Dịch giả: Vivian Nhinhi
Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn nghĩ lời này của mình đã đánh trúng vào dã tâm của Tần Quan Nguyệt, lão chắc chắn sẽ gật đầu đồng ý ngay. Thế nhưng, ngoài dự kiến của nàng, Tần Quan Nguyệt lại đáp cực kì thành khẩn: “Nguyên Thù có lòng khoan dung, sao nhẫn tâm để Đại Chu rơi vào cảnh sinh linh đồ than, xin hãy tin tưởng vi sư chắc chắn sẽ đảm bảo cho mẹ con con chu toàn, cứ về cung cùng vi sư đã.”
Để tỏ rõ thành ý của mình, lão vẫy tay với thanh niên trên lầu các một cái, Thượng Quan Cẩm Hoa phi từ trên mái đình viện xuống, đưa đứa bé còn đang mê man cho Thượng Quan Mẫn Hoa, Thượng Quan Mẫn Hoa vừa nghi ngờ vừa nhận lấy đứa bé, ngẫm mãi không ra điều gì khiến Tần Quan Nguyệt với Thượng Quan Cẩm Hoa chấp nhận liên thủ. Nhưng mà giờ phút này Thượng Quan Cẩm Hoa cách nàng gần như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội này. Nàng nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, dùng ngữ khí tràn ngập hận ý nói: “Đại công tử, chuyện hôm nay sau này ta nhất định trả lại gấp bội!”
Thượng Quan Cẩm Hoa hôm nay nói rất ít, nghe thấy vậy cũng im lặng, nhưng ngay sau đó, hắn lập tức vặn vẹo khuôn mặt.
Chỉ thấy nữ tử đang ôm đứa nhỏ, sắc mặt bình tĩnh, vẻ kiên quyết trong mắt không hề giảm, vươn tay rút ngay mũi tên đang găm trên người thanh niên trầm mặc kia, mũi tên được rút ra mang theo vô số máu loãng, cho đối phương một vết thương khó cách nào khép lại.
Cùng lúc đó, Chương Xuân Triều lập tức gây khó dễ, tung chưởng tấn công Thượng Quan Cẩm Hoa không hề phòng bị kia, đánh cho vị Vô Song công tử kia phụt máu điên cuồng, lúc bắn ra ngoài đã hô hấp cực yếu ớt, mặt vàng như nến. Biến cố đến quá bất ngờ, làm Tần Quan Nguyệt biến sắc, gầm lên một tiếng, trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào Chương Xuân Triều.
Hai đại cao thủ lại quyết đấu, bão cát và đá vụn bị cuốn lên cũng không đủ để hình dung kiếm thế và kiếm khí của hai người bọn họ. Lúc này đây, kiếm thế của hai người tràn ngập vẻ quyết tuyệt người chết ta sống. Khi Tần Quan Nguyệt đang dốc toàn lực ứng phó hòng bắt sống Chương Xuân Triều đã rơi vào thế yếu kia, phía sau lão, Thượng Quan Mẫn Hoa lên tiếng: “Quốc sư, bỏ kiếm xuống!”
Chương Xuân Triều cười ha hả, nhảy ra khỏi vòng quyết đấu, đáp xuống phía sau Thượng Quan Mẫn Hoa mấy bước. Tần Quan Nguyệt xoay người, tràn đầy trong mắt là vẻ thương cảm quá nặng. Lão nói: “Nguyên Thù, hắn là huynh trưởng của con. Là thân nhân duy nhất của con!”
Thượng Quan Mẫn Hoa mặt không đổi sắc, tay trái giơ cung nỏ, ngón cái đặt trên kíp, ngắm thẳng vào lồng ngực khẽ phập phồng của Thượng Quan Cẩm Hoa, nói rất nhẹ nhàng: “Bảo bọn họ lập tức lui ra!”
Tần Quan Nguyệt há miệng định nói gì đó. Sau lại ngưng lại. Lão khoát tay với bốn phía, cấm vệ rút lui với vẻ không cam lòng. Thượng Quan Mẫn Hoa ra hiệu cho Chương Xuân Triều giữ chặt con tin là Thượng Quan Cẩm Hoa, chậm rãi lùi ra ngoài cửa. Tuyên Sở vừa có động tác, ngón tay Thượng Quan Mẫn Hoa lập tức nhúc nhích, mũi tên bắn ra, đâm trúng vai Thượng Quan Cẩm Hoa, cắm thẳng vào xương cốt, đuôi mũi tên hơi rung động, Thượng Quan Cẩm Hoa đã ngất đi lại tỉnh lại vì đau.
“Đừng bao giờ hoài nghi quyết tâm của ta!” Thượng Quan Mẫn Hoa với vẻ mặt lạnh lùng vô tình, khẽ nâng cổ tay, nhẹ giọng nói ra ý nàng. Nội tâm lãnh khốc cùng kiên quyết của nữ tử này đã bộc lộ rất rõ ràng. Tần Quan Nguyệt nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp thảm kịch huynh muội tương tàn này. Tuyên Sở cắn răng, giọng căm hận: “Lui ra!”
