Đông Chí Chưa Tới


“Trịnh Vân, chúng ta về nhà thôi.

Mọi người đều đang nhìn, không nên đứng đây gây ồn ào nữa.”
Trần Thu Nguyệt cũng không phải là không cần mặt mũi.

Gây ra huyên náo nãy giờ, không ít người đi đường đã ngoái đầu nhìn họ.

Cứ tiếp tục đứng đây cũng không được cho vào, chi bằng giữ lại cho mình chút thể diện, nhanh chóng ra về thì hơn.
“Sao anh ấy lại không gặp con chứ?”
Trịnh Vân nói rồi đưa móng tay được sơn màu đỏ rượu lên miệng mà chay cắn.

Chỉ vài hôm trước thôi Trác Diệu còn đối xử dịu dàng, ân cần với cô ta như thế, làm sao chỉ mới vài ngày không gặp đã thành người xa lạ rồi?
Trong lúc Trịnh Vân còn đang nghi thần nghi quỷ, một chiếc Porsche đã xuất hiện sau lưng mẹ con cô ta, sau đó thình lình bấm còi.
“Dọa chết tôi rồi.”
Trần Thu Nguyệt giật mình đưa tay lên ôm ngực, sau đó liền kéo Trịnh Vân đứng dẹp qua một bên.
Tâm trạng Trịnh Vân đang không tốt, còn bị hù như thế, cô ta đương nhiên càng thêm phần khó chịu.

Sải bước chân dài của mình đến bên chiếc xe màu đỏ kia, không chút kiêng dè gì, cô ta liền cúi người mà dùng mấy ngón tay gõ liên tục lên mặt kính xe, miệng không quên lải nhải mắng nhiếc:
“Này, không biết cái gì gọi là lịch sự hả? Tính dọa chết người ta sao? Có chút tiền thì hay lắm à?”
Sắc mặt Trịnh Vân dữ tợn vô cùng.

Hai mắt mở lớn, thanh âm mang theo phẫn nộ như rít qua từng kẽ răng.
Chưa đến ba giây sau, cửa xe đã được hạ xuống.

Khoảnh khắc nhìn thấy người đang ngồi trong xe là ai, cô ta lập tức cứng đờ người.

Phải mất một lúc lâu mới hồi thần lại, vội vàng lui về sau hai bước, đứng thẳng người dậy, miệng lắp ba lắp bắp nói:
“Bác… Bác trai.

Bác gái.”

Kiều Thư Vân đang ngồi ở ghế lái phụ.

Bà hạ chiếc kính râm bản to đang đeo trên mặt xuống, nhướnmày nhìn Trịnh Vân, dùng ánh mắt dò xét quét qua người cô ta một lượt.
“Trịnh Tiểu Thư, mới sáng ra đã nghe cháu ầm ĩ rồi.

Cháu đứng chặn trước cổng vào công ty cản trở xe chúng tôi lưu thông.

So với việc tôi bóp còi thúc giục, giữa hai chúng ta ai mới là người không lịch sự đây nhỉ?”
“Cháu… Cháu…”
Điệu bộ của Trịnh Vân hiện tại y như gà mắc tóc, một câu cũng không thể nói trôi chảy.
Cũng may có Trần Thu Nguyệt ở bên cạnh, bà ta liền nhanh chân tiến lên phía trước giải vây cho Trịnh Vân:
“Chị sui gia, chào chị.”
“Chào chị.”
Kiều Thư Vân không ưa thích gì mẹ con Trịnh Vân, nhưng dù sao cũng là bậc trưởng bối với nhau, bà không thể keo kiệt đến mức một lời chào cũng không nói, đem mặt mũi của người ta ném hết cho mèo ăn.
“Trịnh Vân tam trạng đang không tốt, cho nên ăn nói với anh chị mới không có lễ độ.

Hơn nữa nso không biết đó là anh chị, bằng không…”
“Được rồi, chị không cần nói nữa.

Dù cho trong xe không phải chúng tôi, Trịnh Vân cũng không nên có thái độ sai trái như thế.

Công ty có nhiều đối tác thường xuyên ra vào, hy vọng hai người có thể đứng qua một bên, tránh cản trở bọn họ.

Tôi còn có việc phải đi trước, xin chào.”
Kiều Thư Vân dứt lời liền trực tiếp nâng cao cửa kính lên.

