Cuộc đời của một con rồng sẽ có 5 loại trạng thái: Rồng vừa mới sinh ra, là ấu long còn nhỏ, ấu long chỉ cao khoảng 1 thước, thích sôi nổi, có thể vô ý thi triển long tức cơ bản nhất của Long tộc.
Sau đó chính là rồng giai đoạn 2, tốc độ hành động vô cùng nhanh, nhưng cũng chưa biết bay, có thể tùy ý thi triển các loại ma pháp sơ cấp.
Rồng cấp 3 có thể bay lên chín tầng trời, có thể phóng ra các loại trung cấp ma pháp, thời kỳ này cự long đã có lực tàn phá rất lớn, thường thường rồng ở các nơi làm loạn cơ bản đều ở trong thời kỳ này, bởi vì chúng thực sự chẳng có việc gì, hơn nữa lại có tính hiếu động trời sinh.
Sau đó, là rồng cấp 4, rồng cấp 4 có uy lực cực kỳ cường đại, tùy ý sử dụng các loại ma pháp cao cấp, thời kỳ này rồng đều có sào huyệt riêng của mình, lúc này Thần thánh cự long đã có thể xưng là tuyệt đỉnh cơ trí.
Rồng cấp 5 là rồng ở giai đoạn cuối cùng, Thần thánh cự long tại giai đoạn này đã có thể biến hóa ra các loài khác, trong thời kỳ này cự long bình thường đều có năng lực có thể hủy diệt một thành thị.
Sơn hải kinh, Câu chuyện về loài rồng còn nhiều người chưa biết
Ác Ma Vương màu đỏ đen, hỏa nguyên màu đỏ đen, sắc khiển trách màu đỏ đen, cơ hồ màu đỏ đen đã trở thành chúa tể duy nhất trong huyệt động.
Giữa sân khấu tràn ngập màu đỏ đen soi rọi khắp nơi, ngẫu nhiên vẫn lộ ra quang mang màu vàng từ lân phiến của Long Thần.
“Ngâm Phong, ngươi còn có pháp thuật gì nữa không?” Thanh âm lạnh lùng xuyên thấu qua hết thảy sắc đỏ đen.
“Phù… Phù… Phù… Phù… Phù…” Ngâm Phong từng đợt từng đợt thở phì phò, cho dù Ngâm Phong có là cường giả, liên tục phóng ra 3 cái cấm chú cũng là đả kích rất lớn đối với thân thể, nó ngay cả nói cũng không thành hơi nữa.
Thiểm điện màu vàng chớp hiện ra, phảng phất như vô hạn kim sắc lưu tinh từ trên vòm trời xẹt qua.
Ngọn lửa màu đỏ đen đột nhiên tăng vọt, bắn ra 4 phía, tiếp theo, 2 Ác Ma Vương bị công kích, còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, một con Ác Ma đã bị nghiền nát, con Ác Ma còn lại đập đôi cánh lớn hy vọng có thể thoát khỏi hiện trường, song tia chớp màu vàng đã đuổi theo nó, từ trong tia chớp vươn ra một cái long trảo, nhẹ nhàng vỗ vào đầu Ác ma, Ác ma như bị sao băng giáng trúng, thân hình khổng lồ bị quẳng đi giữa không trung, đập vào đỉnh huyệt động, mưa máu màu đen từ trên trời đổ xuống.
Quang mang màu vàng biến mất, Long Thần huyền phù ở trước mặt Ngâm Phong.
“Ngươi còn gì để nói không?”
“Phái Lạc Đặc, ngươi…” Ngâm Phong thở hổn hển: “Sáng Thế Thần đã chết, vòng xoay vận mệnh lại lăn, cả ngươi lẫn ta đều không thể chống đỡ nổi loại biến hóa này. Chúng ta đều là ứng với kiếp mà sinh, ứng với kiếp mà chiến.”
“Hừm, ngươi thân là rồng bậc thấp, thân phạm tứ đại cấm luật của rồng: phản bội lời thề, gây thương tổn sinh mệnh, coi thường bề trên, tự cho mình là thần, giả truyền vận mệnh! Người đích thực ứng với kiếp mà sinh không phải là ngươi.” Thanh âm lạnh lùng của Long Thần lại vang lên.
“Nói bậy, 1000 năm trước, ta đã biết ta chính là Tân Long Thần ứng vận!” Cái đầu khổng lồ của Ngâm Phong rít gào, long trảo nhanh như chớp chộp tới Long Thần. Cái đầu màu đen lộ ra răng nanh to tướng, liều mạng muốn cắn rách da Long Thần.
