Lịch sử sang trang Hồng Nguyệt lịch năm 199.
Đây là một năm, không thể nghi ngờ gì nữa, có ý nghĩa rất lớn:
1/ Gần trăm năm trở lại đây, Băng hệ Ma đạo sư đệ nhất nhân Lôi Cát đi ra khỏi Băng chi Khất Nguyện tháp, kể từ ngày đó, các ma lực tinh linh trên đại lục đột nhiên bắt đầu hoạt động;
2/ Dong Binh Vương lúc còn niên thiếu gặp bằng hữu sinh tử Đại Thanh Sơn.
3/ Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, thượng cổ Thần thánh cự long cũng là băng chi cự long kể từ ngày xuất đạo cho tới bây giờ, bắt đầu tại trước mặt thế nhân, triển lộ lực lượng đáng sợ của chúng.
Đại lục sử học gia, cháu 12 đời của Ngả Mễ - Ni Nhĩ Cáp Bá thủ bút
Hồng Nguyệt lịch năm 199, giữa mùa hạ, nhà Cáp Bá tại Hải Khắc thôn vốn đã yên lặng rất lâu đột nhiên bắt đầu náo nhiệt, Ngả Mễ xuất ngoại hai tháng cùng với Trì thúc thúc của hắn đã trở lại, hơn nữa đồng thời đi tới Hải Khắc thôn còn có hai người và một động vật rất kỳ quái.
Đi ở phía trước chính là một lão ma pháp sư, lam sắc ma pháp trường bào mới tinh, trên ngực lộ ra một dấu hiệu cấp bậc ma pháp sư, ma pháp bào tung bay hiển hiện ma lực cường đại; ma pháp thủ trượng thon dài, tại khúc bị cong có khảm một khối ma pháp thủy tinh to màu xanh biếc, trong khi ma pháp trượng di động, bên trong thủy tinh nhộn nhạo sóng gợn màu xanh biếc, hiển nhiên thủy tinh có phong ấn ma pháp cường đại; Mũ ma pháp chóp ới tinh, trên đỉnh mũ cũng khảm một khối ma pháp thủy tinh nhỏ, là một bạch nhũ thủy tinh phi thường hiếm thấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, có thể nói đây là một chiếc mũ ma pháp có lực phòng hộ cường đại.
Nếu xã hội bây giờ cũng lưu hành thứ vật phẩm thượng hạng này để tiêu thụ trong nước hoặc xuất khẩu, không thể nghi ngờ gì, đây chính là ma pháp vật phẩm cực kỳ hiếm thấy, ở trên đó đều có khắc dòng chữ: Made In Lục Long Đài.
Đằng sau lão ma pháp sư đi tới một đứa nhỏ cao lớn, Ngả Mễ đi bên cạnh so với hắn còn thua nửa cái đầu, một thân bì trang màu đen, có thể là do tương đối nóng quá, ngoại y đã phanh cả ra, lộ ra bên ngoài bờ ngực rắn chắc đầy mồ hôi. Phía sau lưng hắn đeo một thanh cương nỗ, trong tay cầm một cây trường thương dành cho kỵ sĩ, mũi thương nhọn hoắt giơ lên, đầu mũi thương thương có đính một khối thịt cá to.
Phía dưới mũi thương, có một động vật như con chó nhỏ, nhưng là một con chó nhỏ to lớn, cổ ngẳng lên, mắt cũng không chớp nhìn thịt cá, đi vài bước thì nhảy dựng lên, giống như muốn chộp lấy khối thịt cá. Kỵ sĩ thương dài đến 6 thước, mặc dù nó liều mạng nhảy lên, sau lưng có một thứ giống như cái cánh vẫy vẫy trợ lực, nhưng đúng là đớp không được.
"Một, hai; nhảy! Một, hai; cố lên! Lục Nhi nhảy giỏi ghê, nhảy lại cao quá một thước, không hai thước, à, hình như gần ba thước là có thể đớp được thịt cá rồi đó." Ngày nóng, ruồi bu đầy, một “con ruồi” ngồi trên lưng Tiểu Bạch kêu ông ổng, Tiểu Bạch trong mắt nhỏ ra một dòng nước mắt, không biết có phải là nhớ tới năm đó chính mình cũng từng gặp loại tao ngộ bi thảm này hay không.
Như vậy… Lục Nhi bị ngược đãi không phải bổn ý của Trì Hàn Phong - mặc dù chủ ý này là từ hắn ra.
Lục Nhi sau khi được phóng thích phong ấn ,vừa mới đi ra ngoài Lục Long đài đã gây họa không ngừng, thấy được thỏ con, nhảy nhảy nhót nhót đuổi theo, đột nhiên nó nóng nảy há miệng "Phụt", một ngọn lửa long tức dài phun ra, chẳng những đốt con thỏ thành tro tàn mà còn thiêu đốt cả một vạt núi rừng, cuối cùng mọi người chẳng đặng đừng đành đi cứu hỏa.
Đi ở đại lục công lộ, nó thường trợn mắt lè lưỡi tò mò nhìn quần áo của mọi người, hù dọa làm cho ngựa, chó của người đi đường tè cả ra quần, hơn nữa thường thường không ngừng tự mình lâu lâu cao hứng phun ra lửa hoặc là băng long tức;
Gặp món ngon lập tức đi lên thưởng thức, tại một tạp hóa điếm ven đại lục công lộ, lập tức diễn ra một vở kịch: "Ác long huyết tẩy quầy tạp hóa" thật là nhiệt náo. Thấy trên quầy có thằn lằn nướng thật ngon, nó lập tức nhảy bổ lên đưa miệng đớp ngay, ông chủ tạp hóa điếm thấy nó không có trả tiền, liền muốn đoạt lại miếng thịt trong miệng nó – Nhìn đó, lấy thức ăn từ miệng rồng mà được sao? Cũng may lúc ấy thứ nó phun ra không phải ngọn lửa mà là băng lưu, ông chủ tạp hóa điếm nửa người dưới đều bị đống trụ. Lôi Cát liền giải đông cho ông chủ, cẩn thận thay hắn kiểm tra xét một chút, sau đó hỏi hắn đã có con hay chưa, sau khi tìm được câu trả lời, Lôi Cát nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Ai dà……" Vỗ vỗ vai hắn rồi sau đó rất nhanh biến mất tiêu.
Nghe nói nửa năm về sau, vợ của ông chủ tạp hóa điếm li hôn hắn……
Lôi Cát, Trì Hàn Phong thật sự không thể chịu được loại cuộc sống khổ cực như vậy, bắt đầu sử dụng các loại thủ đoạn. Lôi Cát đầu tiên là cho Lục Nhi một chút phong ấn ma pháp, bày ra một ma pháp trận hấp thu ma pháp lực, có thể hấp thu lực ma pháp của mọi người thi xuất pháp thuật. Loại ma pháp như vậy đối với đại ma pháp sư bình thường sử dụng, nếu không có mục sư giải trừ, bình thường có thể duy trì 3 giờ, nhưng mà ở chỗ này, Lục Nhi sung mãn hiện ra ưu thế của Long gia tộc - chống cự các loại ma pháp, chỉ khoảng hơn nửa giờ, phong ma lực lượng liền biến mất tiêu. Kiên trì già nửa ngày, Lôi Cát thật sự không còn ma pháp lực để phong ấn, quyết định buông tha, kiếm chỗ nghĩ cao chiêu khác đối phó Lục Nhi.
Trì Hàn Phong mua một cái rọ mõm, thử mang cho Lục Nhi – không há mồm ra thì làm sao phun ra ngọn lửa chứ? Hắn không hề nghĩ đến long tức vốn là kĩ năng trời sanh, mặc dù không há được miệng, từ mũi phun ra ngọn lửa cũng được, cuối cùng làm cho rọ mõm dung hóa thành trạng thái nguyên thủy - sắt vụn.
Trì Hàn Phong không hổ là đầu óc ma quỷ, tổng kết kinh nghiệm quý giá mà chính mình nhiều năm qua hành hạ người khác, rốt cục nghĩ ra một biện pháp hay như vậy - Mỗi ngày không để cho Lục Nhi ăn no, sau đó……
Đại Thanh Sơn mặc dù rất yêu thương, nhưng mà ngẫm lại mấy ngày nay Lục Nhi làm ọi người khổ sở, hắn cũng không có có biện pháp gì.
Cứ như vậy, Lục Nhi vẫn ngẩng đầu dữ tợn từ Long Nha sơn đi tới Hải Khắc thôn - Nghe nói, sau này mỗi lần tại Long Thần đại hội, các con rồng cùng hệ với nó đều rất kỳ quái, vì cái gì Lục Nhi tại trước mặt Long Thần Phái Lạc Đặc cũng không thèm cúi đầu, bệnh căn đúng là sau này mới phát ra.
Gia tăng thêm hai người cùng một rồng, nguyên lai tiểu mộc ốc thì không đủ, sau đó vung tiền mua thêm một gian tiểu mộc ốc, Trì Hàn Phong tiên sinh tự nhiên cùng Lục Nhi nói chuyện tâm sự, cuối cùng Lục Nhi ở tại đây phát sinh chi phí ngoài kế hoạch, lập tức lập ra hợp đồng án bằng dấu tay – Vay thêm 2 vốc kim tệ (Rồng vẫn còn trong thời kỳ lạc hậu, tính toán kim tệ vẫn dùng "Vốc" làm đơn vị.)
Ngả Mễ đã từ Trì Hàn Phong xuất sư, cho nên tại khoảng thời gian này chủ yếu là cùng Lôi Cát học tập ma pháp; Mà Đại Thanh Sơn lại tiếp nhận trong tay Ngả Mễ nhiệm vụ quang vinh sỉ nhục - chạy bộ trong rừng rậm.
Thấy cảnh thảm thương như thế, không đành lòng, Lôi Cát rốt cục giải thích vì sao Ngả Mễ lại có được thân thủ nhanh nhẹn, cho dù lòng dạ cứng ngắc, gặp hoàn cảnh như vậy, Đại Thanh Sơn vốn yên lặng thở dài cũng yên lặng nói một câu não nuột: "Người như vậy thật là đáng thương à."
Vì để cho đồ đệ "âu yếm" của mình sớm đến ngày cưỡi trên tọa kỵ, trong lúc hành hạ Đại Thanh Sơn (Ồ, nên gọi là rèn luyện) đồng thời, Trì Hàn Phong lại giương tuệ nhãn nhìn tới Lục Nhi.
"Tới đây, Lục Nhi, ngoan, để ta ôm một cái." Con sói trong lốt bà ngoại lộ ra nụ cười siểm mị: "Để ta đưa ngươi lên cao, ài, đưa ngươi lên cao."
"Chát, hic hic." Từ tay phải chuyển thành chưởng đao, tiểu Lục Nhi đang kiêu hãnh ngó nghiêng bốn phía đột nhiên phát hiện hai cánh tay ôm lấy mình bỗng biến mất, từ trên cao rớt xuống miệng đầy bùn. "Ô…… ô……" Lục Nhi sợ hãi, trong ánh mắt tất cả đều là nước mắt.
"Ô…… ô…… oa…… oa." Tiếng khóc càng lúc thêm thương tâm, làm cho không có ai mà không xiêu lòng, thế nhưng đế quốc quý tộc tiên sinh, mũi sụt sịt một hơi, quý tộc tiên sinh thống khổ bày tỏ nỗi niềm: "Lục Nhi, ngươi có biết không? Rồng thật vĩ đại, hơn nữa ngươi là thiên phú thần long như vậy, nhưng mặc dù tiền đồ rất quang minh, song đường đi cũng rất là khúc chiết đó. Nếu ngươi muốn học bay, phải thông qua lịch trình gian khổ. Ăn uống chịu đựng khổ sở mới là rồng trong loài rồng. Ngươi xem ta là nhấc ngươi lên cao, kỳ thật ngươi không phải chỉ đứng cao như thế này, ngươi sẽ ở tại đây trong quá trình ngắn không ngừng tập vỗ cánh, tại đây sau đó học cách phi hành, ta thật sự rất yêu thương ngươi, ngươi có biết ta vốn không muốn cho ngươi chịu cực không? Nhưng mà, vì để cho ngươi sớm ngày trở thành tọa kỵ, à, không, để cho ngươi sớm ngày long đằng cửu thiên, ta phải trợ giúp ngươi…… Tới đây, ta ôm ngươi một cái."
Một tháng sau.
"Tới đây, để ta ôm ngươi một cái, oái…… Ngươi buông tay ra, ngươi mau buông tay ra coi." Trì Hàn Phong không ngừng vặn vẹo cổ: "Này, không ấy đâu, ta vừa mới đứng ở trên nóc phòng, nhiều nhất chỉ có 4 thước à. Ngươi…… nhảy xuống coi."
Hai tháng sau.
"Tới đây, để ta ôm ngươi một cái, oái…… Ngươi buông tay ra mau, không cần trừng mắt, ta đã nhờ Lôi Cát cho ngươi một ma pháp che mắt, không có tác dụng đâu, ngươi tốt nhất chấp nhận số phận đi, ở đây căn bản không cao lắm, chúng ta chỉ đứng ở độ cao có 10 thước mà thôi……"
Nửa năm sau.
"Ngươi có biết ta muốn nói gì không hả, ngươi cũng biết ta sẽ làm cái gì rồi đó, ngươi còn không tự giác nhảy xuống ư? Không cao lắm đâu, chúng ta chỉ đứng ở trên một vách núi đen thôi mà? Ồ, ta xem nhiều nhất cũng chỉ có…… Rầm." Trì Hàn Phong vừa dậm dậm giày vừa nói: "Lớn như vậy rồi còn không tự giác, chỉ có 200 thước à thôi. Còn chờ ta đạp ngươi xuống hay sao, thiệt là có bệnh mà."
Huấn luyện khắc khổ quả thật có thể tìm được thù lao phi phàm - Một năm sau, Trì Hàn Phong rốt cục phi thường kiêu ngạo tuyên bố Lục Nhi đã biết bay.
Hắn kiêu ngạo mang theo Lôi Cát, Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn đi tới ngọn núi cao nhất phụ cận Hải Khắc thôn, sau đó ra lệnh cho Lục Nhi bay, Lục Nhi thật sự bất đắc dĩ, mắt đầy nhiệt lệ nhất nhất cùng mọi người chào lời chào lâm chung tử biệt, sau đó hai tay buông thõng xoay người 720 độ, sau đó xoay người tiếp 180 độ từ trên huyền nhai nhảy xuống, cuối cùng lại may mắn không có bị ngã chết.
Nghe nói, sau đó hai vạn năm, phàm là tiểu long thuộc dòng lục long mà không chịu nghe lời, chỉ cần đại long nói một tiếng: "Trì Hàn Phong đến đây," tất cả tiểu long đều sợ hãi vâng lời răm rắp