Sau tốt nghiệp có kỳ nghỉ rất dài, nhưng đối với Vân Thanh thì rất ngắn, ngày ngày cậu ở nhà với Bùi Tri Viễn, nằm chiếu đọc sách ăn dưa hấu, quạt điện cũ kỹ quay vòng vòng, thoắt cái đã qua nửa tháng.
Vân Thanh ngậm kem, dùng điện thoại cũ mà người què thưởng cho trả lời tin nhắn.
"Bùi Tri Viễn, anh không đến bữa tiệc tuyển sinh đại học với anh mập thật hả?"
"Tôi không quen người đó."
"Hồi nãy anh cũng nói thế với người khác."
Vân Thanh giơ tay nhẩm đếm, anh đã từ chối bảy, tám lời mời rồi, ngày nào cũng ở nhà đọc sách của thầy Bùi, không thì dọn dẹp phòng ốc rồi cứ thế trôi qua một buổi chiều.
Vân Thanh nói, "Không đi thật sao, mấy anh ấy ngày nào cũng hỏi thăm tôi, từ chối thì ngại quá."
Bùi Tri Viễn đặt sách xuống, "Lại đây, tôi xem thử, ai hỏi thăm cậu mỗi ngày hả." Sao mà nhiều ngành nghề thế này, anh cầm điện thoại Vân Thanh thầm nghĩ, không ngờ đến những người này, "Cậu đi đâu kết bạn vậy, còn ghê gớm hơn cả mấy đứa bạn lớp tôi."
Vân Thanh bò dậy, "Đều là họ chủ động kết bạn với tôi, bây giờ tôi là người môi giới của anh đó." Dứt lời cậu ôm chân anh, tiếp tục nhõng nhẽo đòi hỏi, "Anh đi chơi đi mà, đến khi anh lên đại học chẳng chơi với tôi được nữa."
Bùi Tri Viễn đầu hàng, "Cậu muốn đi thì đi."
Vân Thanh thành công kéo anh ra khỏi cửa, ăn ăn uống uống, ca hát chơi bài, xem phim, rạng sáng mọi người còn kéo nhau đi ăn thịt nướng.
Vì quá đông nên ông chủ phải ghép lại một bàn thật dài.
Trong bữa, hết rượu bia đến hát hò, chuyện trò, các đại hán trổ hết tài năng, nhận được chiêu đãi đặc biệt từ ông chủ.
"Đều học năm nhất à, thi đại học thế nào? Chà chà toàn là sinh viên tài cao." Ông chủ nói thế.
Bé vô dụng Vân Thanh kẹp ở giữa không chột dạ chút nào, còn đắc ý nhờ ông chủ mang thêm một chén bánh bột lọc.
Khi mọi người đang ăn uống vui vẻ thì đám giang hồ bàn bên cạnh cãi nhau với ông chủ, người nào cũng ăn mặc lòe loẹt xăm trổ đầy cánh tay, xem ra không phải người dễ chọc.
"Ra không?" Mấy người con trai nhìn nhau.
Vân Thanh chưa kịp nắm rõ tình hình, nhóm thanh niên nhiệt huyết đã bước qua đó.
"Thôi thôi, ầm ĩ cái gì, người ta làm ăn nhỏ, đồ không ngon thì đổi món khác, còn định ép người ta miễn phí cho à, cố ý tới ăn cơm Vua hả?"
Vân Thanh đang ăn bún, cậu ngưỡng cổ nhìn qua bên kia, trời tối nên không thấy rõ lắm, cậu lại gần Bùi Tri Viễn, "Sao người đó trông giống –"
"Hoàng Tử Dương!" Bùi Tri Viễn gọi.
Vân Thanh quá quen cái giọng điệu này, mỗi khi cậu gây chuyện thì đây chính là điềm báo anh sắp chỉnh đốn cậu.
Sự thật chứng minh không chỉ riêng cậu, gần như là mọi đứa trẻ trong trấn đều bị Bùi Tri Viễn nắm trong tay.
Hoàng Tử Dương đứng sững ở đó, bày ra nét mặt hối lỗi.
Bùi Tri Viễn gọi bạn bè ngồi về, "Không sao đâu, là mấy đứa nhỏ gần nhà tao."
Người bạn nói, "Gần nhà mày còn có mấy đứa nhỏ thế này à, tao còn tưởng ai cũng ngoan như Vân Thanh."
Được nhắc tên, Vân Thanh tức khắc thẳng lưng.
Bùi Tri Viễn nghiêng người ghé vào tai cậu nói nhỏ, "Ngoan chỗ nào, chẳng phải trước đây cậu là người cầm đầu sao."
Vân Thanh vội la lên, "Anh đừng có nói bậy, tôi cải tà quy chính rồi!"
Lúc ngoảnh đầu lại nhìn qua bàn đó, bọn họ đã thanh toán xong hết.
Như đôi đường thẳng cắt nhau tại điểm nhỏ, Vân Thanh và cuộc sống của họ đã rẽ theo hai hướng khác nhau.