Cánh Long Thần khẽ đập, vỗ lên đầu Ngâm Phong, tựa như với Ác Ma, “Ầm ――" Ngâm Phong trực tiếp ngã ra đất.
“Phù… Phù…” Ngâm Phong giẫy dụa ngóc lên.
“Thân là long tộc, ngươi là kẻ kế thừa huyết nhục của ta, ta thật sự không thể…” Trong thanh âm lạnh lùng của Long Thần bỗng lộ ra một tia cảm giác khác lạ: “Hồng Dạ.”
“Có.” Trong động huyệt đột nhiên lại hiện ra một con cự long màu đỏ.
Hồng Dạ? Hắn chính là Hồng Dạ trong truyền thuyết? Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Lục Nhi đều ngơ ngác nhìn long vật anh hùng mới hiện ra trước mắt, thủ hạ được Long Thần tín nhiệm nhất trong truyền thuyết, hắn vốn tên là Kha Thập Đa Di Á, ý nghĩa là anh hùng Long tộc, sau là bởi vì khi hắn vừa xuất hiện trước mắt thế nhân thì đã khiến cho bầu trời Trạm Lam biến thành đêm màu đỏ, bởi vậy sau này bất kể là Người, Rồng hay Thần đều gọi hắn là Hồng Dạ, cùng là Hỏa hệ Thần thánh long.
“Đợi ta cùng bọn họ nói chuyện một lát, sau đó ngươi hãy… Ta không muốn chứng kiến cảnh đó.”
“Thái Mục Cách Nhĩ Tái, ta luôn luôn được ta chú ý đến, ngươi là Thần thánh Long tộc đầu tiên cùng phổ thông nhân loại ký kết khế ước kể từ khi ta sáng tạo ra Long tộc… Có lẽ thật sự bánh xe vận mệnh đã an bài.” Lúc này giọng Long Thần đã không còn vẻ lạnh lùng nữa.
“Đại Thanh Sơn, ngươi phải đối xử tử tế với Thái Mục Cách Nhĩ Tái, ta… Ta không thể lo cho ngươi được, ngươi nói với gã nhân loại tên là Trì Hàn Phong đó hãy cẩn thận một chút, đừng để ta phải tìm hắn…” A? Nghe thấy lời uy hiếp từ miệng Long Thần, cằm Ngả Mễ gục xuống.
“Vâng vâng, Long Thần bệ hạ tôn kính.” Mặc dù thân bị thương nặng, mặc dù lần đầu tiên trông thấy Long Thần sánh ngang hàng với Sáng Thế Thần, cũng chẳng hề ảnh hưởng đến việc Ngả Mễ phát huy: “Người xem, chúng ta đều đã bị thương, người đi rồi, chúng ta cùng Lục Nhi chắc chỉ còn nước phơi thây nơi dã ngoại.”
Sau khi quang mang màu vàng thoáng hiện, Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn cũng cảm thấy vết thương trên người mình đã khá hơn nhiều.
“Long Thần bệ hạ, bên kia còn có mấy bằng hữu của ta, xin hãy giúp chữa trị một chút.” Ngả Mễ chỉ A Phong cùng lão Lạc Khắc đã té xỉu.
“Bánh xe vận mệnh lại bắt đầu rồi, ngươi phải tự tay làm thôi…”
“Thái Mục Cách Nhĩ Tái, ngươi là ứng vận mà sinh, cấp cho ngươi năng lực cực kỳ cao a ――” Trên trời giáng xuống quang mang màu vàng, quang mang đột nhiên tăng vọt rồi bỗng lùi về, dưới sự hấp dẫn của ánh sáng vàng, trên người Lục Nhi phát ra lục sắc quang mang, cùng quang mang màu vàng trên dưới hô ứng. Đột nhiên sau một tiếng vang thật lớn, Lục Nhi thân hình bỗng lớn lên, thân cao hơn 3 thước, da thịt vốn là màu xanh bỗng giãn nở ra, trên không trung, Lục Nhi khẽ vỗ cánh, bay vút lên trời.
Theo sau, từ trong tay Long Thần lại hiện ra quang mang màu vàng dữ dội, hào quang dần dần thu nhỏ lại biến hóa, cuối cùng hóa thanh một thanh kỵ sĩ thương thật dài: “Đại Thanh Sơn, long thương bình thường không thể phối hợp với Thần thánh cự long tấn mãnh, tặng cho ngươi một ngọn Long thương mà thiên thần đã từng sử dụng.”
