Mùa thu Tháng Năm đột nhiên xuất hiện những cơn mưa rào kéo dài liên miên, những đợt mưa ấy buổi sáng là những hạt mưa nhẹ nhưng về đêm lại nặng hạt và lạnh đi rất nhiều, giống như nhiệt độ đột nhiên tuột xuống năm độ.
Hai ngày qua Khúc Yên đều đặn đem đồ ăn đến công ty Thẩm Tây Thừa, có lúc khi cô chuẩn bị về thì bầu trời lại tối sầm xuống, lúc đó anh lại độc đoán không cho cô bước chân ra khỏi văn phòng.
Và cũng đã lạnh lùng nói:“Thời tiết xấu không cần đến.”
May mắn thay hôm nay là Chủ Nhật, thời tiết bên ngoài cũng rất trong xanh không có dấu hiệu chuyển mưa, Thẩm Tây Thừa bảo cô không cần đem đồ tới cho anh, lúc đó Khúc Yên vừa đọc xong tin nhắn đã vui đến nổi nhảy cẫng lên.
Cô còn đang phân vân không biết nên ở nhà ngủ một giấc cho thật đã hay là đi chơi thì sau đó tin nhắn lại đến, là của Thẩm Tây Thừa, lại bảo:“Qua nhà tôi nấu.” Dứt đoạn tin nhắn, anh gửi định vị cho cô để tránh cô lạc đường.
Khúc Yên buồn sầu, toàn thân lặp tức mỏi mệt không còn sức sống như ban nảy.
Quá trời tử tế rồi!
Khí thế tràn đầy năng lượng đột nhiên bị đâm thủng, như quả bóng xì hơi mà nhụt chí, ngồi thẩn thờ trên giường lớn mà thở dài cho số phận của mình.
“Đồ tư bản nhà chú!” Cô nghiến răng nghiến lợi mà mắng mỏ anh.
Khúc Yên bất đắc dĩ, hậm hực đứng lên thay đồ, cầm chìa khóa xuống gara rồi chạy xe ra khỏi cửa lớn Ôn Gia.
Xe cô chậm rãi dừng xe dưới bóng cây cổ thụ lớn, nơi cách căn biệt anh không quá xa.
Lần này, Khúc Yên đã có thể nhìn tổng bao quát căn nhà Thẩm Tây Thừa một cách rõ ràng nhất.
Căn nhà với diện tích không quá lớn, hai tầng lầu nhưng lại rất rộng rãi nếu chỉ có một người ở, cửa nhà khóa kín, đến cả cửa số cũng đã bị tấm màn đen cùng tôn che phủ lấy, với lối kiến trúc tối màu, căn biệt thự mang đến một sự trầm uất, đen tối ở giữa khu vườn xanh tươi mát lại không có bất kì sức sống nào, nó trầm lặng, nguy hiểm đến gợn người.
Nếu không chú ý đến sự sạch sẽ và ngăn nắp của nó thì cũng không tránh được suy nghĩ đây là nhà hoang không chủ.
Bởi ngày nào căn nhà này cũng đóng chặt cửa lại.
Chỉ có về đêm là mở sáng đèn đến tận khuya sau đó căn nhà lại chìm trong màu đen tâm tối.
Khúc Yên rút chìa khóa, mở cửa xuống xe đi bộ đến phía căn nhà đó.
Đến trước cửa, cô vươn tay gõ cửa.
Không nhận được động tĩnh nào từ bên trong Khúc Yên lại gõ thêm lần nữa, lần này cánh cửa mở ra, động tác trên tay không kịp phản ứng đốt ngón tay gõ vào lồng ngực cường tráng cho chút cứng rắn của Thẩm Tây Thừa.
Phần ngực anh tuy có chút hơi cứng như vẫn là mềm mại hơn là với cánh cửa gỗ.
Khúc Yên gõ vào ngực truyền đến độ ấm nhiệt độ từ bàn tay cô, độ ấm xuyên qua lớp áo phông của anh.
Đâm thẳng đến trái tim anh.
Khúc Yên hơi ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô thấy anh tháo bỏ đi dáng vẻ nghiêm túc mà mặc đồ áo phông thoải mái như bây giờ, mỗi lần đều thấy anh áo vest giày da nghiêm chỉnh, không là dùng khí thế lạnh lẽo mà nói chuyện cùng cô.
Nhìn anh tuy đã không còn dáng vẻ như đi làm nhưng gương mặt anh không có điểm nào là ôn hòa hơn.
Đôi mày kiếm, đôi mắt sắc lẹm, chiếc mũi cao thẳng ngang bạo trong chẳng hiền lành tý nào.
Nhưng có điều…
Cô mang giọng trêu đùa:“Tóc chú Thẩm không vuốt lên, để tự nhiên che trán đúng là cực phẩm nha, như trẻ ra mười tuổi vậy.”
Tóc hai mái anh bồng bềnh mềm mại che gần hết phần trán xinh đẹp của anh.
Thật sự là vừa trẻ trung lại vừa lạnh lùng khó gần.
Anh im lặng hai giây, đôi chân mày dưới lớp tóc khẽ nhướng lên, không vui lạnh giọng:“Ý cháu là trước đó tôi già?”
Cô lắc đầu phủ nhận:“Trẻ! Nhưng thế này lại càng trẻ hơn.”.