Ông đẩy anh sang một bên, bước vào trong phòng, thấy trên giường có một cục u phồng lên.
Ông nhíu mày liếc anh, nghi hoặc hỏi:Cậu làm gì con bé rồi?
Một nam một nữ chung một phòng làm cho người khác không khỏi nghĩ lung tung.
Ông dù biết tính cách anh đàng hoàng nhưng đã là đàn ông thì ai lại không có dục vọng.
Anh dựa vào cạnh cửa, bộ dáng lười nhác nói với giọng khàn khàn:Không làm gì cả.
Cậu nghĩ nhiều rồi.
Ôn Thành Uy hừ lạnh, đi tới dịu dàng gọi tên đánh thức Khúc Yên dậy.
Thấy Khúc Yên không chịu dậy ông cũng hết cách, để cô ngủ thêm một lát.
Ông không an tâm để Thẩm Tây Thừa ở cạnh con gái mình, bảo anh vệ sinh xong rồi xuống nhà cùng mọi người.
Nói xong liền rời đi.
Lúc Thẩm Tây Thừa xuống nhà bên cạnh đã có Khúc Yên, chỉ mới hơn tám giờ sáng cũng không có gì làm.
Ăn cơm xong Thẩm Tây Thừa đưa Khúc Yên đi dạo chung quanh nơi này vài vòng.
Đi chưa được bao lâu thì chính giữa đã có người chen ngang tách bàn tay anh đang nắm tay cô.
Nhìn lại đó là cha cô.
Ôn Thành Uy lườm cô:Ban mặt ban ngày, nắm tay là tính làm gì? Ông tức giận nhìn anh:Cậu muốn dụ dỗ con gái tôi sao?
Thẩm Tây Thừa ngược lại không giận mà còn cong khoé môi, nhìn ông:Không, đi dạo thôi.
Ôn Thành Uy thấy có điểm gì đó không đúng, thái độ này đâu giống với tính cách của Thẩm Tây Thừa.
Tuy trước đó anh sẽ không quá quan tâm đến tính cách ông nhưng cũng không ôn hoà đến thế này.
Đây là đang nhường bộ rồi ghi điểm con rể trong mắt ông sao?
Ông khinh!
Ông hừ lạnh một cái rồi nắm tay kéo cô vào trong nhà.
Đến tận chiều cả Thẩm Tây Thừa lẫn Khúc Yên đều như bị ma ám, nhân lúc không ai để ý ra ngoài chiếc ghế dài ngoài sân ngồi với nhau, tầm khoảng mười phút thì có hai người đến quây rối, một là Bạc Kiêu từ trong nhà đi tới lấy di động ra rồi đứng trước mặt họ chụp trong lúc cả hai đang nói chuyện, Khúc Yên thấy cam chĩa về phía mình theo bản thân che kín mặt.
Thứ hai là Ôn Thành Uy, ông lại viện đủ lý do rồi kéo cô đi không cho hai người có không gian riêng, mấy lần đều như thế.
Một người thì thấy Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa yêu nhau nên trêu ghẹo, người còn lại thì càng không cho phép họ gặp nhau.
Giờ cả cô và anh ngồi trên sofa dài mỗi người một góc ông mới hài lòng, thế nhưng trên thực tế là ông đang ngồi chính giữa chiếc ghế dài cùng với họ, sắc mặt Thẩm Tây Thừa vẫn như cũ mà không thay đổi, chỉ riêng sát khí trên người có chút xuống thấp không ít.
Còn Khúc Yên cũng trở nên bực bội chỉ biết thở dài với ông.
Khung cảnh vô cùng quái dị, như cố tình không cho họ dính với nhau.
Đến cả ăn cơm cũng không cho phép cô ngồi cạnh Thẩm Tây Thừa, giống như ông xem anh là một loại vi khuẩn cần cô tránh xa để không bị lây bệnh.
Khúc Nhã Tinh trưa đến giờ xem màn phá hoại của ông cũng cảm thấy xấu hổ thay.
Cảm thấy ông thật ấu trĩ và trẻ con.
Đến khoảng bốn giờ chiều, mọi người đều chuẩn bị một buổi tiệc nhỏ tổ chức ngoài trời.
Nơi tổ chức là sân sau của ngôi biệt thự.
Sân vườn sau biệt thự rất rộng, còn có cả sân golf vô cùng vô cùng lớn.
Nhìn thôi đã thấy là trên sáu trăm mét vuông.
Bắt đầu chuẩn bị đồ để nướng.
Bạc Kiêu và Thẩm Tây Thừa đang trong bếp cắt thịt bò cùng thịt heo thành những lát nhỏ.
Hai dáng người đàn ông cao lớn đứng trong đó làm căn bếp trở nên trật hẹp hơn, tuy chỉ là quần áo thể thao dài tay đơn giản nhưng vì ở đã ra xã hội nhiều năm nên trên thân luôn có khí tràng mạnh mẽ áp đảo.
Dáng người cả hai cũng đều rất tốt, chỉ so về tấm lưng thôi thì đã một chín, một mười.
Nhìn Bạc Kiêu thường ngày hay bông đùa thế nhưng trình độ nấu ăn lại rất khá, anh ấy cũng cùng hoàn cảnh với Thẩm Tây Thừa khi trẻ.
Ăn không no, mặc không ấm.
Làm việc ở con hẻm nhỏ để kiếm tiền sinh nhai.
Ra đời từ năm cấp hai sau khi người mẹ của Bạc Kiêu mất.
Làm rất nhiều công việc ở tầng lớp thấp để có thể có tiền đóng học phí, đến cả ổ bánh mì Bạc Kiêu còn tiếc tiền không dám mua.
