãm sư đệ không có việc gì trọng yếu nữa mà nói, có thể trở về nghỉ ngơi được rồi.
- Lâm công tử, Vương Đà chủ, thuộc hạ cáo lui.

- Đoạn Lãm biết nơi đây đã không còn có chuyện của mình, thức thời cáo lui.
- Lâm công tử, ngài đã phát hiện ra được lai lịch của vị lão nhân kia sao? - Vương Đà chủ nhìn Đoạn Lãm rời đi, sau đó quay sang nhìn Lâm Hiền Minh, không nhịn được dò hỏi.
- Đúng là có một chút phát hiện, nhưng không quá chắc chắn, vẫn cần ta đích thân đi kiểm chứng một lần.

– Lâm Hiền Minh không muốn nói nhiều vấn đề này, chuyển đề tài.

– Vương Đà chủ, thời gian gần đây chắc hẳn ngài cũng đã nghe được chuyện phát sinh giữa chúng ta với Côn Sơn Kiếm phái rồi chứ?
- Bẩm Lâm công tử, chuyện va chạm giữa Cuồng Đao Môn chúng ta với Côn Sơn Kiếm phái đã sớm truyền bá rộng rãi khắp giang hồ, chỉ cần hơi nghe ngóng là có thể biết một hai, tất nhiên phần lớn đều là những tin tức không xác thực được đồn thổi mà thôi.
- Đối với tranh chấp lần này, ý tứ của Trưởng lão hội không muốn tiếp tục đẩy xung đột hai phái lên cao không cần thiết, nên các Trưởng lão sẽ không nhúng tay mà sẽ để cho đám đệ tử hậu bối chúng ta đứng ra giải quyết.

Ý tứ của Côn Sơn Kiếm phái cũng là như vậy, cho nên ba tuần sau, ta sẽ tiến hành luận võ với Ngô Cảnh Hàn của Côn Sơn Kiếm phái, lấy thắng bại của trận tỷ thí này làm kết quả quyết định trường xung đột giữa hai phái.

- Lâm Hiền Minh ngồi xuống ghế, cầm chén trà trên bàn nhấp một ngụm nhỏ, bình tĩnh nói, giống như những nội dung hắn nói vừa rồi là đang nói về ai khác chứ chẳng phải là đang nói bản thân hắn vậy.

- Địa điểm được chọn là Hoàng Đình hồ cách thành Vị Nghiệp một trăm dặm.

Vương Đà chủ, gần đến ngày luận võ sẽ có các môn nhân từ các phân đà phụ cận đến Hoàng Đình hồ, lúc đó ngài đem theo nhân thủ của phân đà thành Vị Nghiệp đến Hoàng Đình hồ, sau đó phối hợp với các phân đà khác tiến hành giữ gìn trị an khu vực xung quanh, đồng thời ngăn cản người ngoài đi thuyền trên hồ.
- Lâm công tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ hành động cẩn trọng.

- Vương Đà chủ đối với vị Đại đệ tử thế hệ này của Cuồng Đao môn vẫn luôn vô cùng cung kính, nghiêm túc đáp.
- Gần tới ngày tỉ thí, người của Côn Sơn Kiếm phái cũng sẽ đến Hoàng Đình hồ, Vương Đà chủ dặn dò người của chúng ta không nên phát sinh xung đột với đệ tử của Côn Sơn Kiếm phái, mọi chuyện đợi đến tỷ thí kết thúc rồi mới tính.
- Vâng, công tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui