Ôn Thành Uy nhìn thấy thế càng bực bội đến phát điên, nắm lấy tay Khúc Yên kéo cô ngược lại về phía mình.
Trái lại Thẩm Tây Thừa cũng không buông, lạnh nhạt nhìn Ôn Thành Uy.
Còn ông thì lại tức đến đỏ mắt căm phẫn nhìn anh.
Khúc Yên bị đẩy vào chính giữa trong cuộc giằng co của hai người đàn ông.
Thế nào vẫn là cô khó xử nhất.
Khúc Yên bất lực vùng tay ra khỏi hai người đàn ông.
Cô đi đến sau lưng Ôn Thành Uy cúi gằm mặt.
Khúc Yên, em qua lại.
Con dám qua?!
Bạc Kiêu ngồi đối diện thì lại trơ mắt ngồi nhìn, anh ta là người đứng ngoài.
Dù nói thế nào cũng chỉ có thể cho là lời khuyên, nhìn Khúc Yên sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên thế mà hai người đàn ông này vẫn còn đấu đá nhau.
Không khí vừa nặng nề lại vừa tạo một áp lực vô hình trên vai cô.
Bạc Kiêu nói nhỏ với Arja:Khúc Yên dính với Lão Thẩm đúng là mệnh khổ, cậu ấy từ nhỏ đã có tính muốn kiểm soát mới thứ trong tay ngay từ khi học Trung cấp, này là chỉ sợ con bé chịu khổ thôi.
Con bé học giỏi, tính cách lại vui vẻ hay cười, thật sự sẽ khiến cuộc sống Lão Thẩm có niềm vui hơn.
Arja lúc đầu đã phát hiện ánh mắt của Thẩm Tây Thừa nhìn Khúc Yên có chút kì lạ, nhưng mà kì lạ cái gì thì không thể nói ra được.
Tuy cô ấy chỉ mới gặp anh cách đây có vài tiếng nhưng loại đàn ông như anh luôn có một sức hút gì đó không thể cưỡng lại được, nhìn thì rất đàng hoàng, cương trực nghiêm chỉnh.
Thế mà lại yêu với con của bạn thân.
Đây cũng được liệt kê vào danh sách người dụ dỗ trẻ chưa vị thành niên rồi đấy.
Nhìn tính cách của Thẩm Tây Thừa và Khúc Yên rõ ràng không giống nhau, lại thử tượng tưởng thì Arja đột nhiên rùng mình, một người đàn ông lạnh lùng cao quý lại đem lòng yêu một thiếu nữ vui vẻ đáng yêu, thật sự rất khó để tưởng tượng ra họ yêu nhau sẽ kì quái đến thế nào.
Arja nhìn cô, song lắc đầu:Nhưng con bé cũng thật quá xinh đi.
Không động tâm mới là có vấn đề đó!
Không khí cứ giằng co với nhau như thế cho đến khi ai về phòng người nấy.
Cô thì trằn trọc không ngủ được, vào phòng khoá cửa lại tức tối mà ngã lăn lên giường.
Cô nhìn trần nhà, không thể hiểu nổi tại sao anh cứ nhất thiết phải làm thế.
Có thể nói nhưng đâu nhất thiết phải đột ngột đến mức như thế.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Tây Thừa.
Đang định gọi thì cửa sổ phòng có tiếng gõ, nhìn ra thì giật mình phát hiện là Thẩm Tây Thừa.
Cô mím môi, cuối cùng vẫn mở chốt cửa ra.
Thẩm Tây Thừa thân người cao lớn bước vào, ngồi xuống ghế sofa đơn, tư thế ngồi thoải mái giống như khi nảy người gây ra chuyện không phải là anh.
Ánh mắt cô càng phức tạp.
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, không nói gì vỗ đùi mình.
Cô nhìn nhưng cuối cùng cũng không còn tâm trạng đâu mà ngồi trên đùi anh, cô là muốn nói rõ là tại sao anh lại nói sỗ sàng trực tiếp đến thế.
Cô ngồi ở mép giường, hỏi anh:Tại sao anh lại nói thế?
Dù cô tức giận nhưng gan cô vẫn rất nhỏ, đối với một người có khí thế áp đảo lại thêm tuổi tác chênh lệch càng khiến cô không thể lớn tiếng được.
Anh thản nhiên nhìn cô, tay một lần nữa vỗ lên đùi mình.
Khúc Yên thở dài bằng mũi, đứng dậy đi tới chỗ anh.
Anh giơ tay nhẹ nhàng đỡ cô ngồi lên đùi, điều chỉnh tư thế ngồi cho Khúc Yên trở nên thoải mái, lúc sau mới nói:Anh không nghĩ cậu ấy sẽ kích động thế? Xin lỗi em, làm em khổ xử rồi.
Anh đã nói thế thì làm sao cô còn có thể tức giận nữa chứ! Lửa giận trong người cô không có cách nào bọc phát, cắn cắn môi mình suy nghĩ.
Anh nhéo má Khúc Yên, đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn môi cô:Suy nghĩ gì thế?
Cô lại không nhìn anh, rũ mắt buồn bã nói:Em nghĩ ngày mai em nên nói chuyện cùng cha em thế nào.
Bàn tay to thô ráp sờ lên cánh môi dưới mềm mại ướt át của cô, trong ánh sáng vàng cam từ ánh mặt trời lại mơ hồ thấy được đôi môi cô có chút lấp lánh bởi ánh nước mỏng, như mời gọi như lại e thẹn.
Anh không biết đã từ lúc nào mình lại mất khống chế đến thế, khi nãy ngồi trên sofa anh lại suy nghĩ đến cảnh cô và anh ra mắt với đám Ôn Thành Uy.
Khi đó là lần đầu tiên anh không kiểm soát được mà điên cuồng muốn thừa nhận.
Một việc khác anh không thể không chế đó chính là khó ngủ khi không được ôm cô, không biết từ lúc nào anh lại có thể an tâm đến mức ngủ ngon giấc đến thế.
Mùi hương trên cơ thể cô còn hiệu quả hơn đóng thuốc an thần ở nhà anh gấp mấy lần, đã thế lại không giật mình tỉnh ngủ lúc nửa đêm.
Và một cái cuối cùng, chính là môi cô.
Sự ham muốn không đáy cứ dày vò anh, hôn cô quá lâu thì sợ cô đau, không hôn thì lại nhớ đến không chịu nổi.
Vì thế khi anh sang Anh công tác trở về gặp cô liền muốn hôn cô ngay lập tức.
Cô có quá nhieuthứ làm anh để lộ ra điểm yếu của mình.
Anh ấn đầu cô lên cánh tay của mình, cúi đầu xuống hôn cô.
Lúc đầu cô cũng không có hứng để hôn anh, không mở miệng mà cứ nghiến chặt răng.
Thẩm Tây Thừa nhéo mạnh eo làm cô há miệng kêu đau, lúc này anh lại đưa lưỡi tiến vào.
Toàn thân cô như có dòng điện, run rẩy khắp người.
Đầu óc choáng váng xoay cuồng, đến cuối cùng cô cũng bị cuốn vào trong nụ hôn ấy.
Cảm thấy đầu óc không cần suy nghĩ nhiều mà trống trỗng, cứ thế mà ngồi trên sofa thân mật..