Dong Binh Thiên Hạ


Trong con mắt hậu nhân thì trong cuộc đời của mình Dong binh vương Ngả Mễ đã gặp rất nhiều cơ duyên tốt nên mới có được thành quả như vậy. Trong số các câu nói còn truyền lại đến ngày nay, Dong binh Vương Ngả Mễ thường nhắc lại nhiều lần 1 câu nói mặc dù hầu như không ai nhớ đến nó: "Muốn thu về một trăm, trước đó phải bỏ ra một ngàn". Đồng thời rất ít người biết được khi còn trẻ ông rất thống hận câu nói này.
Nhi Nhĩ Cáp Bá, Đại lục sử gia, cháu 12 đời của Ngả Mễ thủ bút
"Con trai, dậy đi nào." Âm thanh vang lên trong phòng vài lần.
"Thúc thúc cho cháu ngủ thêm một chút đi, một chút thôi, cháu buồn ngủ lắm." Đứa bé 8 tuổi Ngả Mễ khổ não cầu khẩn.
"Á... Lạnh chết mất..." Âm thanh thê lương vang lên giữa đêm tối.
Các hộ xung quanh gia đình nhà Cáp Bá đã quen với "âm thanh báo thức" buổi sáng này.
Ngả Mễ nhanh chóng nhảy ra khỏi cái giường đầy tuyết. Trì Hàn Phong, tác giả của đống tuyết đó đặt chiếc thùng gỗ xuống đất thảnh nhiên nói: "Muốn thu về một trăm, trước đó phải bỏ ra một ngàn. Ta sẽ huấn luyện con thành chiến sĩ mạnh hơn cả phụ thân của con."

Phương Đông vừa hé sáng thì có 2 bóng người một lớn một bé rời khỏi Hải Khắc thôn, chạy dọc theo bờ Noãn Thuỷ hà hướng về Tuyết Nguyệt hồ.
Trì Hàn Phong, ai lần đầu tiên gặp hắn đều nhận ra đây chắc chắn là một quí tộc. Tại Ngả Mễ đế quốc, thế gia quí tộc có một đặc điểm chung là khí chất ưu nhã, lịch sự. Ấn tượng đầu tiên mà Trì Hàn Phong tạo ra với người đối diện chính là như vậy, nhưng ai quen biết hắn lâu dài sẽ phát hiện một tính cách khác: tinh quái, thích trêu đùa người khác. Kể từ khi đến Hải Khắc thôn, trong vòng 2 tháng những ai quen biết Trì Hàn Phong đều bị hắn hí lộng. Nhưng không vì vậy mà mọi người nghi ngờ thân phận mà hắn nói... một quân nhân, bất quá danh hiệu quí tộc chỉ thuộc hàng thấp nhất: quí tộc kị sĩ, tước hàm không có khả năng tập ấm chứ đừng nói đến được phong đất phong hầu.
Trong thời gian này, Ngả Mễ là người chịu nhiều đau khổ nhất.
Vị thúc thúc kì quặc này rất thích gọi Ngả Mễ là "con trai", và kể từ ngày đầu tiên vị thúc thúc này tới đây thì Ngả Mễ không còn cơ hội ngủ nướng nữa, ngay cả cơ hội tự do hoạt động cũng không còn. Hắn chưa bao giờ đánh hay mắng Ngả Mễ, nhưng các "biện pháp khác" so với đánh mắng còn đáng sợ hơn rất nhiều, như đống tuyết trên giường sáng nay là một ví dụ.
Lai Khắc Cáp Bá trong Khất Nguyện tháp nếu biết con mình được gửi cho người như thế này không biết sẽ nghĩ gì.
Lão Cáp Bá lúc đầu cũng không quen cách chàng trai trẻ đối đãi với cháu mình, cũng như không quen cách hắn gọi Ngả Mễ là "con trai". Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, ông cũng chấp nhận hắn trở thành thành viên gia đình. Điều khiến ông lão thay đổi suy nghĩ là do những việc Trì Hàn Phong làm khi Ngả Mễ đã ngủ... như việc đắp chăn cho Ngả Mễ, chuẩn bị bài về văn hoá cho ngày hôm sau hay từ sớm tinh mơ đã dậy dọn sạch tuyết.
Lịch học của Ngả Mễ như sau:
- Thể năng huấn luyện: từ lúc trời chưa sáng dậy chạy bộ từ bờ Noãn Thuỷ hà tới Tuyết Nguyệt hồ, độ dài quãng đường khoảng 20 dặm. Mặc dù nước sông khá ấm nhưng hai bên bờ tuyết phủ khắp nơi, vì để di chuyển thuận tiện nên Trì Hàn Phong yêu cầu Ngả Mễ chỉ mặc ngoài một chiếc áo mỏng.

- Ý chí huấn luyện: khi đến Tuyết Nguyệt hồ, cởi áo ra xuống hồ bơi. Tuyết Nguyệt hồ tuy có một chữ Tuyết trong tên nhưng từ lòng đất dưới dáy hồ phun lên luồng nước cực kì nóng. Mặc dầu là chỉ bơi gần bờ chứ không phải ở trung tâm đáy hồ, nước ở đấy cũng đủ nóng để luộc chín trứng tuyết kê.
Đang giữa băng tuyết bị buộc phải nhảy vào trong hồ nước nóng chính là bài tập rèn luyện ý chí con người.
Sự thật thì Tuyết Nguyệt hồ cũng như những suối nước nóng có khả năng hồi phục thể lực và chữa thương rất tốt, bất kể trước đó khổ cực như thế nào, Tuyết Nguyệt hồ đều có khả năng hồi phục trạng thái tốt nhất cho Ngả Mễ.
Sau một giờ tiến hành huấn luyện ý chí tại Tuyết Nguyệt hồ, Ngả Mễ quay lại bài tập huấn luyện thể lực... chạy dọc theo Noãn Thuỷ hà quay về Hải Khắc thôn. Tuy nhiên bài tập thể năng này chỉ duy trì được một năm sau đó bị "huỷ bỏ".
Trong một lần do quá mệt nên Ngả Mễ ngủ quên khi đang bơi tại Tuyết Nguyệt hồ, cũng may là nước chứa rất nhiều khoáng chất nên dù không cần bơi cũng không chìm. Nước hồ lại theo Noãn Thuỷ hà xuôi ra biển băng ngang qua Hải Khắc thôn. Phát hiện ra điều bí mật này, Ngả Mễ đã lợi dụng cơ hội để ngủ thêm 2 giờ.
Chỉ có điều một lần do ngủ quá hăng say nên bị cuốn trôi ra biển, Trì Hàn Phong sau khi về thôn chờ nửa tiếng nhưng không thấy Ngả Mễ quay về liền mượn thuyền đi tìm, kết quả tìm thấy Ngả Mễ đang ngủ ngon lành cách xa bờ 5 dặm.
Sau khi trở về thôn, bài tập tiếp theo là huấn luyện kĩ thuật chiến đấu, thực chất là đi chẻ củi. Chẻ củi với kĩ thuật chiến đấu có gì liên quan? Nghĩ hàng trăm lần vẫn không hiểu, Ngả Mễ đành hỏi Trì thúc thúc của nó.

Câu trả lời trước sau vẫn như một, không tìm ra gì mới: "À…" Trì Hàn Phong vuốt mũi nói: "Thực chất ta cũng không biết, những bài tập kia quả thật do ta thiết kế, riêng bài tập này là do phụ thân của cháu nói với ta".
Dường như là theo ý muốn có sẵn của Lai Khắc Cáp Bá, Ngả Mễ theo lệnh Trì Hàn PHong đến các gia đình trong thôn ngỏ ý muốn chẻ củi dùm họ. Tất cả thôn làng đều thốt lên: "Biểu hiện quả nhiên không hổ là con cháu nhà Cáp Bá". Mỗi khi chiều xuống, cư dân Hải Khắc thôn dùng xe tuyết mang củi kiếm được từ rừng về chất trong sân nhà Ngả Mễ.
Bất cứ ai đã từng làm qua việc này đều biết một điều, đó là khi chẻ củi thì rìu là quan trọng nhất, thanh củi càng to đầu rìu càng lớn. Ngoài ra còn có cấu tạo của cán rìu và lưỡi rìu, cán rìu càng rộng càng tốt, lưỡi rìu không cần quá sắc bén, chỉ cần liền mạch với chuôi là đủ. Điều này chỉ thể hiện rõ sau khi đã bổ xuống, dùng kết cấu hình chữ V của lưỡi rìu tách thanh củi ra nhiều mảnh.
Mặc dù bài tập này của Ngả Mễ là do Trì Hàn Phong kiểm tra nhưng xem biểu hiện thì vị quí tộc của Ngả Mễ đế quốc không biết một tí gì về chẻ củi. Cho dù đem cho hắn loại rìu to lớn nhất là song thủ phủ e là cũng không chẻ được thanh củi, có khi còn bổ hụt.
Cũng may là còn lão Cáp Bá hiểu được ý muốn của con trai mình, dạy cho cháu trai cách sử dụng lực tay, lực eo như thế nào, hai chân phải ra sao mới phát huy hết sức lực, cách xem thớ gỗ để chẻ dễ dàng, xử lý như thế nào khi gặp nhánh hay cục lồi...
Lắng nghe lão Cáp Bá giảng những điều mới lạ này không phải chỉ có Ngả Mễ mà còn cả Trì Hàn Phong.
Trì Hàn Phong tự nói với bản thân: “A, thì ra đạo lý là như vậy, hoá ra đó là cách mà cậu ta ngay lần đầu đã dễ dàng chấn văng cây thương của mình, hơn nữa đứng trên tuyết còn giúp cậu ta giảm được lực xung kích của mình.”
Kể từ hôm đó trong sân nhà lão Cáp Bá có 2 bóng người một lớn một nhỏ chẻ củi. Khi bắt đầu, tốc độ của Ngả Mễ cực kì chậm do không đủ khí lực và chưa nắm vững kĩ xảo dùng rìu, đã nhìn kĩ thớ gỗ nhưng khi bổ rìu xuống không biết đã đi đâu. Nếu không phải có Trì thúc thúc phụ giúp thì e là nhiều gia đình trong Hải Khắc thôn phải tham gia "mùa hội ăn thức ăn lạnh".
Trong một năm thực hành bài tập này, nửa năm đầu Ngả Mễ dùng loại rìu to nhất, nửa năm sau mới đổi sang lại trung bình nhưng thanh củi lại to hơn.

Sau bữa tối, dù cả ngày mệt mỏi nhưng Ngả Mễ vẫn chưa được ngủ, dưới ánh đèn dầu Trì Hàn Phong bắt đầu dạy cho Ngả Mễ tri thức. Trong con mắt của Ngả Mễ, đây là phương diện mà Trì thúc thúc của nó giỏi nhất, nguyên xuất thân Đế quốc quí tộc, dù vị trí cao hay thấp đều có năng lực diễn giải lịch sử của Đế quốc. Tương tự như vậy, từng làm biên phòng đế quốc đại đội trưởng nên Trì Hàn Phong đối với những lý giải về hợp đồng tác chiến giữa các binh chủng vượt xa so với dân Hải Khắc thôn. Do đó vào buổi tối, cứ cách một ngày thì học một buổi binh pháp, buổi còn lại thì học tập lịch sử của Đế quốc.
Sau khi khiến Ngả Mễ có hứng thú với học tập tri thức, Trì Hàn Phong nhân lúc rảnh rỗi còn kể thêm về phong thổ nhân tình khắp Đế quốc cũng như các câu chuyện lưu truyền về dong binh trong dân chúng.
Trông Ngả Mễ lắng nghe đến ngây người, Trì Hàn Phong cảm thấy hiếu kì liền hỏi nó vì sao quan tâm đến dong binh như vậy?
Ngả Mễ không giấu diếm kể.... Nguyên nhân là do Dong binh được giết Tuyết lang.
Nghe đến đây Trì Hàn Phong suýt chút nữa đã té xuống đất, không thể tưởng tượng được con trai của Đế quốc bộ binh đại đội trưởng, học trò của Đế quốc kị binh đại đội trưởng lại mong muốn trở thành một dong binh.
Bất kể là quân nhân Đế quốc hay là quân nhân Cáp Mễ vương quốc đều không thể tuỳ tiện giết Tuyết lang cũng như quân nhân Cáp Mễ quốc không thể tuỳ tiện giết chiến mã của Đế quốc.
Mặc dù khuyên can nhiều lần, nhưng khi nghe Trì Hàn Phong xác nhận quân nhân Đế quốc không thể tuỳ tiện giết Tuyết lang thì Ngả Mễ kiên quyết không thay đổi chủ ý.... Không gian trở nên im lặng.
Hai ngày sau, Trì Hàn Phong cuối cùng cũng nghĩ thông: Dong binh cũng được, có thể đi khắp nơi, chỉ cần mạnh mẽ, nói không chừng có thể đến Khất Nguyện tháp xem qua một lần. Còn về thu nhập, cùng một cấp nhưng thu nhập của dong binh hơn xa quân nhân, đương nhiên mức độ nguy hiểm cũng cao hơn.
Tạo lập ý chí lâu dài, kiên định không thay đổi... Từ điểm này có thể thấy Ngả Mễ từ nhỏ đã có phẩm chất hơn người!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận