Nói rồi cô quay bước đi về hướng nhà vệ sinh.
Bây giờ chuồn là thượng sách nhưng chưa bước tới cửa thì đã bị anh một tay nhanh gọn nhấc bổng, bế trên tay.
" Không sao.
Anh không chê bẩn hơn hết hôm nay cũng không ngủ nên không cần đánh răng đâu "
Anh một mạch bế cô về phòng của mình.
" Anh...anh có ý gì đây?"
Thiên Minh đặt nhẹ cô lên giường, nở nụ cười khó hiểu.
" Không gì hết! Mà có thì chỉ hỏi tội em thôi chứ làm gì!"
" Tội gì chứ?"
" Em lại ốm nữa rồi, bế em chẳng cảm nhận được gì luôn á, em vậy rồi sao anh yên tâm để đi làm được"
Cô ngồi bật dậy, ánh mắt khó hiểu nhìn anh.
" Mai anh phải đi công tác" - anh nhàn nhạt nói một câu.
Vừa nghe đến hai chữ “công tác”, cô ngước mắt hỏi: “Anh sẽ đi công tác sao?” Vân Anh ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Anh… phải đi bao lâu?” cô cố gắng lắm mới không để lộ sự quyến luyến và không nỡ của mình khi phải xa anh.
Thế nhưng, câu hỏi ngập ngừng buồn bã đã nói hết những suy nghĩ của cô.
“Ừ… anh đi ít nhất là 5 ngày.” Anh gật đầu, đôi mắt sâu thẳm đen láy nhìn cô, nghĩ đến phải xa nhau, sóng tình bắt đầu cuộn trào dâng cao.
“Ờ…” Vân Anh khẽ đáp lại một tiếng.
Chỉ một chữ đơn giản nhưng đã lộ rất rõ sự không nỡ chia lìa trong lòng.
Cô cũng như bao bình thường, cũng muốn nũng nịu với người yêu mình, không nỡ xa anh và muốn giữ anh ở lại với mình.
Nhưng anh đi làm mà, sao cô có thể…Dù không nỡ xa anh nhưng đây là công việc của anh, cô hiểu và thông cảm, càng thương anh nhiều hơn.
Nên cuối cùng cô chỉ mỉm cười: “Vậy thì em giúp anh thu xếp hành lí nha"
Thiên Minh sầm mặt nhìn vào mắt cô: “Em không có gì muốn nói với anh sao? Anh phải đi một tuần đấy.” Anh nhắc nhở cô.
Đôi mắt sâu thẳm ấy khiến trái tim Vân Anh khẽ run lên.
Nếu cô nói cô không muốn để anh đi, không muốn xa anh chút nào thì anh sẽ làm sao?
Cô rất muốn làm theo suy nghĩ của mình, muốn nói với anh cô không muốn xa anh, nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành:
“Dạ… anh đi làm việc tốt nhé, mau sớm trở về với em.”
" Xin lỗi bảo bối!"
Không gian lắng động lại vài giây.
Cô hiểu anh đã vất vả thế nào.
Vốn dĩ một thanh niên chỉ mới có 28 tuổi thật sự là quá trẻ để gồng gánh cả một tập đoàn mà hơn hết đang nó còn đang trên đà phát triển.
Bản thân anh luôn phải đối mặt với sự cô đơn, áp lực luôn cứ bủa vây từng ngày.
Một mình gách vác công ty khi còn quá trẻ là một chuyện hề dễ dàng, áp lực đã nhiều nhưng trách nhiệm lại càng nặng nề, đè nặng lên đôi vai, luôn chịu sự dèm pha của mọi người trong công ty nhưng bản thân anh dường như chưa bận tâm đến những lời nói đó mà luôn cố gắng dùng thực lực của bản thân để chứng minh.
" Em không sao mà, anh đi nhớ chú ý sức khỏe nha"
" Em nên lo cho em đi, anh về mà thấy em ốm thêm kí nào nữa thì đừng trách anh, roi anh để sẵn rồi á" - anh nhẹ giọng cảnh cáo.
" Anh thôi đi.
Người ta lớn rồi suốt ngày cứ đòi đánh như con nít, mặt mũi em để đâu nữa"
" Lớn mà lì thì vẫn bị đòn ah"
Vân Anh cười khổ.