Trác Chính ngồi bên cạnh cũng mau chóng phối hợp lái xe đi vào trong khuôn viên Thịnh An, để lại hai mẹ con Trịnh Vân đứng phía sau với gương mặt xanh như tàu lá chuối.
“Em xích mích gì với Trịnh Vân và Trần Thu Nguyệt sao?”
Lúc lái xe vào bãi đỗ xe, Trác Chính đảo mắt qua nhìn vợ mình đang hậm hực ngồi bên cnahj mà cất tiếng hỏi.
“Không vừa ý.


Nhất là con bé Trịnh Vân kia, quá không biết điều.

Anh cũng thấy, nó tìm tới tận đây, chắc chắn là để gặp con trai anh đấy.”
“Trịnh Vân tìm Trác Diệu? Để làm gì?”
Trác Chính trước nay không có tâm tư để ý đến nhiều chuyện như thế.

Ông và họ Trịnh rất ít qua lại, bình thường cũng chỉ có dịp lễ tết thì phụ huynh hai nhà mới gặp nhau.
“Nó hại Trác Diệu và Trịnh Lam giận dỗi nhau.

Còn đưa con trai ngốc nghếch kia của anh nữa, lại có thể bỏ mặc Trịnh Lam đưa Trịnh Vân đi bệnh viện.

Vết thương ở tay con bé kia nhỏ xíu, vậy mà còn nằm trên giường bệnh, ai không biết nhìn vào còn nghĩ là bệnh nan y không có thuốc chữa đấy.”
Kiều Thư Vân chưa bao giờ tự nhiên lại gây hấn hay nói những điều không hay về người khác.

Nhưng nếu là người ta động thủ trước, vậy thì bà cũng không hạ thủ lưu tình, trực tiếp khiến đối phương mất hết thể diện.
“Ly hôn cũng đã ly hôn rồi, không có chuyện gì làm, em bảo Trác Diệu đừng tùy tiện liên lạc với người nhà họ Trịnh nữa.

Trịnh Lam thì có thể, còn những người khác, không cần thiết giao thiệp.”
Trác Chính mang suy nghĩ giống hệt với Kiều Thư Vân.

Hai ông bà không chỉ coi Trịnh Lam là con dâu, mà còn thật lòng xem cô như con gái mà đối đãi.
“E là nó muốn tiếp tục quấn lấy cũng không được.

Trịnh Lam sắp đến Nhật du học rồi, trong vài năm liền hai bọn nó sẽ không có cơ hội gặp mặt đâu.”
Trừ khi Trác Diệu theo chân cô đến tận đất nước khác, không thì có lẽ cả hai sẽ chẳng có một cơ hội nào để nhìn thấy mặt nhau trong vài năm tới đây.
“Đi ra nước ngoài cũng tốt, xem như bắt đầu cuộc sống mới.

Khả Hân rất thích Trịnh Lam.


Nếu Trịnh Lam cảm thấy khó thích nghi, có thể tìm đến Khả Hân để trò chuyện.”
Hôm nay đến công ty để bàn giao một số hợp đồng, không ngờ đến vừa đến cổng Thịnh An đã gặp một màn chướng mắt.

Kiều Thư Vân không có tâm trạng đi gặp con trai nữa, để chồng mình tự xử lý mọi việc, còn mình thì ngồi đợi trong xe.
Trác Chính một mình đi đến phòng làm việc của Trác Diệu.

Trước đây căn phòng này là nơi làm việc của ông, nhưng hiện tại đã chuyển giao được cho con trai cỡ năm năm trước rồi.
“Hợp đồng với Sơn Phát, ba đã giúp con xử lý một số điều khoản.

Bây giờ có thể ký kết được rồi.”
“Mẹ không vào cùng ba sao ạ?”
Trác Diệu ngưng bút lại, cầm lấy bao hồ sơ từ tay Trác Chính rồi cất tiếng hỏi.
“Mẹ con tâm trạng không tốt.

Con có muốn biết lý do không?”
“Ba sẽ nói cho con nghe sao?”
Trác Diệu đan hai tay vào nhau, nhướn mày rồi khẽ nâng môi cười nhìn Trác Chính vừa ngồi xuống ghế sô pha ở vị trí đối diện.
“Con là con trai của ba mà.

Ba đâu có gì cần dấu diếm con đâu chứ?”
“Lúc ba và mẹ đến đây đã gặp được Trịnh Vân cùng mẹ con bé.

Hai người đó đứng chặn trước cổng ra vào, cô bé kia còn xông đến mắng mẹ con.

Kết quả chọc mẹ con nổi đóa lên, chẳng chừa cho người ta chút mặt mũi nào, trực tiếp mắng Trịnh Vân như tát nước.”
Trác Chính nói xong liền rót trà Thiết Quan Âm trong ấm sứ ra chén nhỏ rồi nhấp một ngụm.

Nét mặt ông từ đầu đến cuối vẫn duy trì sự dịu dàng.

Rõ ràng là đang nói đến hành động quá khích của vợ mình, nhưng trong đáy mắt Trác Chính vẫn ánh lên sự ấm áp cùng yêu thương.
“Là do cô ta tự làm tự chịu.”
Trác Diệu không có ý định sẽ bênh vực Trịnh Vân.

Từ lần trước mẹ anh đã không chút kiêng kị gì với cô ta, vậy lần tiếp theo gặp lại bà không tỏ ra thân thiết với Trịnh Vân cũng chẳng phải chuyện gì ngoài dự liệu của Trác Diệu.
“Đồ đạc của Trịnh Lam đã dọn đi hết chưa? Lúc nãy ba ghé qua nhà con, ảnh cưới của hai đứa vẫn được treo trong phòng khách.


Con dự định thế nào?”
Nếu đã ly hôn, vậy ảnh cưới cũng không cần thiết giữ lại.

Nếu không người ngoài nhìn vào e là vẫn sẽ nghĩ cả hai đều ân ái.
Từ trước đến nay thái độ của con trai mình đối với con dâu thế nào, tất nhiên Trác Chính đều có thể thấy rõ.

Trác Diệu không mặn không ngọt với Trịnh Lam, từ khi kết hôn, mỗi lần đụng mặt ông đều thấy con trai bày ra biểu tình lạnh nhạt với “cô con gái thứ hai” của mình.

Cho nên tuyệt nhiên, ông ấy sẽ có ý nghĩ anh muốn dọn dẹp hết tất thảy mọi thứ liên quan đến vợ cũ sau khi ly hôn.
Chỉ là… Câu trả lời của Trác Diệu nằm ngoài dự liệu của ông “nhiều chút”.
Trác Diệu bày ra thái độ thản nhiên như không, tiếp tục nâng bút lên ký tên lên một vài tài liệu.

Sau khi đã ký liên tục được ba mặt giấy, anh mới mở miệng trả lời câu hỏi của Trác Chính:
“Con không định thế nào cả.

Đồ cứ giữ lại trong nhà, con không định sẽ đem ảnh cưới của con và cô ấy vứt đi.”
“Ý con là…”
Trác Chính nheo măt snhifn Trác Diệu.

Đột nhiên ông cảmn thấy ngụm trà mà mình vừa nhấp xuống đậm vị hơn nhiều, khiến cho lòng ông có chút nhộn nhạo.
“Con không nghĩ bọn con đã ly hôn, càng không nghĩ sẽ để cô ấy ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm.

Ly hôn rồi thì sao chứ? Chỉ cần con nói muốn, lại thông báo với bố mẹ hai bên một tiếng rồi tổ chức hôn lễ lại một lần, vậy không phải bọn con sẽ lại là vợ chồng sao?”
“Mọi chuyện đâu có đơn giản như thế.”
Trác Chính cảm thấy đầu óc con trai mình trong chuyện yêu đương kỳ thực quá khờ khạo.

Trên thương trường anh nhạy bén như thế, vậy mà tình trường lại mù mờ như một chú gà con vậy.
“Hôn nhân dựa trên tinh thần tự nguyện, không thể chỉ dựa vào con muốn mà ép buộc con bé phải kết hôn với con.

Huống hồ con cùng Trịnh Lam chỉ vừa mới ly hôn, việc con bé chủ động có thể thấy là do nó chán khối băng như con rồi.

Nói cho con hay, bố thấy nếu con lại muốn làm chồng cô gái tốt như nó, e là sẽ phải phí nhiều tâm tư đấy.

Nói không chừng trường hợp xấu nhất có thể vĩnh viễn không thành công, hoặc con bé sẽ sánh đôi cùng một người đàn ông khác, coi con như người lạ, bình thản gửi thiệp mời cưới cho con.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận