Khúc Yên nhắm mắt cố bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói:Chuyện đó không liên quan đến chú.
Là ai? Anh trầm trầm giọng hỏi lại.
Tôi không có trách nhiệm phải giải thích cho chú, tôi và chú đã sớm..Ưm!
Thẩm Tây Thừa đỡ gáy cô, cúi đầu chuẩn sát hôn lên môi Khúc Yên.
Cô đang nói chuyện mà bị anh hôn liền không có bất kì sự cản trở nào, dễ đang xâm nhập vào trong.
Khúc Yên mở to mắt nhìn gương mặt phóng đại và cặp chân mài sắc bén của Thẩm Tây Thừa, cô dùng lực tách môi mình ra lại bị anh một lần nữa cắn mút, mạnh mẽ lại thô bạo hôn lấy.
Cả khí thế mạnh mẽ bao vây lấy Khúc Yên, cả người cô đều ám mùi hương thơm mát từ trên người anh.
Bàn tay anh kiềm chặt phần gáy cô, dưới eo cũng bị cánh tay anh giữ chặt.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được rõ ràng sức lực mạnh đến khủng khiếp của anh, cũng biết sức của cô không thể nào so nổi với sức mạnh trên người anh.
Từ dạ dày cô cuộn cào cảm giác buồn nôn.
Cô dùng răng cắn mạnh lên lưỡi anh đến mức cả khoang miệng trào ra vị tanh của máu thì mới ngừng lại.
Anh tách môi cô ra, gục đầu xuống hõm cổ Khúc Yên.
Khúc Yên nhắm mắt lại, cả người bủn rủn cả ra, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống:Tây Thừa, chú chừa cho tôi con đường sống đi..
Thẩm Tây Thừa không trả lời, môi anh ẩm ướt chạm vào tất da trên cổ cô, hút hà mùi hương chỉ thuộc về trên người của cô, vài giây sau từ cổ cô truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó chuyển sang cảm giác tê dại.
Vài phút sau anh mới nhẹ buông cô ra, từ trên cao nhìn xuống Khúc Yên, đôi mắt hoa đào càng trở nên ướt át, xinh đẹp như đoá hoa hồng ban sương.
Đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhíu mày nói:Em khóc cái gì chứ? Em cắn anh còn khóc cho được sao?
Khúc Yên xoay đầu né tránh, anh chỉ có thở dài bất lực, nhẹ giọng hỏi:Nói anh nghe, tên nhóc đó là gì của em, hửm?
Khúc Yên uất hận nhìn anh, tàn nhẫn nói:Tôi không có nhiệm vụ phải báo cáo cho chú! Còn nữa, buông tôi ra! Nói xong cô dùng lực đẩy anh ra, nhưng làm cách nào cũng không thể lung lay bàn tay đang ôm chặt vòng eo mình.
Em đối với tên nhóc thì thân thiết ôm ấp, với bạn học thì vui vẻ nhiệt tình, còn đối với anh thì là chán ghét, anh ôm em một cái cũng làm em khó chịu sao?
Đúng vậy.
Bạn học luôn khiến tôi vui vẻ.
Anh ấy thì chưa từng làm tôi khóc, một lần cũng không! Tôi quen biết anh ấy mười năm! Mười năm qua anh ấy chưa từng khiến tôi tổn thương mà khóc bất kì cái gì.
Chú là gì mà đòi so với anh ấy? Chú nghĩ chú xứng sao?
Trên đời này tôi sợ nhất là kiểu đàn ông như chú.
Đến cái lúc chia tay cái gì cũng không chịu nói thật, một mực làm bộ dáng như mình thâm tình lắm, tất cả đều là bất đắc dĩ.
Còn trong mắt người khác chú cái gì cũng tốt, đến cả Bạc Kiêu cũng vậy.
Cứ nhắn hỏi tôi tại sao lại giận chú, tôi cần đếch gì phải giận chú? Chia tay chính là chia tay, tôi không giận hờn rồi cần ai thương hại hết, tôi cũng đã nói rõ với cha tôi rồi nên chú không cần phải khó xử gì hết.
Một người tốt đẹp như chú đừng nên dính líu gì với tôi, tôi không muốn thấy mấy tin nhắn khiếm nhã nào có liên quan đến chú nữa đâu.”
Cô cho rằng trước đó mình đã khóc cạn nước mắt rồi, nhưng cuối cùng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Nước mắt chảy xuống, trái tim cô như bị thủng một lỗ lớn, đau đến mức khó thở.
Trái tim Thẩm Tây Thừa một phen nhói đau, trong góc trái tim nhói lên mà hô hấp trở nên khó khăn, trong ánh mắt sâu hút chỉ có sự khẩn cầu, anh chậm rãi nói:Không phải đâu, Tiểu Yên.
Đừng nói nữa.
Tôi không muốn nghe đâu!
Khúc Yên đi ra ngoài sân trường phát hiện Ôn Thành Uy và Khúc Nhã Tinh đang đứng đó nói chuyện với Ernesta.
Lúc đầu cô có chút kinh ngạc không hiểu tại sao cha mẹ cô lại có mặt đầy đủ ở đây, thất thần vài giây rồi cũng cất bước chân lại phía ba người họ.
Khúc Yên đứng cạnh Ernesta, hỏi:Cha, mẹ.
Sao hai người lại đến đây?
Ôn Thành Uy trườn người cúi đầu nhìn vào gương mặt cô, hỏi:Sao thế? Sao lại khóc nữa rồi?
Khúc Yên cười cười nói dối:Là những anh chị trong lớp chúc mừng con, con vì quá xúc động thôi.
Ôn Thành Uy gật đầu, ôm bả vai Khúc Yên rồi nói:Được rồi, buổi sáng cha mẹ không đến chúc mừng con được.
Bây giờ thì chụp ảnh làm kỉ niệm rồi ăn lẩu thôi.
Khúc Yên nhìn ông, cuối cùng cũng bật cười.
Trên xe Ernesta nhìn sang qua Khúc Yên, nhẹ giọng hỏi:Gặp ai nên xúc động à?
Khúc Yên ngồi ở hàng ghế phụ, ánh mắt từ cửa sổ nhìn về phía Ernesta đang ngồi ở ghế lái, chợt bật cười:Đúng là cái gì cũng không thể qua mắt được chị hết nhỉ?
Ernesta nhếch môi cười:Quen biết bao nhiêu năm rồi, chị còn chưa nhìn qua cảm xúc đè nén này của em sao?.