Rồi lại lấy trong túi ra một hộp nhỏ.
" Cho anh!" - vẻ mặt cô tươi tắn, đưa hộp quà cho anh.
Thiên Minh ngạc nhiên cầm lấy.
" Cũng sắp tới lễ tình nhân rồi, coi như là quà của em tặng anh, của ít lòng nhiều ha"
Thiên Minh trầm ngâm, ngắm nhìn món quà trên tay mình rồi nhẹ nhàng nói với cô.
" Nhà anh sống theo truyền thống, ông nội không cho đón lễ tình nhân Phương Tây nên trước giờ anh chưa từng đón lễ tình nhân nhưng mà món quà này anh rất thích nó, cảm ơn em" - ánh mắt anh có phần đượm buồn.
Vân Anh ngỡ ngàng.
Anh chưa từng đón lễ tình nhân, vậy hai cô bạn gái trước của anh thì sao? Cô cảm thấy khó hiểu nhưng không tiện hỏi nên cũng im lặng.
Tối hôm ấy, cô giúp anh thu xếp hành lí, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Không phải là anh không làm được mà do cô một mực muốn giúp nên anh cũng đành chịu.
......................!
Ở một diễn biến khác.
" Thưa ông chủ, đây là tất cả thông tin của cô Vân Anh " - một tên trong đó đưa một sấp tài liệu cho ông xem.
Lâm Vũ Phong cầm bản báo cáo xem sơ qua.
" Cô ấy xuất thân bình thường, gia đình cũng khá giả, học thức tốt không có gì đáng nghi ngờ " - tên đó trình bày cho Lâm Vũ Phong.
Ông nghe xong.
Gương mặt cũng không thể hiện ra bất kì cảm xúc gì.
Bỏ bản báo cáo lên bàn, tự rót cho mình một ly rượu rồi uống ực một cái.
" Điều tra rõ mối quan hệ giữa cô ta và Thiên Minh cho tôi, từ từ theo dõi thấy điều bất thường thì lập tức báo cáo" - ông ra lệnh, lắc lắc ly rượu trên tay uống một ngimj rồi nói tiếp :" Bên Thiên Minh dạo này có động tĩnh gì bất thường không?"
" Cậu ta chỉ đến công ty rồi về nhà.
Theo lịch trình thì ngày mai cậu ta sẽ có chuyến công tác dài ngày, mục đích là đi khảo sát tình hình ở các công ty con, có cần cho người theo dõi không ạ?"
" Không cần, bây giờ cậu ta vẫn không dám làm điều gì manh động đâu.
Cứ như bình thường đừng để cậu ta nghi ngờ"
" Dạ rõ"
......................!
Buổi sáng sớm…
Khoảnh khắc đầu tiên sau khi tỉnh dậy, còn chưa mở mắt thì mùi hương quen thuộc kia đã tràn ngập vào trong hơi thở, khiến người ta có cảm giác vô cùng bình yên.
Cô tựa sát vào lòng anh, cánh tay anh thì vòng qua eo cô.
Mê mẩn nhìn khuôn mặt đang ngủ say của anh.
Thật ra cô rất sợ đây chỉ là giấc mơ.
Nếu thật sự là giấc mơ, cô muốn mình cứ đắm chìm mãi không bao giờ tỉnh lại.
Cô nhẹ nhàng bước xuống giường, đi đến kéo tấm rèm cửa ra, sau đó mở cửa sổ.
Hương vị tươi mát của buổi sáng lập tức ùa đến, cô nhắm mắt lại hít sâu một hơi, không khỏi nở nụ cười dễ chịu.
Xoay người nhìn về phía giường, theo ánh mặt trời, ánh mắt cô chiếu đến một thân người vạm vỡ cường tráng.
Gương mặt tuấn tú đầy nam tính khiến cô không thể dời mắt.
Cô bước lại gần quyến luyến nhìn khuôn mặt anh thêm chút nữa, bất ngờ cổ tay cô bị anh giữ lại.
Lòng bàn tay ấm áp khiến tim cô đập loạn nhịp.
Còn chưa nói gì đã bị đại boss bá đạo kéo cô ngã về ngực anh lần nữa.
“Sao em thức sớm vậy hả?” Anh áp mặt vào tai cô thì thầm, giọng nói có chút lười biếng.
Hai cánh tay săn chắc ôm chặt cơ thể cô, lật người qua đè cô dưới thân, vùi mặt sâu vào mái tóc đen dài của cô.
Sự thân mật này của anh khiến trái tim cô mềm nhũn.
Cô mỉm cười, vòng hai tay ôm chặt thắt lưng rắn chắc của anh.
“Trễ rồi mà, em muốn tự mình xuống làm bữa sáng cho anh.”
" Không cần, có em là đủ rồi " Thiên Minh ngậm mút vành tai mềm mại của cô.
Mỗi ngày khi tỉnh lại anh có thể ôm cô, mở mắt ra có thể hôn cô, muốn cô hết lần này đến lần khác, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.
Thiên Minh liếm môi nói, cúi đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vân Anh.
Tim cô đập nhanh như đánh trống vậy.
Anh ôm cô rất chặt, chặt đến nỗi ngực của cô áp sát vào ngực anh.
Cách mấy lớp áo nhưng vẫn có thể cảm nhận rất rõ cơ thể nóng rực và đang run run.
Cảnh tượng này quả thật rất thách thức với tính nhẫn nại của anh.
“Bảo bối, xem dáng vẻ lúc này của em kìa…” Anh nhỏ giọng nói, ghé mắt nhìn.
Khuôn mặt nhỏ của cô lại đỏ lên khác thường, giống như hoa anh đào nở rộ, quyến rũ không lời để diễn tả.
Cô quay mặt đi, muốn tránh tầm mắt của anh.
Sao anh lại hư đốn thế này, mới sáng sớm thôi mà đã trêu ghẹo cô thế này rồi.
Cằm lại bị anh nâng lên, cô không thể không ngẩng mặt lên, đôi con ngươi mờ mịt ngập nước, nhìn thấy được ánh lửa nơi đáy mắt anh.
Tim đập nhanh vô cùng.
Môi cô run rẩy, một giây tiếp theo…Anh cúi đầu, mạnh mẽ cuốn lấy môi cô.
Hơi thở dồn dập như gió bão bao phủ khiến Vân Anh không chịu nổi phải hít sâu một hơi.
Anh ngang ngược hôn tới tấp, tựa như đang chiếm đoạt, cũng tựa như muốn phát tiết thứ cảm xúc nào đó đang trào dâng trong lòng…Lưỡi anh không ngừng càn quấy trong miệng cô.
Môi ra sức mút lấy môi lưỡi cô.
Dường như muốn truyền hết hơi nóng từ cơ thể anh sang cơ thể cô, thiêu cháy cô, hòa tan cô…
Nụ hôn của anh kích thích từng điểm nhạy cảm trên người Vân Anh.
Cho nên, không bao lâu sau, cả người cô mềm nhũn ngả vào lồng ngực anh, thở không ra hơi, trong mắt mờ mờ hơi nước.
Mà dáng vẻ mê tình cùng đôi mắt mơ màng ấy đối với một người đàn ông chính là một lời khiêu chiến mạnh mẽ nhất.
Sao anh có thể dừng lại được? Không thể dừng lại, cũng không muốn dừng lại…Thiên Minh có cảm giác mình đã hoàn toàn bị tiểu bảo bối này mê hoặc rồi.
Rên rỉ giữ chặt cằm cô, nụ hôn tiếp tục tàn sát càng lúc càng sâu.
" Minh...Bỏ em ra" - cô nài nỉ.
Anh nghe được câu nói của cô cũng không đành lòng mà hành hạ cô tiếp nên bắt đắc dĩ mà buông tha cho đôi môi nhỏ của cô.
" Anh còn đi công tác nữa mà, để em đi làm bữa sáng cho anh" - cô nói vậy thôi chứ thực chất là đang kiếm cớ đề chuồn nếu không cô lại bị anh ức hiếp nữa mất.
Thiên Minh nhìn thầy sự khẩn trương của cô nên không muốn làm khó.
Khẽ gật đầu đồng ý.
Vân Anh giờ đây như cô vợ nhỏ, tự tay làm bữa sáng cho anh rồi còn giúp anh thắt cà vạt rồi tiễn anh đi.
Cuộc sống hôn nhân có phải là thế này không nhỉ?