Dong Binh Thiên Hạ


Long huyệt quả thực có tồn tại, điều này không chỉ là tồn tại trong các bản ghi chép hay trong các ca khúc của đám hát rong, ở các đại lục đều có long huyệt bị bỏ hoang, một năm bốn mùa, cũng có rất nhiều người đến tham quan những long huyệt bị bỏ hoang, có một số thậm chí còn trở thành danh lam thắng cảnh.
Căn cứ theo thời gian cư trú của rồng khác nhau, quy mô của long huyệt cũng khác nhau.
Rất ít người biết rằng, phàm là long huyệt bị bại lộ trước mắt nhân loại thì đều là long huyệt của cự long, hơn nữa đa phần là long huyệt của các cự long tuổi còn trẻ.
Long huyệt của lục đại Thần thánh cự long chưa hề chân chính bại lộ trước mắt nhân loại, nghe đồn long huyệt của lục đại Thần thánh cự long là truyền đời qua nhiều thế hệ, hơn nữa ở vùng phụ cận của long huyệt còn có các cự long đồng hệ đẳng cấp thấp canh giữ.
Lục long thân ảnh đột nhiên lập tức biến thành một điểm lục sắc nhỏ, bị tiêu thất giữa chân trời. Nhưng mà ngay lúc mọi người có thể thở dài một hơi, điểm lục sắc đột nhiên biến to ra, sau đó một biến thành hai – nguyên là con cự long đứng trên vách núi đã bắt đầu tham chiến.
Từ trên đánh xuống, lực lượng cực kỳ mạnh, cánh rồng cự đại mạnh mẽ đập vào không khí một cái lập tức mau chóng khép vào cạnh sườn, tốc độ tăng lên mau chóng, sau đó lại đập thêm một cái vào không khí…
Con rồng bay trước liên tục hình thành băng mang, đầy trời xuất hiện băng mang sắc bén như dao cuồn cuộn hướng về Lôi Cát bay đến, con rồng bên cạnh trên thân xuất ra huyết tích hồng sắc, triệu hồi ra hỏa tinh linh phát xuất tiếng cười hoan hỉ, hỏa cầu liên tục bay rầm rầm như pháo liên châu nhằm Lôi Cát xạ kích.
Huyễn long lơ lửng tại không trung mờ nhạt dần, dường như bị hủy diệt bởi băng lực và hỏa lực cực mạnh như vậy.
Không chút gián đoạn, băng cùng lửa mạnh mẽ xuyên qua thân hình của huyễn long, nhằm Lôi Cát bay đến, khí thế như bài sơn đảo hải.
Lấy Lôi Cát làm trung tâm, biển lửa cùng rừng băng toàn bộ trùng kích, lập tức bị văng tứ tán – Trong một khắc, băng nhận cùng hỏa diễm hợp thành một bức tường cực cao.
Dù có thể phòng ngự được nhất, nhị cấp ma pháp, nhưng mà cơ bản không thể phản lại trùng kích cự đại liên miên bất tuyệt như vậy, Lôi Cát bị áp bức phải lùi lại một bước.
“Hắc ám tinh linh, ta nhờ ngươi dùng thân thể của ngươi biến thành hộ thuẫn cho ta.” Không có biện pháp nào khác, Lôi Cát đành phải nhờ đến hắc ám ma pháp, trước mặt ông ta xuất hiện một chiếc khiên cực lớn đen sì: Đó chính là phòng ngự ma pháp hiếm có của hắc ám ma pháp, dùng năng lượng hiện có tạo ra một thuẫn bài. Loại pháp thuật này hơn hẳn khiên ma pháp đơn thuần, bởi vì hắc ám lực có khả năng hấp thụ lực công kích cực mạnh, thậm chí còn có khả năng hấp thụ thương hại khi bị đánh trúng, chỉ có khuyết điểm là thời gian duy trì quá thấp.
Với hắc ám khiên trợ giúp, băng nhận cùng hỏa diễm mau chóng bị hấp thu tiêu thất.
Khi ánh băng cùng ánh hỏa còn chưa tan hết, một thân ảnh cự long màu lục cực lớn đột nhiên xuất hiện, tiếp cận Lôi Cát, thủ trảo dài như thiểm điện đánh vụt xuống…

Rồng, không còn nghi ngờ gì, là một động vật cực kỳ thông minh.
Khi chúng phát hiện ra địch nhân trước mặt không chỉ có thể phá trừ ma pháp mà còn có thể thi triển ma pháp đẳng cấp cao, chúng lập tức thay đổi phương pháp, lợi dụng những ma pháp nhỏ có thể dùng nhanh không mất nhiều thời giờ niệm chú, liên tục công kích ma pháp sư làm ông ta không có thời gian sử dụng ma pháp cấp cao, sau đó mau chóng tiếp cận dùng công kích vật lý trực tiếp đánh vào phòng hộ ma pháp.
Xem ra chúng đã thành công.
Dù là ám thuẫn (khiên) cũng không thể chống được long trảo.
Với cự long mà nói, ma pháp công kích chỉ dùng để đối phó với nhiều địch nhân, khi gặp phải đối thủ cường đại thì với hàm răng sắc bén cùng đôi cánh cực lớn cực mạnh, cộng thêm đuôi rồng, tất cả tạo nên lực công kích có uy lực khổng lồ.
Đặc biệt là long trảo sắc bén trước thân, rồng trưởng thành long trảo có thể dài một mét, có thể dễ dàng cắt đôi một con voi hay tê giác, thậm chí mộc thuẫn dày của bộ binh nặng cũng dễ dàng bị chúng phá thành nhiều mảnh.
Con rồng bay cực nhanh, bóng trảo mang theo bạo phong chết chóc hướng về phía lão ma pháp sư.
“Soạt” long trảo được sự hỗ trợ của tốc độ, công kích phá tan ám thuẫn trong nháy mắt, sau đó một tiếng gió rít lên, long trảo tiếp tục bổ xuống…
Đột nhiên ánh bạc lóe lên, một chiếc khiên sắc màu bạc cực lớn lập tức cản lấy long trảo. ”Keng” một tiếng chát chúa, Trì Hàn Phong cùng Tiểu Bạch bị lực công kích cực mạnh chấn thoái một bước, thế nhưng lập tức cây thương trắng như tuyết cùng khiên bạc liền múa lượn như rắn độc cất cao đầu mổ tới, trực tiếp đâm ngay vào chỗ vết thương ngay bụng rồng.
Là kỵ sĩ cấp cao, Trì Hàn Phong thừa biết ma pháp sư nên đứng sau lưng chiến sĩ khi sử dụng ma pháp, vì vậy hắn ta đã chuẩn bị nhập cuộc, nhưng mà không ngờ cự long công kích nhanh và mạnh như vậy, nên dù đã giục tuyết hệ huyễn thú bay vào trợ giúp nhưng cũng chỉ đến kịp vào phút giây quan trọng nhất.
Nhưng, nếu như hắn ta đến trễ một chút thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Xoay tròn theo quán tính, con rồng né không kịp va tấm thân cự đại đập sầm vào tấm khiên, cố gắng chuyển thân né tránh mũi thương, không ngờ trường thương uốn lượn như rắn chuyển hướng đâm xuyên cánh của nó đánh soạt.
“Gràooooo…” cự long rống lên một tiếng đau đớn, đập cánh muốn bay lên cao, nhưng rồi đột nhiên loạng choạng đâm sầm xuống dưới núi, tuyết văng tung tóe.
“Lan Đạt Nha hắc ám long, ta nhân danh bóng tối triệu gọi ngươi.” Lão ma pháp sư vẫn còn chưa hết kinh hoàng, bắt đầu ngân nga.

“Graooo...” Con rồng còn lại cảm giác hai người trước mặt nó thực lực rất mạnh, đang chuẩn bị phát xuất ra ma pháp cực kỳ khủng khiếp. Nó liền bỏ cuộc, bay về phía con rồng đang bị thương, dùng trảo nhấc bạn nó lên rồi hú dài một tiếng, hai thân ảnh cự đại bay về phía sườn núi biến mất.
“Ha ha, kỵ sĩ vĩ đại như ta lần đầu tiên xuất mã, hai con rồng nhỏ bé lập tức bỏ chạy ngay.” Trì Hàn Phong giơ thương lên trời, tạo ra hình dáng hiên ngang đứng yên khoảng 20 giây, rồi đắc ý hỏi: ”Thấy sao, dữ dằn không?”
“Quá dữ, quá dữ...” Ngả Mễ vốn đã quen với ”tập quán” này rồi nên không ngại miệng tung hô liền.
Trì Hàn Phong lắc lắc vai Lôi Cát, rồi giữ chặt ông ta mà khóc nói: ”Lôi Cát, ông đừng chết nhé, xin đừng chết, ông thế này ra đi, làm sao ta còn mặt mũi nào mà gặp lão đậu nhà ta, lão đậu à lão đậu, lão đậu à lão đậu…” Thanh âm đột nhiên im bặt.
“Oai phong quá hả? Được, thế thì ngươi cứ giữ tư thế oai phong đó khoảng hai giờ đi.” Lôi Cát lắc mình thoát ra rồi hét hai đứa trẻ tiếp tục đi tiếp lên núi.
Tiểu Bạch phải mang Trì Hàn Phong bị thạch hóa trên lưng, bay lảo đảo sau đó đâm sầm vào sườn núi một cái, trên gương mặt oai hùng cứng đơ của vị quý tộc nhà ta bỗng xuất hiện một dòng máu nhỏ.
Đêm đó, sau khi hai đứa nhỏ lăn đùng ra ngủ say sưa, Trì Hàn Phong đột nhiên đập đập vào đầu gối Lôi Cát rồi trỏ ra ngoài, hai người tay chân rón rén bò bò ra xa.
“Ầy, Lôi Cát, ngày hôm nay vì sao ông không dùng băng hệ ma pháp cấp 5 Băng tuyết cuồng long mà ông am hiểu nhất đối phó với bọn chúng?”
“Ờ… Lục long thuộc về băng hệ, băng tuyết cuồng long đối với chúng tác dụng không lớn.” Lôi Cát tựa hồ cảm thấy có gì đó, trả lời bình thản.
“Tôi nhớ Hắc ám long Lan Đạt Nha là hắc ám chung cực ma pháp, phải không?”
“Phải.”
“Ngài là ma pháp sư hệ trung lập, làm sao có thể sử dụng được chung cực ma pháp hắc ám như vậy?” Trì Hàn Phong hỏi thẳng.
“…..” Im lặng đôi chút, Lôi Cát đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Trì Hàn Phong: ”Ta có ẩn tình chưa thể nói cho ngươi lúc này, ngươi thông cảm cho ta.” Nói xong, ông ta quay trở lại kế bên đống lửa rồi nằm xuống ngủ.
Đêm đó, Trì Hàn Phong cùng Lôi Cát đều không ngủ ngon – Hai người liên tục ngọ ngoậy người.

Núi càng lúc càng cao, tuyết càng lúc càng dày, hầu như không có lối đi. Gió thổi rú rít bên tai, nếu như không bám chặt vào vách đá, người tựa hồ sẽ bị gió thổi bay mất.
Sau khi vượt qua một vách núi nhỏ, tầm nhìn đột nhiên rộng rãi, trước mặt là một khu rộng rãi trống trải rộng khoảng 1000 mét, ở giữa có một khối nham thạch cực lớn, phía nam nham thạch xuất hiện một cửa động đen ngòm, sương khói màu trắng bay là là từ trong cửa động bay ra.
Lục Nhi vừa thấy động đá đen đó, đột nhiên nhảy lên, lắc qua lắc lại bò lăn đến cửa động, Đại Thanh Sơn sợ nó có gì sơ suất liền lập tức co giò chạy theo.
Trong động không tối lắm, cứ 20 mét lại có một ngọn lửa quỷ dị lập lòe phía trên tỏa ra ánh sáng lạnh buốt.
Trên đường đi, liên tục xuất hiện nhiều băng nhân trên người phát ra quang mang xanh lập lòe, vừa thấy Lục Nhi lập tức biến mất.