Thường ngày chỉ ăn mì gói sống tạm, sau khi gặp Thẩm Tây Thừa nên cuộc sống cậu ấy ổn định hơn một chút, chí ít Bạc Kiêu đã từng làm đầu bếp nhỏ trong một nhà hàng, biết vào bếp cũng không có gì lạ.
Khúc Yên đem túi nhựa đựng rau củ đem vào trong bếp.
Trong số những người kia thì chỉ có cô, Thẩm Tây Thừa và Bạc Kiêu là có thể vào bếp.
Còn ba người còn lại đều là người chưa từng dính đến bếp núc, thế là ở sau sân chuẩn bị lò nướng cùng than.
Khúc Yên rửa ớt chuông, hành tây và cà rốt.
Cầm dao gọt thành miếng nhỏ vừa ăn.
Bạc Kiêu quay đầu lại nhìn bóng lưng Khúc Yên đứng cách đó không xa, tiếng dao chạm tấm thớt rất rõ ràng lại thuần thục.
Bạc Kiêu nhỏ tiếng hỏi anh:Nhóc con của cậu cũng biết vào bếp sao?
Nghe lời này Thẩm Tây Thừa cũng không tức giận, tay vừa sơ chế thịt vừa thêm gia vị, trầm giọng nói:Ừ.
Bạc Kiêu là người tinh ý, không nói gì chỉ tay ra bên ngoài, Thẩm Tây Thừa hiểu ý.
Hất cằm bảo anh ta cút đi.
Cả ngày hôm nay cô với anh ít có không gian riêng với nhau, cũng vì thế mà tâm trạng anh cũng lạnh xuống không ít, chỉ là trên mặt không biểu hiện quá rõ ràng, đến cả điện thoại Khúc Yên cũng đột nhiên biến mất.
Chín phần đều biết Ôn Thành Uy là thủ phạm.
Cắt xong thịt Bạc Kiêu rửa tay ra ngoài, còn không quên nhẹ tay đóng cửa lại chừa không gian riêng tư cho hai người.
Anh quay đầu lại nhìn Khúc Yên, thấy cô vẫn đang tập trung cắt rau củ.
Anh làm xong hết rồi buông đũa xuống, rửa tay đi đến ôm Khúc Yên từ sau lưng.
Cô giật nảy mình, thấy Thẩm Tây Thừa đang nghiêng đầu dựa lên vai nhìn cô.
Nhìn ra phía sau thì đã không thấy bóng dáng của Bạc Kiêu đâu.
Vì nghiêng người nên môi cô gần ngay trước mắt anh, mặt anh vẫn nghiêm nghị những giọng nói lại rất nỉ non gọi cô:Tiểu Yên.
Gọi xong anh tiến tới hôn lên môi cô một cái.
Cửa sắt đột nhiên bị mở ra, Arja nghe giọng nói dịu dàng của anh phát ra từ phòng bếp và sau đó là tiếng “chụt” rất rõ, cả gương mặt cô ấy trong vài giây đã tái nhợt mà cứng đờ tại chỗ.
Cô ấy định vào tìm Bạc Kiêu, nào ngờ lại phá hỏng chuyện tốt của người khác.
Mà người khác này chính là người không dễ trêu chọc vào nhất, Bạc Kiêu trước đó cũng đã nhắc nhở cô ấy vài lần.
Thẩm Tây Thừa không phải là người muốn tiếp cận là có thể tiếp cận, trừ phi đối tượng đó là người anh muốn tiếp xúc.
Khúc Yên nghe tiếng động vội đẩy anh ra.
Thẩm Tây Thừa quay đầu lại nhìn, ánh mắt sắc bén lạnh băng, Arja là lần đầu đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đến chết chóc thế này, chỉ cần nhìn thôi mà cô ấy đã cảm thấy bức bách đến nỗi chân cũng bắt đầu bủn rủn, bị ánh mắt anh làm cho hoảng sợ đến mức quên cả hít thở.
Sau đó cô ta khôi phục lại, hỏi anh:Bạc..Bạc Kiêu đâu rồi?
Giọng nói anh thản nhiên mà lạnh lùng ném hai chữ:Bên ngoài.
Sau đó tiếp tục xoay đầu nhìn Khúc Yên gọt rau củ.
Cánh tay to lớn vươn lên ôm ngang eo nhỏ của cô.
Trong thật lãng mãn và thân mật, giống như chú cún to xác bám người, chứ nào đáng sợ như khi nói chuyện với cô ấy.
Cô ấy cúi đầu nói cảm ơn rồi nhẹ kéo cánh cửa lại, ra đến bên ngoài cô ấy vẫn còn chưa hết sợ.
Cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.
Cô ấy thế mà còn sợ hãi với con người đáng sợ đó, đến cả khi đứng xa thế mà cô ấy còn cảm thấy sợ hãi thế mà Khúc Yên còn nhỏ tuổi thế mà thực có bản lĩnh cùng con người đó tiếp xúc.
Cô ấy thật sự khâm phục cô.
Nhưng mà cô ấy cũng từng tò mò bộ dạng lạnh lùng của anh khi ở cạnh Khúc Yên sẽ trông như thế nào, nào ngờ thật sự có chút không thể tưởng tượng được.
Đồ ăn được đem ra bên ngoài là mười phút sau, nhìn kỹ sẽ thấy môi Khúc Yên có chút sưng lên và màu son đã nhạt hơn khi nãy.
Trong khi đó môi bạc của anh đã có ánh lên chút hồng hào, như vừa mới ăn đồ cay làm cho môi ửng đỏ lên.
Bất quá lại không ai chú ý đến điểm nhỏ này..