Nói xong, Long Thần nhẹ nhàng vỗ cánh, bay về phía đỉnh huyệt động.
“Ấy, đợi đã.” Ngả Mễ vội vã gọi to: “Vất vả lắm mới gặp được một lần, người sao chẳng cho ta chút gì vậy?? Thật không công bằng, cho ta một con rồng cũng được mà, thậm chí là trứng rồng thôi cũng được.”
“Bất luận là kẻ nào cũng không thể thúc đẩy được bánh xe vận mệnh.” Long Thần biến mất ở trên huyệt động.
“Ngâm Phong, ngươi chi bằng hãy tự sát đi.” Không thể ngờ được Hồng Dạ trong truyền thuyết lại có thể hiền lành như thế.
“Hắc, sai lầm duy nhất của Phái Lạc Đặc là đã quá đề cao ngươi.” Ngâm Phong giãy dụa, ưu thế của phong hệ long lập tức hiển hiện ra, cánh khẽ đập, hắn đã phiêu phù trong không trung.
“Thật không?” Hộng Dạ há cái miệng rộng ra, hỏa diễm long tức màu đỏ như bài sơn đảo hải phun tới. Ngâm Phong ở trên không trung nhanh chóng tránh né, song phạm vi long tức cơ hồ trải rộng toàn bộ đỉnh huyệt động. Rốt cuộc đã có mấy cụm lửa bắn trúng Ngâm Phong, trong cơn thống khổ, Ngâm Phong lại rơi xuống.
“Thân là Long tộc cấp thấp, ngươi cái đồ ngu xuẩn này khi nào thì mới có thể chân chính lý giải được năng lực của Long tộc cấp cao, hắc, để kiếp sau thử xem đi.” Hồng Dạ đem toàn bộ thân hình khổng lồ dừng lại trước người Ngâm Phong, một chân dẫm lên cái đầu màu lam của nó.
“Muốn ta chết, ngươi cũng phải trả một cái giá đắt.” Ngâm Phong tính cách mạnh mẽ như liệt hỏa phát động công kích cuối cùng, cái đầu màu đen của nó kéo thân hình khổng lồ há mồm cắn vào cánh Hồng Dạ.
Hồng Dạ không kịp đề phòng, cánh bên phải cũng bị cắn trúng một cái thật mạnh.
Thân là long tộc cấp cao, thân là dũng sĩ ưu tú nhất của long tộc, còn chưa có bất luận kẻ nào có thể làm Hồng Dạ bị thương nặng, chẳng hề có đau đớn sau khi trúng thương, Hồng Dạ chẳng thèm nhìn tới vết thương của mình, liệt diễm màu đỏ từ trên người hắn phun ra.
Tựa như tia chớp, cái miệng lớn của nó cắn vào cổ cái đầu màu lam của Ngâm Phong, chi trước liều mạng xé rách.
"Răng rắc ―― Ngao ――" Sau một tiếng vang thật lớn, Ngâm Phong phát ra tiếng rống thảm thiết. Dưới công kích quá lớn, cái đầu màu lam đã bị Hồng Dạ cắt đứt.
Nhưng mà, trước mắt lại xảy ra biến hóa lớn. Trong khi Ngâm Phong thống khổ gào thét, sương mù màu đen dâng lên, từ từ bao phủ thân hình Ngâm Phong, sau khi lớp sương mù biến mất, Ngâm Phong cũng đã biến mất. Trong động vang lên thanh âm cuối cùng của Ngâm Phong: “Hồng Dạ, vô cùng cảm ơn ngươi đã thay ta cắt đứt cái đầu đã khiến ta phải thống khổ hơn 1000 năm. Nhớ lấy, lần sau ngươi sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa đâu. Ha ha, từ nay về sau Long Thần cũng không thể tìm được ta.”
????
Chẳng lẽ trong mấy trăm năm qua, Ngâm Phong vẫn lẩn trốn nguyên nhân là bởi vì cái đầu màu lam sẽ phát ra thứ gì đó khiến Long Thần cảm giác được? Như vậy, hiện tại cục diện này đã hoàn toàn bị phá hủy.
“Đồ nhát gan, đừng hòng chạy.” Hồng Dạ vỗ cánh, biến mất ở trên đỉnh huyệt động.