Càng đi sâu vào càng thấp nhưng không thấp quá, có lẽ do đi vào trong lòng đất nên không khí đột nhiên ấm lên. Mắt mọi người đột nhiên sáng lên, một cái hang to lớn vô bỉ xuất hiện trước mặt.
Nếu như không phải tự mắt nhìn thấy thì không thể tưởng tượng được quy mô vĩ đại của cái hang đó.
Thạch nhũ treo đầy trên trần hang, cái dài nhất cũng phải 10 mét, ở dưới chóp mỗi thạch nhũ phát ra ánh điện nho nhỏ, tựu cận toàn thạch nhũ tạo thành một lưới điện lập lòe, bốn bức tường khảm đầy thủy tinh theo kiểu vây cá, phản xạ quang mang đẹp mắt, giữa hang vô số mã não, toản thạch, tiền vàng chất thành một đống cao.
Lục Nhi nhảy nhót trèo lên đống châu báu, phát hiện ra không có ai, đột nhiên lộ ra cảm giác thất vọng.
Tuy nhiên nó không thất vọng lâu, đầu dụi dụi vào đống kim ngân châu báu, hạnh phúc lăn tròn trên đó vài vòng. Đột nhiên hang rộng xuất hiện chấn động.
Thiểm điện tại thạch nhũ đột nhiên tỏa mạnh, giống như thác nước bốn phía đổ xuống, một bóng lục long cực lớn huyền ảo xuất hiện giữa đám lưới điện:” Thái Mục Cách Nhĩ Tái, con cuối cùng cũng đến”. Hình dáng con cự long này còn to hơn hai con rồng đã chiến đấu với đám Lôi Cát đến năm lần.
Âm thanh vang vọng rõ ràng giữa hang.
“Con của ta, cuối cùng ta và con cũng gặp mặt nhau.” Mắt cự long nhấp nháy: ”Long Thần triệu hồi cha, vì vậy ở đây tất cả đều là của con, rất lâu trước đó cha đã phong ấn ma pháp của con, hiện tại – Long Thần Phái Lạc Đặc, xin người phóng thích toàn bộ lực lượng của con cháu người”.
Vô số thiểm điện từ bốn phía phóng ra nhằm vào hướng Lục Nhi, giữa lưới điện, Lục Nhi đột nhiên phát sinh ra biến hóa cực lớn: Trên đầu mọc ra một cái sừng nhỏ, rồi hai vai lồi lên hai cái mống thịt, càng lúc càng to ra rồi biến thành hai cái cánh thịt nhỏ. Lục Nhi xuất hiện biểu tình đau khổ, há miệng ra ”Phụt” phun ra một tràng hỏa diễm.
“Hẹn gặp lại, con của ta.” Thiểm điện càng lúc càng yếu,hình ảnh cự long càng lúc càng mờ dần rồi biến mất.
Mọi người đột nhiên có cảm giác được cởi trói, ”Ào” một tiếng, Trì Hàn Phong cùng Lôi Cát nhắm hướng bảo tàng nhảy tới. Trì Hàn Phong điên cuồng bốc lên một nắm vàng cực lớn: ”Phát tài rồi, phát tài rồi, ha ha ha, lúc đầu rời gia đình không có đem theo tiền, những năm chịu cực chịu khổ cuối cùng cũng qua rồi”. Lôi Cát chụp lấy một cái hộp nhỏ mở ra xem, cảm thấy không vừa lòng lập tức quăng xuống đất, đi tìm hộp khác.
“Vù…” Một luồng lửa từ trong miệng Lục Nhi phun ra, hiển nhiên chủ nhân không cảm thấy vừa lòng lắm.

“À… à…” Trì Hàn Phong hơi mắc cỡ buông tay bỏ tiền rơi xuống đất, sau đó dùng ánh mắt hiền lành dễ thương nhìn Lục Nhi: ”Ngươi tưởng ta chôm tiền sao? Ngươi không nói ta cũng biết. Ngươi phun lửa tùy tiện như vậy, vạn nhất làm cho tiền vàng chảy ra không phải là mệt lắm sao?”
Vừa nói, vừa thò tay vốc lấy một vốc tiền cực lớn: ”Đại Thanh Sơn theo học cùng ta, ngươi cũng đi theo chứ?” Lục Nhi gật gật đầu.
“Ồ...” Trì Hàn Phong nhét tiền vào túi: ”Vậy coi như đây là học phí của Đại Thanh Sơn, quá rẻ.”
Sau đó vị quý tộc dễ thương nhìn vào mắt Lục Nhi: ”Ngươi có hi vọng mỗi ngày đều ăn thằn lằn nướng thật ngon, hay cá chiên thật giòn không?” Lục Nhi lại gật gật đầu.
Trì Hàn Phong tiếp tục vốc một vốc tiền to bỏ vào túi: ”Đây là tiền ăn năm đầu, tiền ăn năm hai, tiền ăn năm ba… Không nhiều, ta ít nhất cung cấp cho ngươi mười năm ăn uống thỏa thê.”
Lục Nhi kinh ngạc nhìn hắn ta, gật đầu có vẻ không tin lắm.
“Đại Thanh Sơn ăn ít, nhưng mà cũng cần ăn chứ, đúng không?” Trì Hàn Phong lần này dùng hai tay vốc hai vốc.
“Ta sau đó còn phải sắm khôi giáp cho hắn, ây dà, hao tiền lắm đấy.” Lại hai vốc tiền trôi vào túi – Giọng nói lúc này tràn đầy vẻ hài lòng.
“Không nhiều đâu, Lục Nhi, ngươi nhìn lão già đằng kia đang chôm bảo bối của ngươi kìa.” Thừa lúc Lục Nhi quay đầu đi, thêm hai vốc tiền nữa được trút vào túi đầy chặt.
“Đừng có nhìn ta, tiểu tử.” Lôi Cát nhìn vào cặp mắt nổi giận đùng đùng của Lục Nhi: ”Ta không lấy tiền, ta chỉ lấy một ma pháp quyển trục, ồ, mà còn một vài món đồ nữa.”
“Ngươi sau này cùng bọn họ vào sinh ra tử, không có quyển trục thì không tốt đâu, ta cầm trước cho ngươi, hay là ngươi không chịu?” Lão ma pháp sư đặt hai quyển trục to tướng lên đầu Lục Nhi.
“Loại sách ma pháp này tương lai ngươi phải học tập, nếu như không có người chỉ dẫn thì rất nguy hiểm, đúng không? Ta là ma pháp sư, ngươi cũng đã thấy rồi, hai con rồng ngoài kia đánh ta, chúng mạnh hơn ngươi nhiều, đúng không. Cho nên ta là sư phụ của ngươi cũng nên đọc sách này trước rồi chỉ lại cho ngươi, phải không?” Trên mặt lão ma pháp sư xuất hiện một nét cười xảo trá như nụ cười của con sói trong lốt bà ngoại.
“Cái nhẫn này, ngươi nhìn vào dấu hiệu thiểm điện thuẫn này.” Lão ma pháp sư cầm nhẫn xẹt qua xẹt lại trước mắt Lục Nhi.” Nó có thể chống lại thiểm điện, ta để Đại Thanh Sơn dùng, ngươi không có ý kiến chứ?”
“Này nha, nhẫn này trên mặt có dấu hiệu thuẫn màu xanh, nó có thể chống lại thủy hệ công kích, Đại Thanh Sơn dùng nó, ngươi cũng không có ý kiến gì chứ? Ồ, Đại Thanh Sơn có một cái rồi, cái này ta đưa cho Ngả Mễ, ngươi không phản đối chứ? Tốt, không phản đối thì tốt...”
………….
Sau khi mặc cả tới lui, đoàn người rời hang rồng với thu hoạch vượt xa dự định lúc đầu, đêm đó, Trì Hàn Phong ôm túi tiền nằm ngủ khò khò; Lôi Cát không ngừng vuốt ve cuốn sách ma pháp, cẩn thận nhìn đi nhìn lại rồi ngủ lúc nào không biết; Lục Nhi vò vò đầu, nghĩ ngợi ngày hôm nay quá nhiều chuyện đã xảy ra với nó, tuy rằng không có mất ngủ nhưng mà lại là một đêm gặp nhiều ác mộng nhất


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận