Trên đường, bởi vì chuyện phát sinh mấy ngày nay mà Lục Yên lộ ra vẻ trầm mặc dị thường, Giang Thành Ngật thì không biết vì sao lại càng tích chữ như vàng.
Trong xe quá yên tĩnh, Lục Yên im lặng suy nghĩ lại chuyện của Đinh Tịnh, không khỏi có chút ớn lạnh, đang muốn tìm áo khoác mặc vào, xoay mặt nhìn một cái, phát hiện Giang Thành Ngật không những không mở miệng, gương mặt còn càng ngày càng có khuynh hướng đen đi, nhớ lại lúc lên xe, không biết sao anh lại cười một tiếng, sửng sốt, không khỏi cúi đầu nhìn cách ăn mặc trên người.
Chiếc váy dệt kim cổ thuyền hở vai, váy ngắn đến nỗi phải ngồi ngay thẳng, nếu không sẽ bị lộ hàng.
Trang phục như vậy, một năm cô cũng không mặc lại mấy lần, không phải bởi vì tối nay sẽ tham gia bữa tiệc sinh nhật của Đại Chung sao, cô là bạn thân của Đường Khiết, có nghĩa vụ phải tự chăm chút đẹp một chút chứ.
Mấy ngày nay đang ở nhà Giang Thành Ngật, thứ nhất cô không mang theo mấy bộ quần áo, thứ hai là tâm sự nặng nề nên không lòng dạ nào quan tâm đến quần áo, cả ngày chỉ mặc áo len đen quần tây đen và giày cao gót, bên ngoài lại khoác chiếc áo khoác màu trắng hoặc màu xám tro.
So với trang phục tối nay, hai ngày trước cô quả thật có chút tùy ý; ngược lại càng thể hiện cô cực kỳ mong chờ bữa tiệc tối nay.
Cô nhướng mày, vén một bên tóc ra sau tai, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra gác cánh tay lên cửa sổ xe, nhìn ra ngoài.
Lái xe được một lúc, Giang Thành Ngật dường như cảm thấy trong xe buồn bực, đột nhiên quay kính xe xuống, để gió bên ngoài thổi vào.
Lục Yên ăn mặc phong phanh, bị khí lạnh kích thích nên cổ họng hơi ngứa, không nhịn được ho khan hai tiếng.
Vì vậy cửa sổ lại nhanh chóng bị kéo lên.
Vừa lạnh vừa nóng, càng làm trong xe thêm yên ắng, hai người lại giống như là đang so tài, đều chìm trong bầu không khí trầm mặc.
Cũng không biết qua bao lâu, điện thoại Giang Thành Ngật đột nhiên vang lên, mặc dù Lục Yên không quay đầu, nhưng tai vẫn nghe, rõ ràng cảm thấy tiếng chuông kia dễ nghe hơn bao giờ hết.
Nhưng liên tiếp vang lên mấy tiếng, Giang Thành Ngật giống như không nghe thấy, vẫn không nghe máy.
Lục Yên ngẩn ra, hiểu được anh có thể không mang tai nghe Bluetooth, xoay mặt sang, dùng ánh sáng trong xe nhìn xung quanh một lần, không thấy điện thoại, liền hỏi anh: “Điện thoại ở đâu, muốn tôi nghe máy giúp anh không?”
Qua mấy giây, Giang Thành Ngật mới mở miệng: “Trong túi quần của tôi.”
Lục Yên liếc nhìn anh, bất động.
Giang Thành Ngật nhìn thẳng phía trước, trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt đông cứng: “Chắc là điện thoại của lão Tần.”
Tối vậy rồi, lão Tần sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại, trong tay Giang Thành Ngật lại có không ít vụ án, ngộ nhỡ bỏ lỡ cuộc gọi, ai biết được sẽ có hậu quả gì, vì vậy Lục Yên không thể làm gì khác hơn là nghiêng người qua, lấy tay sờ túi quần anh lấy điện thoại.
Hôm nay, theo thường lệ anh mặc áo khoác ngắn màu đen, phong cách hơi khác với lần trước, cũng vì bởi dựa gần mới có thể phát hiện ra sự khác biệt tinh tế trong đó, quần tây đen, áo sơ-mi màu xám đen, thích hợp với buổi tối nay, trên cổ còn có cravat màu xanh da trời đậm, phối với logo đan xếp, tạo sự rất khác biệt tinh tế.
Lục Yên biết Giang Thành Ngật không có thời gian rảnh đi dạo phố mua sắm, quần áo này tám phần là một tay bà Giang phối, từng bộ từng bộ phối rất tốt, treo trong tủ quần áo.
Mỗi sáng trước khi Giang Thành Ngật đi, tùy tiện lấy một bộ mặc lên người, căn bản không cần phí tâm tư.
Tiếng chuông vẫn vang lên, tay cô lần theo túi quần bên phải của anh mò vào, không tìm được thì không khỏi ngẩn ra, lúc này mới nhớ Giang Thành Ngật thuận tay trái, dựa theo thói quen của anh, di động có lẽ là để ở bên trái.
Cô không thể làm gì khác hơn là cố hết sức nghiêng người tới chút nữa, mò được vào trong túi trái của anh.
Dựa vào quá gần, hơi thở nam tính dễ ngửi trên người anh chui thẳng vào lỗ mũi, Lục Yên làm bộ mình không nhìn thấy lồng ngực và yết hầu của anh, mắt nhìn thẳng đưa tay trượt vào túi quần anh.
Cách lớp vải quần, nhiệt độ áp tới, tay cô phảng phất giống như bị kiến bò qua, rất ngứa ngáy.
Cô cố gắng quét sạch ý nghĩ đen tối trong đầu, lấy tốc độ nhanh nhất mò được điện thoại.
Sau khi lấy ra, cô bình tĩnh thở một hơi, ấn nút nhận điện thoại, quả nhiên là lão Tần: “Đội trưởng Giang.”
Giang Thành Ngật không lập tức phản ứng, mà trước tiên mở cửa sổ ra, đón gió lạnh mấy giây, lúc này vẻ mặt mới lại như cũ, hắng giọng đáp: “Lão Tần, chuyện gì?”
Lục Yên rủ lông mi xuống, trở về vị trí ngồi.
“Có tin của Vương Cường rồi.”
Lục Yên suy nghĩ một lúc, mới có thể hiểu ra “Vương Cường” này là chỉ ai, đợi đến khi phản ứng kịp cô mới kinh ngạc với hiệu suất làm việc của đám người Giang Thành Ngật, vội lắng tai nghe.
Lúc bàn chuyện chính sự, lão Tần luôn trực tiếp nói thẳng: “Chút nữa tôi đưa bọn Tiểu Chu đi bắt Vương Cường, hắn ẩn núp trong một ngôi nhà ở đường Phúc Vân.
Theo người cung cấp thông tin nói, gần đây Vương Cường ra tay rất hào phóng, hình như vừa nhận được một số tiền lớn, mấy ngày trước còn mời mấy anh em đến hộp đêm tán gái.
Anh em hắn nóng mắt vội hỏi dạo này Vương Cường có mối làm ăn gì, lúc đầu Vương Cường còn không chịu nói, sau khi uống say, liền nói gần đây có người dùng số tiền lớn thuê hắn xử một cô gái – chính là bác sĩ Tiểu Lục, Vương Cường nói đối phương cho hắn khoản tiền đủ để tiêu xài mấy năm, coi như bị bắt, đơn giản chỉ ngồi tù một năm rưỡi, sau khi ra tù lại ung dung thôi.”
“Vương Cường còn nói người nọ cũng là một cô gái, mặc dù cô gái đó mỗi lần đều ủy thác người khác làm trung gian truyền lời với hắn, nhưng có một lần người trung gian vô tình lỡ miệng, nói sở dĩ cô gái đó đối phó với bác sĩ Tiểu Lục là vì bác sĩ Tiểu Lục cướp bạn trai của cô ta, gần đây còn giả thần giả quỷ hù dọa cô ta, cô ta vừa hận vừa sợ, muốn Vương Cường lấy gậy ông đập lưng ông, trước tiên hung dữ hù dọa bác sĩ Tiểu Lục, sau đó tìm cơ hội bắt bác sĩ Tiểu Lục…”
Dù sao cũng là người quen biết, lão Tần có chút nói không nên lời, dừng một chút mới tiếp tục: “Muốn hắn tìm chỗ nào không có người làm bác sĩ Tiểu Lục hôn mê bất tỉnh, sau đó phát tán hình ảnh khỏa thân lên mấy website và gửi cho đơn vị của cô ấy, con mẹ nó, thật khốn kiếp."
Máu trong não Lục Yên xông lên, lồng ngực bỗng cảm thấy khó thở, nghẹn mất một lúc không nói được gì.
Sắc mặt Giang Thành Ngật âm u đến nỗi có thể chảy nước: “Có hỏi thăm được hắn và người trung gian liên lạc như thế nào không?”
Lão Tần: “Hỏi rồi, người cung cấp thông tin không biết, nhưng hôm qua lúc Vương Cường ở quán đang ăn tối, người cung cấp thông tin nghe Vương Cường say rượu có nhắc đến, nói đàn bà làm việc đúng là không đáng tin, rồi nói hai ngày nay lại mất một khoản, cô gái đó lại bốc hơi mất tiêu, căn bản không liên lạc được...!Haizz, người đó, đội trưởng Giang tôi đến rồi, không nói nữa.”
"Tút tút tút..." Tắt máy rồi.
Một lúc sau, Lục Yên mới đỡ tức giận được một chút, vừa muốn mở miệng, Giang Thành Ngật liền nói: “Chuyện chủ nhật tuần trước, em có phát hiện Đinh Tịnh phái người theo dõi em không?”
Lục Yên sớm đã nghi ngờ Đinh Tịnh, nghe lời này xong cũng không kinh ngạc: “Không có, ngoại trừ buổi tối hai lần nghe tiếng bước chân người ngoài cửa, còn có mấy cuộc điện thoại không giải thích được quấy rầy mấy ngày nay, không phát hiện ra điều kỳ lạ gì.”
Cô dần dần tỉnh táo lại, cố gắng hồi tưởng lại người phụ nữ trong video kia, nhưng cô và Đinh Tịnh quen biết nhiều năm, người phụ nữ đó tuyệt đối không phải là Đinh Tịnh, liền hỏi: “Đêm khuya hôm đó, người phụ nữ đến cửa nhà đe dọa tôi là đồng bọn Vương Cường tìm đến sao?”
Khuôn mặt Giang Thành Ngật vẫn âm u như cũ, một lúc sau mới nói: “Rốt cuộc đúng hay không, chờ bắt được Vương Cường hỏi là biết ngay thôi.”
Hơn một nửa là vậy.
Giang Thành Ngật không nói đúng, cũng không nói không đúng, biệt thự Thanh Sơn đã gần trước mắt, anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bật đèn xi-nhan, rẽ trái chuyển làn đường.
Gần đây cửa vào biệt thự Thanh Sơn được canh gác rất nghiêm ngặt, ngoại trừ chủ nhà cho phép, xe bên ngoài không được đi vào, Lục Yên không để ý, lại kéo dài đề tài vừa rồi, vội lấy điện thoại ra gọi: “Đường Khiết, chúng tớ tới rồi.”
Đường Khiết ở đầu dây bên kia vội nói: “Được được, tớ gọi bảo vệ ra mở cửa ngay.”
Biệt thự nhà Đại Chung nằm trong một khu tòa biệt thự, căn nhà số mười.
Chưa tới gần, từ xa đã thấy đèn đóm trên các tòa nhà như ban ngày, chỗ đỗ xe bên đường đã đầy xe, có thể thấy đêm nay người đến không ít.
Giang Thành Ngật chậm rãi chạy một đoạn mới tìm được một chỗ đỗ xe tận bên trong.
Vừa dừng xe, đã có hai người ra cửa đón, Lục Yên quay đầu nhìn, khẽ cười: “Đại Chung, Đường Khiết.”
Đại Chung đeo kính, dáng người cao lớn nhã nhặn, nở nụ cười chân thành.
Đường Khiết mặc chiếc váy đỏ sậm dài, cổ váy chữ V khoét sâu, tai đeo đôi hoa tai có kiểu dáng sao băng, chân đi đôi giày cao gót mười ba centimet giẫm trên đất bằng, bước đi như bay tới.
Vừa thấy Lục Yên và Giang Thành Ngật, Đường Khiết liền cười ha ha: “Rốt cuộc hai người cũng đến rồi, nhanh vào đi, bên trong có rất nhiều người, náo nhiệt lắm.” Không khỏi đưa tay kéo Lục Yên đi vào trong.
Đại Chung và Giang gia có chút quan hệ, mặc dù không thân, nhưng cũng quen biết Giang Thành Ngật, người vừa đến liền dẫn Giang Thành Ngật vào trong, vừa đi vừa nói: “Mấy tháng nay tôi ở Mỹ bận rộn chuyện quay phim, không nghĩ đến vừa về liền nghe Tina nói cậu đến thành phố B rồi, thế nào, quay về thành phố S mấy tháng nay có quen không?”
Hai tay Giang Thành Ngật để trong túi quần, cười cười nói: “Từ nhỏ đã lớn lên ở đây, không quen cũng phải quen, đúng rồi, cơ thể bác gái sao rồi, khôi phục tốt chứ?” Đầu năm nay, mẹ của Đại Chung bị sỏi mật (1), đã làm phẫu thuật một lần.
(1) Sỏi mật là một bệnh về đường tiêu hoá, do sự xuất hiện sỏi cholesterol và/hoặc sỏi sắc tố mật.
Đại Chung: “Tốt hơn rồi.
Cảm ơn các cậu tối nay đã đến tham gia bữa tiệc, tôi thật sự rất vui.”
Bốn người đi vào bên trong.
Trong nhà đầy ắp người, quần áo lộng lẫy đi qua đi lại.
Nghe tiếng động, không ít người trong nhà ngừng nói chuyện, đồng loạt nhìn ra cửa.
Lục Yên đưa mắt nhìn, đến giờ mới hiểu câu nói “bị so sánh” của Đường Khiết là ý gì rồi.
Đại Chung là đạo diễn, bạn bè phần đông cũng là người trong lĩnh vực phim ảnh, lúc này vừa nhìn, đúng như lời Đường Khiết nói, người người đều xuất chúng, liếc mắt nhìn, cả tòa nhà dường như ai ai cũng ăn mặc đẹp đẽ,
Trong phòng khách lớn, trên sofa có một đám người trẻ tuổi quần áo sang trọng ngồi đầy, chính giữa là một người khoảng hai lăm hai sáu tuổi, vẻ đẹp bắn bốn phía, làm người ta không khỏi chú ý.
Tuy Lục Yên không chú ý đến lĩnh vực phim ảnh nhưng nhìn một cái vẫn nhận ra hoa đán đó, tên là Trịnh Tiểu Văn, gần đây rất nổi tiếng, vừa được đề cử là nữ chính xuất sắc trong liên hoan phim.
Trịnh Tiểu Văn có mái tóc đen uốn xoăn lượn sóng lớn, mặc chiếc váy cam sáng, màu sắc vô cùng chói mắt, cũng may ngũ quan cô ta kiều diễm, áp xuống được một phần.
Ngồi cạnh cô ấy là hai người đàn ông, một người hơn bốn mươi tuổi, tên là Chương Đại Sơn, là đạo diễn nổi tiếng, đã đạo diễn qua mấy bộ phim, rất có tiếng nói trong ngành điện ảnh, Trịnh Tiểu Văn bởi vì một lần làm nữ chính trong phim của ông ta, mà có tin đồn hai người có quan hệ mờ ám, người trong cuộc thì đều lên tiếng phủ nhận.
Người đàn ông khác thì không tới ba mươi, Lục Yên cũng cảm thấy quen mắt, nhưng không sao nhớ được là đã thấy qua ở đâu.
Mấy người dường như đang trò chuyện rất vui vẻ, có một cô gái đứng trước mấy lá bài, hình như là bài tarot trên bàn trà, làm tư thế cầu nguyện: “Ôi, thần ơi, thần ơi, làm ơn cho con sớm ngày nhận được kịch bản hay.”
Trịnh Tiểu Văn liếc mắt nhìn cô ta: “Muốn nhận kịch bản tốt, cô bằng lòng trả giá cao thế nào?”
Cô gái đó cười đến vi diệu: “Đương nhiên là quý trọng cơ hội tốt để quay phim rồi.”
Trịnh Tiểu Văn chép miệng một cái: “Trên đời này làm gì có cái gì tự đưa tới cửa chứ, nghe tôi nói, dục vọng con người là vô hạn, muốn thực hiện tâm nguyện, phải đổi lấy thứ mình yêu thích thì mới có được.”
Chương Đại Sơn vốn đang thấp giọng nói chuyện với người đàn ông kia, nghe nói thế, ông cười cười tiếp lời: “Ồ, câu này của Tiểu Văn thật mới mẻ, nghe được từ chỗ nào vậy?"
Trịnh Tiểu Văn cũng không trả lời, lười biếng nhìn về phía cửa, ánh mắt quét qua Đại Chung đang nói chuyện với Giang Thành Ngật, ngừng lại một chút.
Nhìn Giang Thành Ngật từ trên xuống dưới mất mấy giây mới chậm chạp dời tầm mắt đi, ngược lại nhìn Lục Yên bên cạnh Giang Thành Ngật, thấy cô gái đó có làn da trắng, đôi mắt sáng, cực kỳ xinh đẹp, tuy quần áo không bắt mắt nhưng không biết sao cặp đùi đẹp, cái mông đầy đặn kia vừa xuất hiện trước cửa cũng làm người ta kinh ngạc một phen; cô ta nâng ly Champagne lên, mang theo nét khinh miệt quét mắt nhìn Lục Yên mấy lần; lát sau chậm rãi nhấp một ngụm, lại dán mắt lên người Giang Thành Ngật.
Lúc này, Đại Chung mời Giang Thành Ngật và Lục Yên vào bên trong, mỉm cười nói: “Hai vị này là bạn tốt của tôi và Đường Khiết, lại đây, để tôi giới thiệu.”