"Ôi da ――" Ngả Mễ miệng phát ra một tràng tạp âm sợ hãi: “Này, sao lại thế này?? Mới đó đã đi cả rồi sao? Long Thần đúng là quỷ hẹp hòi, nhưng mà đi thì đi, ha ha, nơi này sao lại nhiều bảo bối như vậy nhỉ??” Ngả Mễ cười điên dại hướng về phía đống châu báu như một ngọn núi nhỏ mà Ngâm Phong bỏ lại.
"Ngả Mễ ―― Mau đi cứu người." Đại Thanh Sơn tiện tay nhặt lên một món đồ vật ném về phía Ngả Mễ đang tiến về chỗ núi vàng.
“Ừ, được, được, ngươi nói rất đúng, cứu người vẫn là quan trọng hơn, dù sao thì châu báu cũng không chạy được.” Ngả Mễ lưu luyến nhìn đống châu báu.
Sau khi khẩn cấp cứu giúp, A Phong và lão Lạc Khắc đều tỉnh dậy.
“Ngả Mễ, những người khác đâu? Ngâm Phong đâu?” A Phong nhìn rõ người trước mặt, lập tức sốt ruột hỏi.
“À… Bọn họ đều chết cả rồi.” Ngả Mễ cúi đầu.
“Tuyết…” A Phong rơi lệ.
“Song đầu long Ngâm Phong cũng đã chết rồi.” Ngả Mễ tiếp tục nói.
“Hả?” Ba người tại hiện trường đều giật mình nhìn Ngả Mễ.
Không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của Đại Thanh Sơn, Ngả Mễ tiếp tục nói: “Bên kia là cái đầu rồng của nó. Thân thể nó toàn bộ đã bị nát. Về phần nó chết như thế nào, vô cùng có lỗi, chúng ta cũng không được chứng kiến, tựa hồ là Đại Thanh Sơn triệu hồi ra tọa kỵ long Lục Nhi của hắn, khi chúng ta tỉnh lại thì đã thấy tràng diện này rồi.” Mặc dù là nói dối, nhưng danh sư xuất cao đồ, Ngả Mễ trên mặt tràn ngập màu sắc mê mang, căn bản nhìn không ra bất kỳ một phản ứng nào khác, mà những vệt máu trên đất tựa hồ cũng làm chứng cho Ngả Mễ.
“Ài, thật khổ quá.” Lão Lạc Khắc cố nhấc mình dậy: “Hơn 20 người, cuối cùng chỉ còn lại 4 chúng ta. Bất quá có rất nhiều hậu sự cần phải xử lý. A Phong, ngươi xem làm thế này bây giờ?”
“Đúng rồi, A Phong, Ngâm Phong lưu lại rất nhiều châu báu, có nên chia cho đám huynh đệ đã chết hay không?” Ngả Mễ tỏ vẻ hào phóng.
“Ừ, cứ thế đi, ta cùng với lão Lạc Khắc ở lại chỗ này xử lý hậu sự, hai người các ngươi đi giao nhiệm vụ đi, trừ 2 đội ngũ toàn quân đã bị diệt ra, tính ra chúng ta 3 đội ngũ hoàn thành. Tiền còn lại ở đây, ta trước tiên sẽ cấp cho các huynh đệ đã hy sinh, ngoài ra sẽ chia làm 5 phần, các ngươi sau này hãy tìm lão Lạc Khắc mà lĩnh a. Hắn là dong binh đoàn của đại lục này.” A Phong chậm rãi nói.
“Được, hắc hắc, thật sự là tiếc khi phải rời khỏi một đống tiền như vậy, nhưng mà ta lại thực sự nghĩ không ra có nhiều tiền như vậy thì phải làm gì cho tốt, càng không biết đem số tiền này đi đâu để bảo hiểm.” Ngả Mễ có chút tiếc nuối tự khiển trách mình.
Thi triển một cái phiêu phù ma pháp, cái đầu rồng khổng lồ trôi nổi giữa không trung, Ngả Mễ gọi Lục Nhi bay qua ôm cái đầu rồng khổng lồ rời khỏi huyệt động.
Đại Thanh Sơn đem một số dược phẩm cuối cùng trên người mình để lại hết cho A Phong, rồi cũng lưu luyến cáo biệt.
“Nhớ kỹ khi nào tới quốc đô thì đến tìm ta.” Lão Lạc Khắc quay sang Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn hô một tiếng.
“Được.”