Kỳ nghỉ chầm chậm kết thúc, Bùi Tri Viễn chuẩn bị nhập học, anh xếp hành lý, Vân Thanh ngồi yên trên giường nhìn, thấy bộ quần áo nào hợp với mình thì nhanh tay nhanh mắt cướp đi, "Cho tôi cái này đi, dù sao anh cũng không mặc."
Từ nhỏ Vân Thanh đã hay đi ăn ké nhà hàng xóm, quần áo cũng là đồ con họ mặc không vừa cho cậu, so với quần áo cũ của người khác, đương nhiên mặc của Bùi Tri Viễn thích hơn.
Bùi Tri Viễn cũng hào phóng với cậu, chỉ cần cậu xin là cho.
Thoáng cái là có một đống quần áo, Vân Thanh nhìn ngăn kéo trống không, "Ngăn kéo này cho tôi bỏ đồ được không?"
"Đi học rồi còn ngủ ở nhà tôi?"
"Không được sao?"
"Tôi không ở đây nữa."
"Tôi có thể giữ nhà giúp anh!" Vân Thanh hấp tấp, "Tôi còn có thể quét dọn."
Bùi Tri Viễn nói.
"Tốt hơn là nên về nhà ngủ đi" Trước đây Vân Thanh ở lại đây với anh, mọi người đều biết là vì anh dạy kèm cho cậu, bây giờ không có lý do gì để cậu ở lại nữa, anh không an tâm khi Vân Thanh chỉ có một mình.
"Nhưng tôi không muốn về." Vân Thanh nói.
"Vì sao?"
"Có về cũng chỉ có một mình tôi."
Mấy ngày sau khi nói lời này, nhà cậu chợt tăng thêm một người.
Người què dẫn một người phụ nữ về, cậu hay tin này từ miệng người khác.
Trước hôm Bùi Tri Viễn đi, anh dẫn Vân Thanh vào quận mua giày mới, Vân Thanh biết Bùi Tri Viễn đang dỗ mình, nhưng cậu không nhắc tới chuyện về nhà.
Hai người đi dạo, người què gọi điện tới nói muốn mời họ ăn cơm.
Vân Thanh bỗng u sầu, "Sao anh lại có số của ba tôi?"
"Vì đây là điện thoại của ba tôi."
Trước đây Bùi Lập Hành dắt Vân Thanh vào nhà ăn cơm, dù ba Vân Thanh không quan tâm con trai mình ở đâu, Bùi Lập Hành vẫn gọi điện báo một tiếng.
.
Truyện Nữ Phụ
Người què biết gọi Vân Thanh sẽ không nghe nên gọi cho Bùi Tri Viễn, nói là muốn cảm ơn Bùi Tri Viễn dạy kèm cho Vân Thanh nhưng thật ra là để Vân Thanh làm quen mẹ kế.
Vân Thanh đã biết bà ấy từ lâu, hẳn là bà còn biết Vân Thanh sớm hơn cả cậu, đôi bên đều đã quen nhau, ăn một bữa cơm có lẽ cho chính thức.
Cả buổi Vân Thanh im lìm, chỉ có Bùi Tri Viễn trò chuyện, cơm nước xong bốn người ngồi xe về nhà, Vân Thanh theo sát Bùi Tri Viễn, hệt như sợ buông tay là mất anh.
Đến lưới lầu nhà họ Bùi, người phụ nữ đẩy người què, người què định đi tiếp mới chợt nhận ra, "Con trai, về nhà ngủ đi."
Bỏ trốn không thành, ánh mắt Vân Thanh đi tìm Bùi Tri Viễn.
Bùi Tri Viễn dỗ cậu, "Về đi thôi."
Bốn người đứng bất động, Bùi Tri Viễn đành hòa giải, "Chú, chú về trước đi, lát nữa con sẽ tiễn em ấy, còn đồ chưa dọn xong."
Vân Thanh vào nhà rồi không chịu dọn, anh buộc phải dọn cho.
Bùi Tri Viễn gấp quần áo ngăn nắp cho cậu, bỏ từng cái một vào hành lý, xong xuôi mới rút vài tờ tiền mặt trong ví, nhét vào túi hành lý, kéo dây kéo.
Vân Thanh gục xuống bàn viết gì đó, Bùi Tri Viễn đi tới hỏi, "Làm gì đó?"
Không biết cậu tìm cuốn hộ khẩu từ đâu, bây giờ đang bày ra trên bàn, cậu đối chiếu rồi viết một bản khai ra tờ giấy, điền "Bùi Vân Thanh" cẩn thận, có mối quan hệ "anh trai cùng ba khác mẹ" với chủ hộ.
Vân Thanh kẹp tờ giấy đó vào sổ hộ khẩu ngay trước mặt Bùi Tri Viễn, "Bây giờ tôi là Bùi Vân Thanh, bất kể anh đi xa nhường nào cũng không thể vứt tôi đi.".