Cấm vệ rút lui hết. Hắc y nhân mà Thượng Quan Cẩm Hoa mang đến vẫn theo sau đó hai bước, cũng vì một tên kia của Thượng Quan Mẫn Hoa mà ngừng bước. Chương Xuân Triều cười đến yêu nghiệt lại tà mị. Đuôi mắt phương híp lại, tiếng cười ngân nga, càng khiến người ta cảm thấy người này tính cách cổ quái, phong cách tà mị lại quái dị, không dám vọng ngôn. Hắn mang theo huynh muội Thượng Quan thị rời khỏi vòng vây, Tuyên Sở dẫn người theo sát, nhân cơ hội cứu con tin ra.
Đợi đến lúc tới gần Yến Môn quan, cửa thành rộng mở khiến hai người Tần Quan Nguyệt và Tuyên Sở thần sắc đại biến.
Thượng Quan Mẫn Hoa khoác cung nỏ lên vai, đổi đứa nhỏ sang bên tay trái, giữ chặt cương ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa, bảo mã hí dài, vượt qua trạm kiểm soát cuối cùng của quốc thổ Đại Chu, đưa hoàng hậu đương triều rời xa mấy ngàn cấm quân. Chương Xuân Triều thi triển khinh công theo sát ngay phía sau. Tần Quan Nguyệt cùng Tuyên Sở đồng thời đuổi theo, đúng lúc này, tinh kỳ phấp phới phía sau, vó ngựa dồn dập, Hắc Kỵ quân ập tới như bão lũ.
Khánh Đức đế Chu Thừa Hi đuổi tới, hét lớn: “Người đâu? Lật từng tấc đất lên cho trẫm, kẻ nào kháng chỉ giết không tha!”
Tần Quan Nguyệt không thể không ngừng lại, lệnh tướng quân thủ thành đóng cửa thành, ngăn hoàng đế lại. Tuyên Sở dẫn theo mấy kỵ binh thân cận theo sát ba người phía trước, Thượng Quan Mẫn Hoa cũng nghe thấy tiếng kèn tượng trưng hoàng quyền, càng thêm hối hả thúc giục ngựa, có điều sức nàng yếu, phải liên tục đổi tay ôm con, may mắn thay đứa bé vẫn đang mê man, không phải chịu cảnh bôn ba vất vả.
Đợi đến khi đã đi xa ngoài ngàn dặm, Chương Xuân Triều tung một chường đánh bay con tin trong tay, nhảy lên con ngựa phía trước của Thượng Quan Mẫn Hoa. Tuyên Sở công phu cao, quả nhiên không phải hư danh. Hắn từ trên lưng ngựa bật người lên, đón được Thượng Quan Cẩm Hoa, giao cho thị vệ xong lại phi thân lên ngựa tiếp tục đuổi theo.
Vừa đánh một trận với Tần Quan Nguyệt, sau lại thi triển khinh công một đường dài làm vết thương cũ của Chương Xuân Triều lại tái phát, không thể làm gì Tuyên Sở, chỉ có thể mặc hắn đuổi theo một đường. Thượng Quan Mẫn Hoa đã không còn sức lực, chỉ dựa vào chút sức cuối cùng mà gắng gượng, thấy Tuyên Sở vẫn tiếp tục đuổi theo dai dẳng, không khỏi mắng thầm: “Chết tiệt, tên đó là đỉa đói à?”
Nghĩ một cách để cắt đuôi hắn. Thượng Quan Mẫn Hoa giao đứa nhỏ cho Chương Xuân T riều, dừng ngựa xong liền nhảy xuống, chặn Tuyên Sở lại.
Tuyên Sở cũng xuống ngựa, ý thức trung thành đối với quân chủ của hắn bắt đầu tỏa ra, hắn nói: “Hoàng hậu nương nương, mời theo thuộc hạ hồi cung.”
Thượng Quan Mẫn Hoa lắc lắc hai cổ tay, làm dịu sự mỏi mệt, nàng nhìn hắn cười thản nhiên: “Không trở về thì anh định làm gì?”
Tuyên Sở khẽ cụp mắt, trả lời kiên định: “Nếu thế, thuộc hạ đành phải đắc tội!”
Thượng Quan Mẫn Hoa bật cười, nói đùa: “Vậy sao? Tuyên tướng quân lại muốn cởi sạch y phục của bản cung sao?”
Tuyên Sở thẹn thùng, vừa đụng đến vấn đề này, hắn liền luống cuống tay chân, không biết làm sao ứng đối khi hoàng hậu đùa giỡn. Đúng là món ngon tự dâng lên miệng, Thượng Quan Mẫn Hoa nhất thời cảm thấy thoải mái không ít, nàng chậm rãi tiến lên vài bước, ngón tay chỉ chực nâng cằm Tuyên Sở lên, Tuyên Sở theo phản xạ có điều kiện mà lui về phía sau, cúi đầu, mắt cũng không dám nâng: “Bệ hạ thứ tội, thuộc hạ thất lễ, thất lễ…”
Thượng Quan Mẫn Hoa cười to, Tuyên Sở vội tỉnh ngộ, nhanh chóng ngẩng đầu, con ngươi hắn co rụt lại, đang định nhân cơ hội bắt lấy nữ tử ở phía trước, chợt thấy đối phương ngừng cười, trong ánh mắt bất giác toát ra một vẻ ưu thương nhàn nhạt, lành lạnh, vẻ mặt ấy đặt trên khuôn mặt kia, làm cho người ta khó có thể chịu đựng được, đột ngột rơi vào tâm ma điên cuồng.
Tuyên Sở không khỏi lui về sau một quãng dài, nhanh chóng nhắm mắt, miệng lẩm bẩm ngăn chặn ma niệm đột ngột sinh ra trong lòng.
“Tuyên tướng quân nếu từng thực lòng thích một người, thích đến lúc cho dù đối phương không them nhìn mình cũng không oán, không giận giao ra hết thảy, thì có lẽ đã có thể hiểu cho chấp niệm rời cung của ta!” Thượng Quan Mẫn Hoa thở dài sâu kín, trong tiếng thở dài ấy, nàng nghĩ đến người xưa đã mất, bao nhiêu trả giá cũng chỉ là hư không.
Tuyên Sở yên lặng, giống như bị bầu không khí đau thương này bao phủ, theo ý nghĩ của đối phương, hắn chậm rãi đáp: “Thần từng thích một nữ tử.” “Nữ tử may mắn này chắc là trưởng công chúa phải không?” Thượng Quan Mẫn Hoa cụp mắt trát qua trát lại, đuôi lông mày khẽ nâng, nhẹ nhàng nói: “Ta ngăn trở nhân duyên của anh, anh oán hận ta cũng là chuyện thường tình.”
“Cho dù không phải hoàng hậu nương nương, trưởng công chúa cũng không thuộc về thần, nàng ấy hận thần!”
Tuyên Sở hiển nhiên đã đắm chìm trong cảm xúc lưu luyến của mối tình đầu thất bại hồi còn trẻ, lại đi tâm sự với nữ tử mà đáng lẽ ra hắn phải lập tức ra tay đưa về cung. Giọng nói chua xót của hắn nghe ra có ba phần là thương người bảy phần là xót mình.
Hắn nhớ lại: “Khi A Giản mười ba tuổi, cùng thần lưỡng tình tương duyệt, trước khi hòa thân, nàng từng hỏi thần, khi nào thì cưới nàng, thần không đáp. Khi đó ai nấy đều khuyên thần, tính cách A Giản trởi sinh đã kiêu căng, không phải là lương xứng. Thần do dự, lãng phí thời gian, đến nỗi A Giản phải rơi vào cảnh gả xa.”
Thượng Quan Mẫn Hoa im lặng, nếu nói như vậy, hắn đáng lẽ phải hận nàng thấu xương mới đúng.
“Nương nương có biết vì sao thần chưa từng oán hận không?”
Thượng Quan Mẫn Hoa lắc đầu, nàng làm sao đoán được lòng người biến ảo chứ, nếu như nàng gặp phải chuyện thế này, chắc chắn phải chèn ép người nọ đến chết mới có thể giải hận!
“Có người nói với thần, mười năm sau, chúng ta sẽ phát hiện tình yêu say đắm thời còn trẻ vốn không cần chờ mong kết quả, bởi vì thường không có kết quả. Cảnh xuân tươi đẹp trôi qua, trước Vĩnh Lạc cung, thần mới chính thức tỉnh ngộ, A Giản chỉ còn là ký ức đẹp đẽ đã trôi qua mà thôi.”
Tuyên Sở đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định mà có lực, hắn nói: “Cho nên, thần khẩn cầu hoàng hậu nương nương cũng cho bệ hạ thời gian mười năm. Đợi khi tình yêu thời trẻ trong lòng nương nương đã phai nhạt, sẽ phát hiện, đất trời này vốn rộng mở sáng trong.”
Thượng Quan Mẫn Hoa hỏi lại một câu: “Quốc sư đại nhân bảo thế à?”
Tuyên Sở gật gật đầu, Thượng Quan Mẫn Hoa thầm cười lạnh trong lòng, nàng tháo chiếc nhẫn bảo thạch trong tay xuống, để vào tay đối phương rồi nói: “Lời của ngươi ta sẽ thận trọng cân nhắc, cầm cái này giao cho bệ hạ đi.”
“Đây là?”
“Ước hẹn mười năm.” Tuyên Sở không phải Tần Quan Nguyệt, cho nên, hắn để Thượng Quan Mẫn Hoa rời đi.
Lên ngựa xong, Chương Xuân Triều hỏi: “Mối tình say đắm trong suốt thời niên thiếu mà cô định vứt bỏ kia là ai vậy nhỉ?”
Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu cười khẽ, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, làm cho người ta nhìn không ra thật giả, nàng đáp: “Ông tin à?”
Chương Xuân Triều cười to, nói: “Thượng Quan gia sinh ra kẻ nào kẻ ấy đều bạc tình thành tính, quả nhiên là đúng, cô sao có thể là ngoại lệ chứ?”
Thượng Quan Mẫn Hoa cười mà không đáp, ôm chặt đứa nhỏ giục ngựa chạy về phương Bắc…